Thư ký nói rằng có một video trên Internet đã xem xét các hoạt động bán hàng của các công ty nước ngoài nổi tiếng, nhân vật chính hình như là anh. Không thể biết nơi đầu tiên tải nó lên, bây giờ trên mạng đã xây thành nhà cao tầng, thậm chí có người còn phát lên weibo chính thức của công ty. Thư ký cũng nói bên quan hệ đối ngoại đã đi xử lý nhưng hiện tại internet lan truyền nhanh như vậy, có thể xóa không dễ dàng.
Tần Vũ Tùng nhanh chóng tìm một góc, xem qua video rồi mới quyết định. Hình ảnh hơi rung, đầu tiên là anh cùng người khác bắt tay, thanh âm rất lộn xộn, mơ hồ. Màn hình chỉa xuống chân, có giọng nam “Tôn tổng gia đình ở xa, thường ngày không tránh được cô đơn, tôi thay ông tìm một vị hồng nhan tri kỷ, còn là sinh viên, bảo đảm sạch sẽ”. Giọng nói rất nhỏ, anh biết chắc chắn đó không phải là mình, nhưng có vài phần âm Điệu giống anh. Hơn nữa toàn bộ video chỉ có anh xuất hiện, mọi người đều cho rằng anh là người nói.
Anh tìm tiếp, có rất nhiều các diễn đàn trò chuyện nổi tiếng, tất cả đều mắng anh, còn có người liệt kê ra những giao dịch sau lưng, không ai quan tâm thật giả của video. Có lẽ họ chỉ cần một nơi trút hết cảm xúc, còn thật giả ai quan tâm.
Mọi người ở sân bay đi lại, băng chuyền hành lý phát ra âm thanh đơn điệu, hai phụ nữ trung niên ăn mặc đẹp đẽ bước khỏi toilet vừa trò chuyện, nhân viên thu dọn xe đẩy hành lý ồn ào nơi xa. Trên mạng nói có thể xem như không thấy, nhưng làm một video mọi người không thể quên. Nguyên tắc khủng hoảng truyền thông 5S…Làm rối loạn một hồ nước, sau khi phong ba đi qua sẽ khôi phục lại như thế nào? Làm thế nào kiểm soát tình hình, làm thế nào để có sự tin tưởng và hỗ trợ của công ty?
Sự tin tưởng và hỗ trợ của công ty!
Tần Vũ Tùng nhắm mắt, ấn tay vào các huyệt đạo hai bên sống mũi, hít một hơi thật sâu.
Không cần phải nói, chắc chắn có người nắm giữ lịch trình của anh, biết anh có hơn 2 giờ trên không trung, không có cách nào phản ứng kịp thời. Đến nỗi là ai không cần phải nói, Chu Kiều đã nói, đều là sinh tồn, anh là anh, họ là họ, mỗi người đều có lý do riêng để sinh tồn, oan gia ngõ hẹp ai dũng cảm sẽ thắng.
Lập tức liên lạc với cấp trên. Có một loạt các cuộc gọi nhỡ từ trụ sở Châu Á Thái Bình Dương. Anh lấy giấy bút, viết ra những điều anh muốn nói, cố gắng suy nghĩ lại, bổ sung thêm vài từ.
Trước mắt không một bóng người, Tần Vũ Tùng thẳng eo, hơi nghiêng người ra phía trước, chuẩn bị cho cuộc nói chuyện dài, thả lỏng cơ mặt, cong môi mỉm cười, sau đó bấm điện thoại.
Tu tu tu, mỗi một tiếng đều vang lên trong lòng.
Khi Tần Vũ Tùng về đến nhà trời đã rạng sáng, trong nhà tối om không tiếng động. Anh mới nghĩ không biết Chu Kiều đi đâu, chợt nhớ cô nói hôm qua chính quyền Nam Thông muốn cô tham gia câu lạc bộ doanh nhân. Tưởng tượng cảnh cô xen lẫn trong đoàn quan chức béo khó phân biệt lớn nhỏ, anh mỉm cười trong không khí lạnh.
Anh còn chưa thể ngủ, các văn bản trong máy tính cần lập tức xử lý, nên làm tốt công tác chuẩn bị chuyển giao, cái nào cần sao lưu, cái nào cần xóa bỏ. Tuy anh đã giải thích và nhận được sự thông hiểu của cấp trên, nhưng không có nghĩa có thể thả lỏng, cần phải tính toán lên kế hoạch trước cho ngày mai.
Vào lúc hơn 3 giờ sáng, điện thoại di động bên cạnh máy tính rung lên, một tin nhắn tới, là của Thôi Chỉ Phương. Tần Vũ Tùng lắc đầu, anh không đọc mà xóa đi. Cô gái này thật cố chấp, nhưng anh không cần cô. Cho dù Chu Kiều ở bên anh, anh cũng không muốn nói chuyện này. Không có vấn đề gì lớn, việc đến phải đối mặt.
Vào lúc 7 giờ 30 phút sáng, Tần Vũ Tùng đã ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, vặn người và đắp một chiếc khăn lạnh lên mặt.
Lạnh đến tận tim.
Chiếc xe vẫn đang ở trên đường, điện thoại di động của anh reo lên.
“Anh, bố và mẹ đã đáp chuyến bay trở về Thượng Hải vào trưa hôm nay. Em đã gửi cho bạn số hiệu chuyến bay, anh nhớ đi sớm đón họ ở sân bay“. Đó là em trai của anh, Tần Vũ Bách. Tần Vũ Tùng đã không có thời gian để hỏi cha mẹ làm thế nào để đột ngột quay lại. Tần Vũ Bách ấp a ấp úng “Nếu... mẹ vẫn còn tức giận, anh khuyên nhủ bà giùm”
Tần Vũ Tùng ngay lập tức nhận thấy có gì đó không ổn “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Vũ Bách thở dài và nói: “Không có gì, là mẹ và Tiểu Phùng đã nói qua lại vài câu, nói rằng tụi em giữ hai người lại để giúp trông bọn trẻ, bây giờ bọn trẻ lớn rồi không cần bọn họ. Sau đó không biết sao càng nói càng lớn chuyện, hai người lập tức rời đi. Em đã sứt đầu mẻ trán, vẫn là anh độc thân thoải mái, mỗi ngày không cần nghe già mắng trẻ khóc”
Tần Vũ Tùng không muốn nghe em trai nói liên miên dài dòng “Biết rồi”
Khi anh đến công ty, thư ký đã đến sớm hơn anh. “Tần tổng, buổi sáng em nhận được điện thoại, hôm nay bên tổng bộ Châu Á Thái Bình Dương cử đến một người, tạm thời quản lý công việc của công ty. Em đã bố trí xe đón, khách sạn. Đây là nhu cầu, anh giúp em ký tên”
Tần Vũ Tùng ngạc nhiên, thư ký nhìn vào mắt anh, cẩn thận nói “Có thể lãnh đạo bên kia sợ anh quá bận, để anh dành thời gian xử lý sự kiện video kia”.
Tần Vũ Tùng khống chế cảm xúc, ký tên lên đơn “Người đến là ai?”
Thư ký đã làm việc với anh hơn 3 năm “Em nghe thư ký bên kia nói là người mới được tuyển dụng, người Singapore. Vốn định cho anh ta đến đây thực tập vài tháng, đột nhiên có trường hợp khẩn cấp nên anh ta được điều tới đây luôn”. Nhìn sắc mặt Tần Vũ Tùng bình tĩnh, cô nhanh chóng nói những tin tức mình thu thập được “Người này đã làm ở các công ty lớn, quen thuộc tình hình trong nước, nghe nói rất giỏi làm hồi sinh trong các cuộc khủng hoảng kinh tế. Nhóm lãnh đạo cấp cao thấy không hài lòng kết quả năm nay của chúng ta, cho nên muốn thử xem năng lực của người mới”
Tần Vũ Tùng bình tĩnh nghe xong, đợi thư ký ra ngoài, tính toán ghi lại những việc phải làm hôm nay mới phát hiện cây bút khi nãy ký tên đã rớt mất đầu bút. Anh im lặng nhìn chằm chằm cây bút, tuyển một nhân sự cấp cao không phải là việc làm ngày một ngày hai. Trụ sở đã có sắp xếp khác, nếu không có sự việc hiện tại cũng sẽ có cơ hội khác. Tất nhiên, khi họ chưa chứng thực được bản lĩnh của người mới bọn họ cũng không xé rách mặt, nếu không hôm nay anh cũng không vào được công ty.
Anh vứt cây bút xuống, cầm lịch trình. Theo kế hoạch hôm nay muốn gặp cố vấn pháp luật, còn có hai người khách đã có kế hoạch gặp từ tuần trước. Hai giờ chiều người mới đến, anh ta muốn anh đưa đi làm quen môi trường mới. Lẽ ra tối nay anh phải làm hết lễ nghĩa chủ nhà là mở tiệc đón gió tẩy trần cho người mới, nhưng anh cần đi sân bay đón người.
Thư ký quay lại vào giờ trưa “Sếp, kêu cơm gì cho anh?”
Anh lắc đầu “Không cần”
Cô biến mất nửa giờ, lại mang vào cà phê với thịt bò phomai nóng “Cái này ăn nhanh, không ảnh hưởng công việc của anh”. Cô là trợ thủ đắc lực của anh, Tần Vũ Tùng mỉm cười nhận lấy “Chờ vị họ Vương kia tới, bất kể cô làm thế nào tôi đều hiểu”. Tất cả mọi người đều là làm công, anh không có lý do gì yêu cầu người khác theo mình.
“Sếp, em hiểu. Bất quá công việc chỉ là một phần, em biết phải làm gì”. Cô nghĩ đến điều gì đó, cười đến ý vị thâm trường “Có người hôm nay rất thất vọng, anh ta nhảy lên nhảy xuống lung tung, luồn cúi lâu vậy, cho rằng tổng bộ trụ sở sẽ cho anh ta cơ hội”. Tần Vũ Tùng biết ý cô chỉ Cố Đông Hải, hiểu ý cười nhưng không bàn luận. Anh cầm di động, đến giờ vẫn không nhận tin nhắn chuyến bay. Anh nói với thư ký “Giúp tôi kiểm tra chuyến bay từ Sydney đến Phổ Đông chuyến bay mấy giờ tới, đi từ giữa trưa”.
Thư ký hỏi “Có cần đi đón người không? Hôm nay tốt nhất không nên có cuộc hẹn nào khác, dành thời gian ăn bữa cơm với đồng nghiệp mới”
Tần Vũ Tùng sao không hiểu “Cha mẹ tôi từ Úc về, bọn họ già rồi”
Thư ký nghĩ nghĩ “Em đi đón thay”
Đây là vấn đề cá nhân, Tần Vũ Tùng đang do dự, thư ký mỉm cười “Đừng nghĩ nhiều, phim truyền hình không phải đều nói làm người đôi khi phải có nghĩa khí sao”
Tuy nhiên, cuối cùng cũng không cần tới nghĩa khí của cô, đồng nghiệp mới nghiêm túc hết giờ làm liền quay về khách sạn.
Tần Vũ Tùng chạy tới sân bay vừa mới 7h. Vẫn còn nhiều thời gian, anh đi mua ly café, cả buổi chiều đầy lỗ tai giọng Singapore nói tiếng Trung của Vương tiên sinh hùng hổ dọa người, anh cần café nâng cao tinh thần.
Anh thấy trong đám đông một bóng hình quen thuộc, Chu Kiều. Cô vừa đi vội vã vừa uống café.
Cô muốn đi đâu?
Khi nhìn thấy cô, Tần Vũ Tùng nhanh chóng quay đầu đi về hướng khác, cho đến khi cô đi khuất qua góc rẽ, anh mới nhẹ nhõm thở ra.
Vẫn còn sớm, anh tựa vào lan can, uống một ngụm café, đem tất cả âm thanh trên thế giới ném ra sau đầu.