Chiếc giường hẹp đến nỗi hơi thở của anh áp sát tai, thổi vào cổ cô ngứa ngáy, cơ thể nằm sát nhau có thể cảm thấy một sự thay đổi của nơi nào đó. Anh cũng tỉnh dậy, nhẹ nhàng cọ giữa hai chân cô, đầy ức chế.
Bởi vì nó là một giấc mơ, cuộc trò chuyện giống như truyền đến từ một nơi xa xôi, lại giống như vang vọng từ trong tim.
“Em không sợ, chúng mình sẽ kết hôn sớm hay muộn thôi, em nguyện ý”
“Không, anh không muốn miễn cưỡng em, anh biết em chỉ là vì anh. Mình đợi đến khi kết hôn.”
Cô rất rõ ràng rằng đây là quá khứ không thể quay lại, nhưng cô không muốn tỉnh lại. Khung cảnh thay đổi trong chớp mắt, bỗng nhiên lại trên núi, “Độ cao so với mặt biển là 4.506”, mới vừa reo hò xong hai chân cô đã mềm nhũn “Không được“. Anh cổ vũ cô “Cố gắng thêm chút nữa là đến độ cao 4.680, trên kia có cái đình nghỉ chân nhỏ, kiên trì đến cùng là thắng rồi, trở về có cái tự hào khoe”. Cô lắc đầu “Anh đi đi, em đang đợi anh ở đây. “
Anh cau mày nhìn cô, hạ quyết tâm “Anh cõng em”
Anh cõng cô lung lay đi về phía trước, cô ngoan ngoãn ôm cổ anh và cố gắng giảm bớt chút gánh nặng. “Em nghĩ rằng anh sẽ bỏ em đơn độc một mình sau khi việc kia không thành, em biết mọi người cười anh”. Anh thở hổn hển “Anh là một người đàn ông, đây là sự thật, anh không cần ngủ với em để chứng minh. Anh không thích giống mọi người, anh muốn để dành lại lần đầu cho đến khi kết hôn, chúng ta có cả đời về sau”. Cô thì thầm “Em yêu anh”. Anh ngừng lại, xốc cô lên “Nói lớn hơn đi, anh không nghe rõ”.
“Em yêu anh, em yêu anh. Chu Kiều yêu Từ Thao, Từ Thao yêu Chu Kiều”
Anh đắc ý cười haha.
Tiếng động vang lên thình lình khiến giấc mơ biến mất, Chu Kiều mở choàng mắt, một vài ánh sáng chiếu vào, tiếng phòng bên đóng cửa. Cô thở dài mệt mỏi, mồ hôi vã trên trán và lưng, hình như điều hòa không hoàn toàn vô dụng. Định thần lại, cô hiểu cơn ác mộng từ đâu, cánh tay Tần Vũ Tùng tác động, nơi nào đó đang sống biểu hiện như trong mơ.
Tần Vũ Tùng thở đều đều, còn đang ngủ say. Chu Kiều biết cô không nên nhớ lại cảnh trong mơ, nhưng không thể không nhớ, anh chính là người như vậy, một người đàn ông, khi anh không thể tiếp tục đều là người khác sai, nói dễ làm lại không được. Kỷ Giai Như đập bàn “Kêu anh ấy đưa đi xét nghiệm DNA, thật anh ta nói khác làm”. Anh nghiến răng không đi.
Sau khi có quyết định tòa án, anh gửi thêm cho cô 10% tiền, vì cho rằng cô muốn tiền, nên đưa cô thay vì đưa cổ phiếu. Anh nói “Anh ghét tiền, tất cả chỉ vì kiếm tiền nên chúng ta mới càng đi càng xa thế này”. Nhưng trước đó kêu cô từ chức xây dựng sự nghiệp cũng là anh “Chúng ta xây dựng thế giới mới, anh ở bên ngoài em lo bên trong”.
Cô nhắm mắt, ngừng suy nghĩ. Cô đã luyện bản lĩnh này, quả nhiên là không nghĩ nữa.
Tần Vũ Tùng ở Nam Thông một ngày, bị Cố Đông Hải lừa về.
Cố Đông Hải vỗ vai anh “Anh em, không lừa anh là có việc gấp sao anh chịu xuất hiện? Cho tôi ít mặt mũi gặp bà thím già với 2 công chúa nhà tôi”. Gần đây trong công việc Cố Đông Hải ngáng chân Tần Vũ Tùng, bác bỏ vài kế hoạch thị trường, ra khỏi phòng họp lại ra vẻ như bạn bè. Tần Vũ Tùng trong lòng nổi giận, anh ta giải thích “sự chuyên nghiệp” với anh là bạn bè là một việc, công việc anh ta phải xuất phát từ quan điểm quản lý tài chính.
Hai cô con gái Cố Đông Hải đều sáng sủa, tóc thẳng, áo len xám với váy kẻ sọc đỏ đen, cười nói bằng tiếng Quảng đông, một đứa muốn uống cola, đứa muốn ăn rau. Vợ Cố Đông Hải vừa hút thuốc vừa chăm sóc con gái, cái gì có thể cho đều cho, quá mức thì thấp giọng mắng.
Cố Đông Hải mỉm cười với Tần Vũ Tùng, “Cô ấy bận rộn hơn tôi nhiều, tôi về thăm nhà, thường không nói được với cô ấy mấy câu trong ngày, mỗi ngày đều than mệt”. Thôi Chỉ Phương đi theo tiếp khách nói “Ông không ở nhà, bà Cố chăm sóc 2 đứa trẻ rất vất vả”. Cố Đông Hải tự hào “Cô ấy rất giỏi, từ khi con gái vào trường học có tiếng, người khác thường tới hỏi xin lời khuyên, cô ấy cả ngày bận rộn tổng kết kinh nghiệm, viết lại cho mọi người xem, thỉnh thoảng còn đi giảng bài”. Tiếng phổ thông của vợ Cố Đông Hải khá cứng nhắc so với Cố Đông Hải, nhưng đủ để trò chuyện, cô ở bên cạnh tiếp lời “Anh ta về nhà liền mắng tôi ngốc, bị người ta lừa tiền”, giọng nói khàn đặc như đàn ông.
Cố Đông Hải đẩy gạt tàn đến tầm tay cô, “Em đó, luôn dùng tiền mua đồ hiệu cho con, quần áo đều là hàng hiệu, đồ chơi cũng là hàng hiệu, mặc kệ trẻ con chơi được bao lâu, không phải phụ nữ ngốc là gì. Anh nói tới tiền kia em đã làm mặt giận vài lần rồi”
Giọng anh ta mang vẻ trách cứ, vẻ bên ngoài của hai người luôn lộ rõ vẻ thân mật giữa hai vợ chồng. Nếu Tần Vũ Tùng không chính tai tận mắt thấy cũng sẽ tin tưởng anh ta đang bên ngoài nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình.
Thôi Chỉ Phương không có kinh nghiệm như Tần Vũ Tùng, trên mặt không tránh khỏi biểu hiện ra một chút, ban đầu cô còn tiếp lời vài câu, sau im lặng. Tần Vũ Tùng hiểu tâm trạng cô gái trẻ, cô lại là em họ Chu Kiều, anh yêu ai yêu cả đường đi nên chủ động nhận nhiệm vụ duy trì không khí bữa ăn. Thôi Chỉ Phương nhận thấy ý định của anh, chậm rãi lấy lại tinh thần, từ từ vừa nói vừa cười “Tần tổng năm mới đi đâu?”
Cô vừa hỏi, Tần Vũ Tùng nhớ Chu Kiều, ý cười mơ hồ lộ ra “Đi thăm một người bạn”
“Chắc chắn là bạn bè tốt” Cố Đông Hải trêu chọc “Không trách được mặt mày hớn hở, lên kế hoạch lập gia đình rồi?”
Tần Vũ Tùng cười nói “Không có, chỉ là bạn bè nhưng cô ấy thực sự rất tốt”. Cố Đông Hải cười haha “Nếu thấy tốt thì phải nhanh chóng xuống tay, nếu muộn rồi thì không còn nữa”. anh ta nghiêng đầu nói với Thôi Chỉ Phương “các cô gái mấy cô cũng vậy, nếu không việc tốt đến tay người khác rồi, muốn có lại áp lực rất lớn”
Thôi Chỉ Phương nghe nói Tần Vũ Tùng có bạn, đang yên lặng đoán rốt cuộc là bạn bè thế nào, bị Cố Đông Hải nói thì đỏ mặt. Vợ Cố Đông Hải nhàn nhạt nói “Người phụ nữ xinh đẹp không biết có bao nhiêu lựa chọn, cô gái trẻ cùng người khác tranh đoạt, trước mắt là không tự tin. Nhưng ở Hồng Kong tôi thường nghe người ta nói, ở đại lục chú trọng tình yêu đích thực, chỉ cần mình thích, những cái khác không quan trọng”. Thôi Chỉ Phương và Tần Vũ Tùng nghe cô ấy nói có vẻ ẩn ý, cô lại nói tiếp “Tôi không lo lắng về A Cố, một người có vợ hai con với bao nhiêu chi phí, cô gái nào coi trọng anh ta thật thảm”.
Thôi Chỉ Phương thường ngày tự an ủi mình “giúp thân không giúp lý” là chuyện thường tình (ý là giúp người thân chứ không phải giúp người có lý, cho dù người thân mình sai thì vẫn cứ giúp), bây giờ ngồi trước mặt vợ Cố Đông Hải lại thấy xấu hổ thay Ngô Nhiễm Nhiễm. Cố Đông Hải có vợ có con, Ngô Nhiễm Nhiễm cùng ông ta làm bậy, còn ra gì.
Cố Đông Hải thản nhiên “Em ở với mấy cô giáo ngốc thời gian lâu quá, mấy cô cả ngày xem tin tức lá cải, mấy tin tức nhỏ biến thành tin lớn”. Vợ Cố Đông Hải không lên tiếng, yên lặng nhìn bọn trẻ ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Cố Đông Hải đề nghị đi hát karaoke, vợ anh ta muốn dẫn con về “Mọi người đi chơi đi, tôi quen ngủ cùng con, đi cũng chơi không lâu, mọi người cứ đi chơi vui vẻ”
Tần Vũ Tùng không muốn đi nhưng anh là người đàn ông độc thân, cũng không có lý do từ chối. Cả đám đến KTV không lâu thì Ngô Nhiễm Nhiễm đến, cô cùng Cố Đông Hải vừa nói vừa cười, Thôi Chỉ Phương bồn chồn, Tần Vũ Tùng lấy cớ đưa Thôi Chỉ Phương về nhà cũng rời đi.