Tái Chiến

Chương 52: Chương 52: Nỗi nhớ




Để đối phó với các đoàn kiểm tra, công trường đã phải ngừng thi công hai ngày, chủ nhật làm việc lại bình thường. Chu Kiều đi xem thấy Cát Tiểu Vĩnh đang ở đó. Cô quay về nghỉ ngơi, nhưng đến ngã tư thì dừng chân. Khu vực công trường đã được phá bỏ, di dời nhưng mặt đất chưa được san bằng, sau mùa xuân, cỏ dại mọc lên cao nửa người. Trên rìa những vạt cỏ, mấy chùm hoa đỗ quyên nở rộ rực rỡ, màu hoa đỏ thẫm tràn ngập.

Bầu trời rất xanh, một ngày đẹp trời hiếm hoi, cách đó không xa là vài ba cánh cò trắng bay lên đáp xuống. Gió phe phất qua mặt, ấm áp như thể lời người yêu dặn dò. Cô nhớ Tết âm lịch năm ngoái, ngày mặt trời sáng lạn, chăn phơi nắng rất thơm, anh nhẹ tay nhẹ chân lên lầu, ngồi trên mép giường giúp cô sửa lại góc chăn. Bây giờ anh chắc đến đường cao tốc?

Chu Kiều trở về khách sạn, mở cửa sổ thật lớn cho gió thổi vào phòng. Cô chui vào chăn, chất cồn còn dư âm trong người làm không lâu sau cô ngủ thiếp đi. Thức dậy thì trời đã tối, Cát Tiểu Vĩnh gọi điện hỏi cô muốn ra ngoài ăn cơm chiều không, cô do dự một lát, quyết định vẫn nên đi lấp đầy bụng để nửa đêm không trằn trọc vì đói.

Cát Tiểu Vĩnh còn gọi đồng nghiệp lần trướ đã đưa Tần Vũ Tùng đi bệnh viện đi cùng, Tiểu Trình. Ba người 3 món mặn 1 món canh, lúc chờ mang đồ ăn lên hai người họ vẫn còn đang nói chuyện kiểm tra ngày hôm qua. Tiểu Trình hỏi “Có thể được thông qua không?”, Chu Kiều lơ đãng nghe Cát Tiểu Vĩnh nói với Tiểu Trình “Theo thông lệ chuyên gia đưa yêu cầu thay đổi hoặc sửa chữa, chúng ta gửi báo cáo sửa đổi theo yêu cầu của họ xong thì công việc hoàn thành”.

Chu Kiều nghĩ đến số tiền trả cho công ty tư vấn, khóe miệng trễ xuống, ngày hôm qua chỉ là trình diễn trên sân khấu, những việc cần làm đều đã làm trước, nhận tiền người phải thay người làm việc nên đâu thể nào không thông qua, hai bên đều hiểu là đang diễn.

Tiểu Trình cười hì hì nói “Tiếc là hai người không đi tăng hai, có hai người thân già mà lòng không già, chủ nhiệm với tôi lén chuồn ra ngoài cười đến đau cả bụng”. Chu Kiều không muốn nghe nên liếc anh ta một cái, chàng trai thức thời nuốt những lời định nói xuống. Vừa lúc đồ ăn cũng được mang lên, cô không muốn ăn, chỉ gắp hai đũa. Cát Tiểu Vĩnh hỏi “Em nói chủ quán làm cho chị tô mì?”. Chu Kiều nói “Cũng được, nấu gói mì cho 2 quả trứng vào”

Tần Vũ Tùng vẫn hay tự hào món mì anh nấu rất ngon, mì không cứng không mềm, trứng không chín không sống. Chu Kiều lần đầu tiên phát hiện anh không phải khoe khoang, mì ở đây rất khó ăn. Cô cố gắng ăn một chút, đặt đũa xuống “Uống rượu nhiều quá không muốn ăn uống gì nữa”. Cát Tiểu Vĩnh kêu nhà bếp luộc 2 quả trứng “Để chị mang về, khuya đói bụng thì ăn”.

Tiểu Trình buột miệng “Anh Tiểu Vĩnh được người đẹp Ngô huấn luyện nên bây giờ chu đáp hơn nhiều” Cát Tiểu Vĩnh phớt lờ câu nói của anh ta, đứng lên nói “Em đi tính tiền”. Tiểu Trình biết mình nói chạm đúng nỗi đau của Cát Tiểu Vĩnh, ngượng ngừng cúi đầu, không dám nhìn Chu Kiều.

Chu Kiều đã ngủ hơn nửa ngày, ăn cơm xong về lại không ngủ được, ở dưới khách sạn tản bộ. Cô nghĩ đến biểu hiện của Cát Tiểu Vĩnh lúc nãy, điện thoại kêu anh xuống dưới, đi thẳng vào vấn đề nói “Ngô Nhiễm Nhiễm đang ở Thượng Hải, em muốn đi tìm cô ấy nói chuyện cho rõ ràng không?”

“Làm sao chị biết được?”, Cát Tiểu Vĩnh nhìn chằm chằm cô. Dưới ánh đèn đường, sắc mặt cô tái nhợt, mang theo vẻ uể oải sau khi say rượu “Chị cũng mới biết hai ngày trước, có người giúp tìm được địa chỉ hiện giờ của cô ấy”. Ngô Nhiễm Nhiễm cho là chân trời góc biển muốn đi đâu thì đi, nhưng chim nhạn bay đi còn tiếng, người thì còn lưu dấu tích. Đây là Chu Kiều nợ Tần Vũ Tùng, anh đã nhờ người quen bên Cục công an tìm được địa chỉ mới của Ngô Nhiễm Nhiễm. Mà cô mâu thuẫn không biết nên nói với Cát Tiểu Vĩnh hay không, bởi vì không ai có thể giữ được người muốn đi.

Trăng non treo trên nền trời xanh đen, lúc ẩn lúc hiện sau những đám mây, Chu Kiều nhìn nó không chớp mắt. ở đây hoa dại cỏ dại với ánh trăng sáng, thành phố có ngàn vạn ánh đèn, giờ này anh có đang ở trước của sổ mà nhìn xuống?

Cát Tiểu Vĩnh trả lời rất nhanh “Thôi. Cô ấy không nợ em, lúc đó cô ấy cũng đối đãi với em thật lòng. Gia đình đang sắp xếp cho em đi xem mắt, em thấy cũng không tệ, ít nhất hai bên đều biết điều kiện của nhau, không cần từ từ tìm hiểu”.

Chu Kiều nghe anh ta nói vậy rất vui. Ban đầu cô lo lắng anh ta vì tình mà đau khổ, xem ra là trong lòng đã hiểu rõ, chỉ cần thời gian qua đi thì vết thương sẽ liền sẹo.

“Chị Kiều, hôm nay Tần tổng sao vậy, anh ấy đưa chị đến công trường hình như vẻ mặt không tốt, hơn nữa đưa chị đến liền đi ngay”

Chu Kiều tự nhủ “Anh về sau sẽ không đến nữa”. Cô lắc đầu với chính mình, làm sao, nếu như quyến luyến anh, nên giữ anh lại bên mình. Nhưng cô không làm được, có một số việc có thể tạm thời tạm chấp nhận được, không thể lừa mãi đến sau này.

Cát Tiểu Vĩnh yên lặng đi cùng cô, ngược lại Chu Kiều băn khoăn, hôm nay cô đã nghỉ ngơi nhiều, còn anh ta lại ở công trường làm việc liên tục “Trở về thôi”. Cát Tiểu Vĩnh quay lại theo cô, nói “Em nghĩ hai người là có khả năng ở bên nhau theo ý muốn của mình”. Đâu có thể nào, Chu Kiều cười, chỉ có lúc còn trẻ mới có thể tiến mà không lùi, chỉ cần hai người có thể ở bên nhau. Tới tuổi hiện tại, trong giai đoạn xấu hổ, không còn tuổi trẻ bốc đồng, cũng không thể yên ổn theo mệnh trời. Hơn ba mươi tuổi rất phiền phức, có chút tiền vốn lại không thể tùy tiện đem ra tiêu xài hoang phí.

Cát Tiểu Vĩnh có chuyện nghẹn ở cổ, không nói không được “Anh ấy rất thích chị”.

Chu Kiều biết. Bởi vì biết cho nên không muốn lừa anh, cô đi trên con đường gian nan vất vả, không muốn giữ chân anh đi về phía hạnh phúc, cũng không muốn bị anh cản trở. Đêm nay Cát Tiểu Vĩnh đột nhiên nói rất nhiều “Hai người thích nhau, nên nói chuyện, thương lượng nhiều với nhau trước khi muốn từ bỏ đoạn tình cảm này. Kể cả một bên đưa giá trên trời, bên kia có thể trả giá, không chừng có thể đạt được mức giá hai bên mong muốn. Trừ khi không phải thật sự thích thì mới không có chịu nhân nhượng chừa con đường sống”.

Phải vậy không? Chu Kiều về phòng, vẫn suy nghĩ về điều anh ta nói, có lẽ mỗi người không thể tự nhìn rõ việc của mình nhưng lại có thể nghĩ rõ ràng việc của người khác. Cô có thích Tần Vũ Tùng không? Có. Cô từng tổn thương, nơi bị thương đã kết thành vết sẹo. Vốn cho là không bao giờ sẽ bị tổn thương tương tự, nhưng cuộc đời đã cho cô một trải nghiệm, miệng vết thương mới ẩn ẩn đau, có xu hướng ngày một nặng hơn vào ban đêm.

Thì ra vẫn đau như cũ, chỉ là che giấu tốt hơn thôi. Cô đã lừa được ánh mắt anh nhưng không lừa được trái tim mình. Cần thiết phải gắng gượng sao? Chu Kiều tự hỏi. Điện thoại ở cạnh giường, cô cầm lấy, không cần danh bạ cũng nhớ rõ số điện thoại của anh. Nhưng mà có lẽ anh thật sự quyết tâm, cho nên không có tin nhắn, không có điện thoại, dứt khoát vứt bỏ tình cảm hơn một năm qua.

Chu Kiều buông điện thoại, đừng mềm lòng với chính mình.

Cô quấn chặt chăn, lại quay về “Tâm không lo lắng, không lo lắng cố…rời xa điên đảo mộng tưởng”

Có lẽ tâm cô không thành khẩn nên vừa ngủ đã nghe tiếng rung của điện thoại, có tin nhắn? cơn buồn ngủ biến mất, cô với lấy di động, nhưng trong bóng đêm, màn hình trống trơn, không có tin nhắn.

Cô suy sụp “Tâm không lo lắng, không lo lắng cố…rời xa điên đảo mộng tưởng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.