Tác Tử (Tìm Đường Chết)

Chương 32: Chương 32: Phấn khởi




Hôm sau hai mắt Thẩm Xán lại sưng húp sũng nước xuất hiện tại hội sinh viên, Úc Vệ Hằng thầm lắc đầu trong lòng, cần gì phải thế, đêm nào cũng trốn đi lén lút khóc, nếu chú khóc trước mặt Quý Quân Húc biết đâu hắn sẽ mềm lòng ra. Hắn lấy trùm mắt đưa cho cậu: “Che lại, ngủ một hồi.” Giọng nói bất ngờ khàn khàn khi mở miệng.

Thẩm Xán nhận lấy trùm mắt: “Cổ họng ông bị làm sao?”

Mặt Úc Vệ Hằng đỏ ửng quỷ dị, hắn cất giọng lần nữa nhưng tiếng vẫn khàn: “Cảm lạnh.”

“Thật không? Nghe thế nào giống như…” Nghĩ đến dấu vết “bạo lực gia đình” thường thấy của hắn, Thẩm Xán hiển nhiên không tin.

“Không có, không phải như chú nghĩ!” Úc Vệ Hằng vội giải thích.

“Nghĩ cái gì? Tôi chỉ định hỏi ông có phải ông gào to tiếng quá không?”

“Hự… Giống vậy, giống vậy… Tụi bây tối hôm qua lại cãi nhau rồi ư?” Úc Vệ Hằng chuyển hướng tập trung đem đề tài xảo diệu dời đi.

Thẩm Xán vẻ mặt uể oải: “Tôi thổ lộ với anh ấy, anh nói không muốn vấp ngã hai lần cùng một nơi.”

Có thể tưởng tượng kết quả, Úc Vệ Hằng không thể không ra dáng giáo sư tâm lý học mà chỉ dạy: “Anh bảo chú này, bây giờ hắn đang có bạn gái, chú thổ lộ với hắn là muốn hắn trả lời làm sao? Quăng Đường Tiêu Vân đi để đến với chú à? Có khả năng không? Hắn là hạng người như vậy sao?”

“Tôi biết làm vậy không đúng, nhưng ông bảo tôi làm sao bây giờ? Chờ đợi? Đợi đến khi hai người bọn họ chia tay, hay đợi tới lúc họ kết hôn sinh con? Tôi không có cách nào!” Quý Quân Húc nói sau khi tốt nghiệp sẽ cầu hôn khiến Thẩm Xán hoảng loạn, cậu không thể trơ mắt nhìn anh lấy vợ, có gia đình rồi tất cả đều thật sự kết thúc, theo tính cách của Quý Quân Húc, anh chắc chắn sẽ không làm ra chuyện cưới rồi mới xuất quỹ, anh sẽ bảo bọc chu toàn cho vợ con mình.

“Rồi sau đó thì sao? Sau khi hắn từ chối á? Chú cứ trốn một mình trong phòng lén khóc, sau đó trốn vào hội sinh viên, khi gặp hắn nữa lại tiếp tục nói ác ngữ, chờ quan hệ giữa hắn với Đường Tiêu Vân tiến thêm bước nữa chú chạy đi thổ lộ tiếp?” Vòng luẩn quẩn ác nghiệt của Thẩm Xán, Úc Vệ Hằng nhìn thấy mà sốt ruột thay cậu.

“Anh ấy từ chối tôi, tôi còn có thể làm sao? Nhìn anh ấy bên cạnh Đường Tiêu Vân, tôi không chịu được, tôi không muốn cố ý khiêu khích nhằm vào anh ấy, nhưng không nhịn được, miệng tôi chẳng thể tự kiểm soát.”

Đôi khi thói quen thật sự là điều đáng sợ, thói quen của Thẩm Xán đối với Quý Quân Húc là nói lời ác độc, thói quen tìm cớ gây sự chú ý của anh, vô cùng giống học sinh tiểu học vụng về, có ý với ai thì đùa cợt người đó.

“Nếu chú thật sự thích hắn nhất định phải nhịn xuống, Đường Tiêu Vân theo đuổi ròng rã một năm trời mới đoạt được Quý Quân Húc về tay, chú lại thừa nước đục thả câu, rồi độc mồm độc miệng, Quý Quân Húc là chuẩn M mới có thể đi thích chú.” Úc Vệ Hằng đã chán an ủi, nên nói thẳng trúng tim đen.

“Tôi…”

“Tôi tôi cái củ cải, chú còn muốn đoạt người về tay thì làm theo lời anh, liều chết dính chặt, lấy nhu làm cương, lúc trước Đường Tiêu Vân cưa cẩm thế nào, chú phải làm hơn thế nữa, cảm động hắn, cảm động đến khi hắn phát khóc mới thôi.”

“Trước đây ông đâu có nói vậy.”

“Trước đây là anh nói hàm súc, chắc chú ngớ ra nghe không hiểu, hoặc hoàn toàn không lọt tai.” Úc Vệ Hằng chỉ tiếc mài sắt không nên kim.

“Cám ơn.”

“Đúng rồi, tối qua ăn với Quý Quân Húc còn có một nam sinh là ai? Chú biết không?” Úc Vệ Hằng bất chợt thay đổi đề tài, Thẩm Xán còn đang chìm đắm trong suy nghĩ làm sao đoạt Quý Quân Húc trở về nên không theo kịp tốc độ chuyển đổi của hắn, Úc Vệ Hằng đành phải lặp lại lần nữa.

“Chưa thấy qua.” Thẩm Xán không có ấn tượng, ăn cơm cũng chỉ cố nhìn Quý Quân Húc với Đường Tiêu Vân đề phòng họ nảy sinh hành vi thân mật.

“Tối qua nghe tụi nó gọi hắn là Trang Hành, cái tên này chú không có một chút ấn tượng nào sao? Hình như là bạn học chung cấp hai của Quý Quân Húc.” Úc Vệ Hằng chưa từ bỏ ý định, xác nhận với Thẩm Xán.

“Trang Hành?” Lúc này Thẩm Xán mới nhớ ra cái tên hình như Quý Quân Húc có nhắc qua, “Chắc có chút ấn tượng, nhưng không nhớ ra được.”

“Chú ráng nghĩ cẩn thận coi, anh nghe nói Quý Quân Húc là bạn học của Phú Phàm trước khi chuyển trường, nam sinh kia là bạn cấp hai của Phú Phàm nên Quý Quân Húc cũng biết.” Úc Vệ Hằng truy hỏi.

“Ông quan tâm thằng nam sinh đó làm gì?”

“Anh, anh đang thay chú thăm dò tình địch đấy, lỡ hắn cũng yêu Quý Quân Húc thì sao? Không phải chú lại có nhiều hơn một tình địch.”

Nghe Úc Vệ Hằng nói vậy, Thẩm Xán nhớ ra nam sinh kia là ai, mấy năm trước, mình từng ở phòng chơi game gặp Quý Quân Húc đang cùng nam sinh đánh game, lúc ấy đã từng nghi ngờ Quý Quân Húc có tư tình với hắn, sau đó Quý Quân Húc bảo là bạn học chung cấp hai, hình như gọi tên Trang Hành, còn nói hắn đã có đối tượng, người nọ là thẳng nam, cũng biết Quý Quân Húc.

“Tôi thấy ông thăm dò cho ông thì có.”

“Nói… nói bậy.” Úc Vệ Hằng vốn luôn trấn định lại căng thẳng đến cà lăm, Thẩm Xán càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng.

“Hôm nay ông bị khàn giọng cũng là vì hắn?”

“Không biết chú đang nói gì, anh còn có khóa học, đi.” Úc Vệ Hằng cầm lấy sách giáo khoa chuẩn bị rời đi thì tay chân luống cuống đụng phải góc bàn làm rớt một xấp giấy tờ, vội cúi người nhặt.

Thẩm Xán ngồi xuống giúp hắn: “Đây đều là đơn xin làm cán bộ bổ sung?”

“Ừ.”

“Phú Phàm đã năm 3 đại học làm sao còn muốn vào hội sinh viên?” Thẩm Xán phát hiện trong xấp hồ sơ có ảnh của Phú Phàm, rút ra nhìn thì quả nhiên là hắn, “Hắn có hứng thú với hội sinh viên từ lúc nào?”

“Không biết, dù sao loại người này cũng không vào được.” Úc Vệ Hằng thu dọn lại giấy tờ rơi rớt sau đó sắp xếp ngay ngắn đặt trên bàn, còn tờ đơn của Phú Phàm trong tay Thẩm Xán thì hắn giật lấy vò lại rồi ném thùng rác.

“Tại sao vứt?”

“Thế nào cũng sẽ bị loại, vứt sớm vứt muộn đều giống nhau. Anh lên lớp, chú ngủ một chút.” Úc Vệ Hằng lấy sách rời đi.

Nhìn tờ đơn trong thùng rác, Thẩm Xán đầy bụng nghi hoặc, lẽ nào mình đã đoán sai?

Úc Vệ Hằng đi rồi văn phòng trở nên yên tĩnh, đôi mắt đau nhức vô cùng, Thẩm Xán lấy trùm mắt ra đeo muốn ngủ một lát, nhưng cứ nhắm mắt là hình ảnh Quý Quân Húc lại tràn ngập trong đầu.

“Nếu chú thật sự thích hắn nhất định phải nhịn xuống, Đường Tiêu Vân theo đuổi ròng rã một năm trời mới đoạt được Quý Quân Húc về tay, chú lại thừa nước đục thả câu, rồi độc mồm độc miệng, Quý Quân Húc là chuẩn M mới có thể đi thích chú.” Lời nói của Úc Vệ Hằng văng vẳng bên tai, có tác dụng thật sao? Quý Quân Húc còn có thể tha thứ, chấp nhận mình?

Trong phòng bất chợt có tiếng bước chân, Thẩm Xán tưởng Úc Vệ Hằng đi mà quay lại: “Ông không lên lớp à?”

“Học trưởng, là em.” Thanh âm xa lạ vang lên.

Thẩm Xán kéo trùm mắt xuống: “Là cậu?” Người tới chính là Hà Khải Nhuệ, người ngày hôm qua đã đưa khăn mặt cho mình, hắn tự nhiên đi vào, Thẩm Xán không vui nhíu mày, “Trước khi vào phòng phải gõ cửa, là quy củ không hiểu sao?”

“Xin lỗi, em nghĩ trong phòng không có ai, định để đồ lại rồi đi ngay.” Hà Khải Nhuệ đưa lên một hộp giấy trong tay, “Tháng trước em đi du lịch nước ngoài mang về trùm mắt hơi nước, học trưởng cầm xoa đi, tốt cho mắt lắm.”

“Cám ơn, nhưng không cần.” Thẩm Xán lịch sự từ chối, đối với người trước mắt này hai lần tự tiện xâm phạm lãnh địa của mình nên nảy sinh địch ý theo bản năng.

“Cầm đi, xem như em bồi thường cho lần trước không hiểu quy củ.” Hà Khải Nhuệ nói rồi thả trùm mắt lên bàn xong quay đi mất không cho Thẩm Xán cơ hội cự tuyệt.

Thẩm Xán cầm lấy chiếc hộp nhìn thoáng qua rồi liệng lên bàn Úc Vệ Hằng.

Môn học tự chọn vào buổi chiều là chung với Quý Quân Húc, trùng hợp như vậy cũng không phải ngẫu nhiên, do Thẩm Xán trăm phương nghìn kế dò la được lịch học của Quý Quân Húc nên cố ý chọn chương trình giống nhau, cố ý sắp xếp lịch trùng hợp.

Từ năm thứ nhất đại học có thông báo được chọn giờ học, Thẩm Xán liền nghĩ ra ý đồ xấu, có điều khi đó chọn môn ít, tổng cộng chỉ hai môn, Thẩm Xán cũng sợ phô trương quá nên chỉ chọn một môn trùng hợp, nên khi Quý Quân Húc lần đầu đang chọn môn trên lớp gặp phải Thẩm Xán cũng không hề để ý. Qua năm hai, Quý Quân Húc công khai có bạn gái cho Thẩm Xán một đòn trí mạng, cậu không cố che giấu ý đồ nữa, hận không thể bám dính bên người Quý Quân Húc 24 giờ trong ngày, muốn tách đôi nam nữ ra. Nhưng sự lạnh lùng của Quý Quân Húc khiến Thẩm Xán cảm giác như tự nói tự nghe, tự biên tự diễn, cậu không biết làm sao chỉ có thể bằng cách nói lời ác độc cay nghiệt để thu hút sự chú ý của Quý Quân Húc.

Có thể nhân cơ hội đối xử tốt với anh ấy một chút được không? Khiến anh ấy thấy mình thay đổi cũng như tấm lòng thành của mình. Thẩm Xán ngẫm nghĩ.

Trên lớp bình thường hai người Quý Quân Húc và Đường Tiêu Vân không ngồi cùng nhau, mà bạn bè ai nấy ngồi. Hôm nay ba nam sinh hay ngồi chung với Quý Quân Húc hình như rủ nhau trốn học tập thể, một mình Quý Quân Húc ngồi ở hàng cuối cùng giữa lớp. Định bắt đầu thay đổi, cố gắng đối xử tốt với anh, từ lúc Thẩm Xán bước vào phòng học thì ánh mắt cậu vẫn tự động khóa chặt lấy Quý Quân Húc, đại não đứng hình, cùng tay cùng chân đi tới, nhắm ngay bên cạnh Quý Quân Húc ngồi xuống, mắt trừng thẳng phía trước, hồi hộp đến vô cùng.

Quý Quân Húc quái dị liếc nhìn Thẩm Xán không biết cậu lại giở trò quỷ gì, vốn định đi chỗ khác nhưng ngại giáo sư đã đứng lớp nên không thể không ngồi tại chỗ.

“Thẩm Xán, Thẩm Xán… Sách của cậu.” Sách vượt qua Quý Quân Húc được đẩy lên trước mặt Thẩm Xán, lúc này Thẩm Xán mới phát hiện Tôn Trạch ở cùng ký túc xá đang ngồi bên trái Quý Quân Húc, luôn luôn là bọn họ giúp mang sách về ký túc xá, lúc lên lớp lại cùng nhau mang tới, nhưng hôm nay Thẩm Xán chỉ muốn thân thiện với Quý Quân Húc, muốn theo đuổi anh bám dính anh quấn lấy anh, bước vào cửa trong mắt cũng chỉ có Quý Quân Húc, tất cả những thứ khác đều quên sạch không còn cái gì.

“Cám ơn.” Thẩm Xán nhận sách xấu hổ cười cười.

“Không có chi.” Nhìn Tôn Trạch ngồi cạnh Quý Quân Húc còn không cố ý tìm cớ, Thẩm Xán thấy quỷ dị thế nào, không được tự nhiên làm sao.

Xong một bài giảng, Thẩm Xán không biết mình nghe vào chữ nào không, chỉ lo ngắm trộm Quý Quân Húc.

Giải lao giữa giờ, Quý Quân Húc cầm sách vở đứng dậy, Thẩm Xán đè quyển sách trên tay anh xuống một phát: “Anh định đi đâu?”

“Đổi chỗ.”

“Anh cứ vậy không muốn ở chung một chỗ với em?” Biết rõ sự thực, bất luận trải qua bao nhiêu lần đều khiến lòng người tan nát, nhưng vì là sự thực nên mới đặc biệt hại người.

“Ừ.”

Thẩm Xán buông tay ra để Quý Quân Húc đi khỏi, Quý Quân Húc từ hàng cuối cùng chuyển hẳn lên phía trước.

Mười phút sau, Thẩm xán ngồi vào bên cạnh Quý Quân Húc một lần nữa.

“Này.”

“Cậu…”

Tiếng chuông vào học vang lên.

Lần này em sẽ không bao giờ buông anh ra, lần này nhất định kiên trì đến cùng. Bất kể là một năm, hai năm, hay mười năm, hai mươi năm đều nhất định kiên trì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.