Lần đầu Quý Quân Húc bước chân vào nhà họ Thẩm là ngày quốc tế thiếu nhi.
Khi đó Quý Quân Húc vẫn chưa vượt qua nỗi ám ảnh mẹ mất, vẫn là nói không đến hai câu liền khóc rấm rứt.
“Đừng khóc, cho anh viên thạch trái cây này.” Thẩm Xán đưa tới trước mặt Quý Quân Húc một viên thạch trái cây đã bị xé ra chuẩn bị liếm.
Quý Quân Húc quệt mũi, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn xuống má: “Tôi không muốn ăn, trước đây mẹ tôi cũng không cho phép ăn…” Càng nói càng nức nở đến nghẹn ngào.
“Ăn đi mà, cái này ngọt ăn rất ngon, ăn xong thì buồn phiền gì cũng bay đi mất.” Thẩm Xán đem viên thạch giơ lên bên mép Quý Quân Húc, ngón tay không chú ý thoáng dùng sức ép chảy xuống ít nước, Thẩm Xán không hề nghĩ ngợi đưa đầu tới hút.
Tiếng va chạm “cộp” một cái nảy đầu Quý Quân Húc ra, làm Quý Quân Húc lui lại vài bước ngã xuống ghế salông.
Thẩm Xán thấy thế nhịn không được bắt đầu cười ha hả, Quý Quân Húc khóc càng to hơn, tiếng thét xả thẳng ra khỏi cổ họng.
“Được rồi được rồi, thực xin lỗi, tui không cố ý, cho anh này.” Thẩm Xán tách thạch trái cây ra khỏi vỏ, bóc một miếng nhỏ nhét vào miệng Quý Quân Húc.
Quý Quân Húc đang khóc bù lu bù loa thì bị sặc, cố sức khạc ho đến đỏ cả mặt. Thẩm Xán sợ hãi ở phía sau kéo Quý Quân Húc đứng lên, ôm lấy ngực dùng sức siết lại.
“Đau, buông ra…” Quý Quân Húc đánh cánh tay Thẩm Xán.
“Mấy ngày trước tôi xem TV có nói, bị hóc làm vậy mới hết.” Nói rồi Thẩm Xán lại cố siết chặt thêm.
“Tôi không sao.”
“Coi chừng miếng thạch còn chưa ra.”
“Chắc lọt vào bên trong lỗ mũi rồi, thả tôi ra để tôi hắt xì.”
Thẩm Xán vội buông Quý Quân Húc chạy tới lấy khăn giấy. Miếng thạch quả nhiên theo đường hắt xì văng đi mất, lúc này Thẩm Xán mới yên lòng may mà không gây rắc rối, lập tức đắc ý nói: “Xem đi, nhờ tôi coi TV học được hai chiêu đấy.”
“……” Quý Quân Húc không muốn vạch trần cậu học nghệ không tinh.
Trải qua trò nháo như vậy Quý Quân Húc cũng không khóc, ngồi trên salông buồn bực uất ức.
“Cho anh.” Thẩm Xán lần nữa đưa cho Quý Quân Húc miếng thạch vừa ăn qua.
Quý Quân Húc không lấy.
“Ăn đi, chẳng lẽ còn muốn tui đút anh?” Nói xong Thẩm Xán ngồi xích lại chuẩn bị nhét.
Quý Quân Húc vội quay đầu đi, cất giọng trầm hờn dỗi: “Cậu liếm qua rồi…”
“Hồi nãy anh cũng đã cắn không phải sao?”
“Là cậu cưỡng ép nhét vào miệng tôi.”
“Không ăn tui ăn.” Thẩm Xán cầm miếng thạch đưa vào miệng mình.
“Ôi ôi, cậu đừng, miếng đó tôi ăn rồi…” Quý Quân Húc đưa tay định giật nhưng dùng sức quá mạnh nên đem Thẩm Xán đặt dưới thân, miếng thạch bị đánh bay, môi Quý Quân Húc ịn lên môi Thẩm Xán, bốn mắt nhìn nhau.
“Anh…” Thẩm Xán muốn đẩy Quý Quân Húc đứng lên, há mồm lại đem cánh môi Quý Quân Húc ngậm vào trong miệng.
Quý Quân Húc chấn kinh vội đứng bật dậy che miệng chạy vào phòng tự nhốt mình, bên ngoài Thẩm Xán cũng ngơ ngác sững sờ, đôi môi Quý Quân Húc thật mềm mại, cảm xúc dường như vẫn còn lưu lại, cậu thấy là lạ trong lòng.
Thẩm Xán sờ lên môi mình rơi vào hồi ức, bất kể lúc vô tình hôn môi năm 13 tuổi hay khi bị Quý Quân Húc hôm trộm năm 17 tuổi, cậu đều giấu vào nơi sâu thẳm trong lòng, trở thành một hồi ức đẹp vô cùng.
Ngày quốc tế thiếu nhi năm nay, Thẩm Xán đã qua tuổi ăn mừng từ lâu, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng, cậu thấy trên trang đầu weibo cả đám người chuyển quốc tế thiếu nhi thành lễ tình nhân.
Weibo Thẩm Kiều: Tôi không thấy gì hết. [Khinh thường]
Phía dưới có người nhắn hỏi, Thẩm Kiều trả lời rằng hôm qua đi tìm ai đó, vừa lúc ai đó đang xem di động, gặp cô bước tới thì vội vàng cất điện thoại đi, có tật giật mình.
Quý Quân Minh – người được cho là “ai đó” trả lời tiếp theo: ngoan, định tặng quà một tháng sáu cho em, ngạc nhiên nhỏ nè, anh đang ở dưới lầu, em xuống đi.
Mười phút sau Thẩm Kiều up lên weibo một tấm ảnh: hai bé con cùng nhau ăn lễ [hài lòng], trên ảnh là em bé bự với một chiếc máy bay điều khiển từ xa. Xem ra cô nàng cũng mua quà cho Quý Quân Minh.
Đồ trẻ con. Thẩm Xán bình luận ngắn gọn súc tích.
Weibo Tuần Hữu: sau này anh 80 tuổi em cũng muốn cùng ăn lễ một tháng sáu với anh [yêu thương] @ Hồ Vân Bằng
Hồ Vân Bằng post: Anh sẽ tổ chức lễ một tháng sáu với em cả đời, nếu có quên anh cũng sẽ bù đắp. [Yêu thương]
Chắc chắn Hồ Vân Bằng không thể nói ra được lời buồn nôn như thế, nhất định là Tuần Hữu đăng nhập vào tài khoản của Hồ Vân Bằng tự sướng. Thẩm Xán không bình luận, yên lặng like một cái.
Quý Quân Húc và Đường Tiêu Vân cũng không có động tĩnh gì, tính ra weibo của Quý Quân Húc chẳng thấy cập nhật suốt một tuần nay, bình thường thì Thẩm Xán vẫn túc trực dòm ngó weibo anh liên tục, nhưng hôm nay cậu sợ anh đột nhiên post lên cái gì với Đường Tiêu Vân, trải qua sự kiện 520 đau lòng kia cậu không muốn tái diễn lần nữa.
May là cả ngày cũng không thấy Quý Quân Húc rục rịch, có điều trong trường anh phải nhận lấy rất nhiều món quà nhỏ muốn từ chối cũng không được.
Tối đến Quý Quân Húc về nhà mang toàn bộ quà đưa bác Tường đem cho cháu ngoại chơi, lại bị một chiếc hộp thú vị trông rất trẻ con thu hút: “Cái này con giữ lại đi.”
“Bác cứ lấy toàn bộ ạ, tặng cho cháu ngoại bác.”
“Đừng, bác giữ cái này thì lãng phí lắm, không bằng đưa cho người thích hợp giữ.”
Cầm lên lắc lắc chỉ nghe tiếng hộp giấy va chạm với một vật gì đó, Quý Quân Húc mở quà ra, bên trong là một viên thạch trái cây, giống như đúc với viên anh đã từng ăn năm 14 tuổi.
Có một số thứ hai người mãi không bao giờ quên được.
Ngoại truyện hoàn.
Tác giả có lời muốn nói: một tháng sáu chúc tất cả các em bé ngày lễ thật vui vẻ. (? ω)