Thời gian hai tháng trôi qua nhanh như cát chảy qua kẽ tay.
Trời xanh mênh mông không một gợn mây, gió nóng thổi từng cơn càng làm cho bầu không khí oi bức trở nên khó chịu hơn bao giờ hết. Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, hàng ngàn Xà Nhân vẫn mình trần trùng trục phơi thân dưới cái nắng gay gắt của sa mạc để thao luyện không biết mệt mỏi.
“Thực sự là khổ cực a!”
Đứng trên tường thành, hai tay chắp sau mông nhìn xuống quang cảnh khá là hùng vĩ mà chẳng kém phần vất vả bên dưới, dù trên mặt không có quá nhiều biểu lộ, nhưng trong lòng Tiêu Thiên lại vô cùng bất đắc dĩ.
Kế hoạch trưng binh và huấn luyện tàn khốc này là do hắn khởi xướng, sau đó mới được Mỹ Đỗ Toa và tất cả cao tầng của tộc Xà Nhân nhất trí thông qua. Về phần những binh lính bên dưới kia… đơn thuần là nạn nhân mà thôi.
“Nhân định thắng thiên, nhưng mà… vẫn hy vọng trời cao có mắt nhìn thấy quyết tâm và nỗ lực của bọn họ.” - Khẽ lắc đầu thở dài, Tiêu Thiên quay sang mỹ nhân đang che dù cho mình bên cạnh: “Chuẩn bị xong hết chưa, Tuyết nhi?”
“Mọi thứ đều đã được hoàn thành tối hôm qua, chỉ còn chờ được đưa vào sử dụng nữa thôi, chủ nhân” - Mộc Ánh Tuyết ôn nhu đáp.
Khoan hãy nói, nhìn Mộc Ánh Tuyết ngày hôm nay so với cô nàng khí tức hư nhược, một mặt bệnh trạng, mỗi ngày đều cần châm cứu, uống thuốc và chăm sóc của hai tháng trước, thì “Tây Thổ Đệ Nhất Độc Sư” của hiện tại đã hoàn toàn lột xác theo cả nghĩa đen, lẫn nghĩa bóng, thậm chí gọi là hai người cũng không hẳn là sai đâu.
Về ngoại hình, dễ nhận thấy nhất là nàng đã cao lên trông thấy; da thịt tuyết trắng trứ danh càng lộ ra nõn nà, mịn màng hơn; vóc dáng cũng thay đổi đáng kể, trở nên đường nét rõ ràng, điện nước đầy đủ hơn.
Tuy nhiên, những bước chuyển mình tích cực về mặt ngoại hình kể trên vẫn chưa thấm vào đâu so với thay đổi trên tính cách của Mộc Ánh Tuyết.
Cô nàng chỉ biết vâng dạ, ậm ừ khi được gọi tên, không có việc liền biến cứng đơ như khúc gỗ của quá khứ bây giờ đã nói nhiều hơn, biểu cảm trên gương mặt cũng đa dạng hơn, thậm chí còn biết cười khi vui, nhăn nhó khi đau và khóc lúc buồn lòng.
Đương nhiên, bên cạnh những biến hóa có thì tốt, chưa có cũng chẳng sao vừa kể trên, thì vẫn còn một thay đổi không thể không kể đến, đó là đẳng cấp của Mộc Ánh Tuyết hiện tại đã đạt tới… nhất tinh Đấu Linh, chính thức đột phá giới hạn Nữ Thần cấp UC trói buộc nàng.
Nguyên nhân, lý do cũng như khởi nguồn cho tất cả những lột xác, một lần nữa nhắc lại là đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng trên người Mộc Ánh Tuyết, đều đến sau quyết định… [ Nâng Cấp ] nàng lên thành Nữ Thần cấp R từ Tiêu Thiên.
Theo đó, mặc dù bị Hệ Thống “tính phí” khá gắt cho những gì hắn vay mượn trong sự kiện Cửu Sát Chi Địa, nhưng với việc thương thế trên người Mộc Ánh Tuyết dần tốt hơn sau nửa năm nghỉ ngơi dưỡng thương và bắt đầu quay lại tu luyện, thì tốc độ tu luyện của Tiêu Thiên cũng đã phần nào tìm về được với quỹ đạo của nó.
Quảng Cáo
Bản thân Tiêu Thiên đột phá tới lục tinh Đấu Sư thành công, đồng nghĩa với từ nay về sau Mộc Ánh Tuyết và Hoàng Dung hai Nữ Thần cấp UC đi theo hắn từ những ngày đầu, hay bất kỳ Nữ Thần cấp UC nào khác được triệu hoán tiếp theo, đều đã không còn bị ký chủ của bọn họ kéo chân sau nữa. Chỉ cần bọn họ chăm chỉ tu luyện, thì từng người đều có thể thoải mái đột phá tới đẳng cấp tối đa họ có thể đạt được là thập tinh Đại Đấu Sư.
Nhưng đó chỉ là về lý. Còn về tình, Mộc Ánh Tuyết cô nàng Độc Sư này đã cùng Tiêu Thiên bầu bạn, lang bạt, ăn chung, ngủ chung, sống chung, thậm chí từng chết chung với nhau một lần tại Cửu Sát Chi Địa rồi, hắn sao có thể vô tình vô nghĩa để nàng dần bị biên giới hóa chỉ vì xếp loại UC, trong khi bản thân có quyền và khả năng [ Nâng Cấp ] nàng được chứ.
Vì thế, năm mươi lượt triệu hoán Nữ Thần cấp C, tương đương năm lượt triệu hoán Nữ Thần cấp UC đã được Tiêu Thiên bỏ ra không chút ngại ngần. Tất cả chỉ để tri ân người bạn thân khác giới Mộc Ánh Tuyết của hắn.
Mà, nghĩ lại thì cũng xứng đáng lắm chứ chẳng phải không.
Nghĩ xem, bỏ qua việc có một Nữ Thần xinh đẹp hơn, hoạt bát hơn, mạnh mẽ hơn bên cạnh mình, trong bối cảnh vẫn đảm bảo được nàng ngoan ngoãn và trung thành, thì đẳng cấp tăng lên nhất tinh Đấu Linh, đồng nghĩa với Mộc Ánh Tuyết hiện tại đã chính thức trở thành một Độc Sư kiêm Luyện Dược Sư cấp bốn. Đây sẽ là một trong những mấu chốt quan trọng trong việc chuẩn bị và thực hiện kế hoạch Hành Hương đang được mọi người cùng nhau ấp ủ giữa sa mạc Tháp Nhĩ Qua này.
Và tầm quan trọng lớn lao đó đã nhanh chóng được chứng minh là phát huy hiệu quả rõ rệt từ bảy ngày trước, thông qua một thủ đoạn hoàn toàn mới gọi Bách Thú Trì.
Cụ thể hơn, như tên gọi của nó thì Bách Thú Trì là một cái ao được tạo nên bằng cách dùng tinh huyết của hàng trăm con Ma Thú thuộc đủ loại chủng loài và đẳng cấp khác nhau làm dung môi, dưới sự ủng hộ của “càng nhiều càng ít” ma hạch làm năng lượng, cộng thêm không biết bao nhiêu mà đếm các loại độc dịch được Mộc Ánh Tuyết tự mình tinh luyện ra từ vô số độc hoa, độc thảo, độc trùng v.v. trộn lại với nhau mà thành.
Ý tưởng này đến khi nàng được Tiêu Thiên hỏi rằng có cách nào giúp các binh lính Xà Nhân trở nên mạnh mẽ hơn trong thời gian ngắn nhất mà không hại luân thường đạo lý hay không. Và “có, nhưng rất cực khổ” là câu trả lời Mộc Ánh Tuyết dành cho chủ nhân nàng.
Phàm là tu luyện giả không ai không biết rằng nếu một người đã dám bất chấp hậu quả để mạnh lên nhanh chóng, thì cách đơn giản nhất chắc chắn sẽ chỉ có thể là nhập ma. Còn Tiêu Thiên lại muốn vừa nhanh, vừa bền vững, lại không hại căn cơ và luân thường đạo lý, nên là… khổ cho các tân binh tộc Xà Nhân thôi.
Sáng luyện thể, chính là những gì đám binh lính vai trần phơi nắng dưới tường thành đang làm.
Chiều luyện thân, bao gồm trau dồi đấu kỹ, khả năng thực chiến, các kinh nghiệm xoay trở, cũng như đối phó với những biến số có khả năng phát sinh trên chiến trường.
Tối luyện thần, ngâm mình vào Bách Thú Trì chịu sự cắn xé của hàng trăm loại tinh huyết hỗn tạp cùng độc tố lên thân thể và huyết mạch, đồng thời dựa vào định lực bản thân chống lại ý chí cuồng bạo trong ma hạch liên tục trùng kích tâm linh.
“Muốn trở thành người trên người, thì phải chịu được khổ trong khổ. Mồ hôi, máu và nước mắt các ngươi đổ xuống hôm nay sẽ là tiền đề cho ấm no, hạnh phúc của người thân các ngươi, cũng như vinh quang của tộc Xà Nhân sau này. Nên là… ra thêm sức cho ta!”
Quảng Cáo
“Vâng!”
Dồn đấu khí vào cổ họng, sau đó ngoác miệng gào lớn mấy lời vô nghĩa nhưng vẫn nhận được sự đồng lòng rất cao từ đám binh lính xong, Tiêu Thiên cứ thế xoay người cùng Mộc Ánh Tuyết quay trở về phòng nghỉ ngơi. Ngoài này nắng gió khắc nghiệt quá, hắn không muốn, cũng chẳng cần phải ở lại làm gì cả, nên dành thời gian chuẩn bị cho sự kiện tối nay thì hơn.
Mà, có một vấn đề hơi ngoài lề nhưng lại khá đáng nói, đó là trong bối cảnh Mỹ Đỗ Toa đã tuyên bố bế tử quan từ một tháng trước để bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng cho việc đột phá Đấu Tông, thì mặc dù đối với luyện binh nửa chữ bẻ đôi chẳng biết như đã từng đề cập qua, đồng thời cũng rất không thích phải ra ngoài chịu khó, chịu khổ cùng nắng và gió, nhưng rốt cuộc Tiêu Thiên vẫn phải trở thành người đứng đầu toàn bộ kế hoạch Hành Hương một cách vô cùng bất đắc dĩ.
Ai bảo người ta một tiếng Vô đại nhân, hai tiếng Vô đại nhân chứ. Đại nhân thì phải có đại lượng a!
...
Vừa về tới phòng mình, Tiêu Thiên lập tức cởi sạch sành sanh rồi nằm lăn ra giường trong tư thế mặt xuống đất - mông lên trời, đồng thời…
“Tới đi, Tuyết nhi!”
...hạ lệnh cho Mộc Ánh Tuyết làm việc của nàng.
“Vâng, chủ nhân.”
Nói, Mộc Ánh Tuyết lật tay phải lấy ra một cuộn vải, đặt nó xuống mặt giường bên cạnh sườn Tiêu Thiên, sau đó phất tay trải rộng nó ra thành một hàng dài.
Chưa dừng lại ở đó.
Chỉ thấy bàn tay trái Mộc Ánh Tuyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc bình ngọc nhỏ được bật nắp sẵn, bên trong sóng sánh chất lỏng gì đó màu đen thui như nhựa đường khá là… kinh dị.
“Sẽ có chút đau đớn và khó chịu, chủ nhân cố gắng chịu đựng.”
“Chịu được khổ trong khổ mới có thể trở thành người trên người. Ta sẵn sàng rồi, tới đi Tuyết nhi!”
Quảng Cáo
“Vâng, thuộc hạ xin phép.”
Dứt lời, Mộc Ánh Tuyết hơi nghiêng chiếc bình nhỏ trong tay, chất lỏng đen nhánh mà dẻo quẹo bên trong cũng theo đó chậm rãi chảy xuống tấm lưng trần của Tiêu Thiên.
Lập tức…
Bẹp!
Xèo!!!
“Aaaaa…”
...âm thanh thịt sống vào chảo dầu sôi vang lên đầy đau đớn, nhưng rất nhanh liền bị tiếng la tê tâm liệt phế từ Tiêu Thiên lấn át.
Biết rằng mình càng chậm tay là chủ nhân càng phải chịu dày vò nặng hơn, Mộc Ánh Tuyết quyết tâm cắn răng dẹp mấy lời dư thừa sang một bên để đem bàn tay đã được bọc trong đấu khí của nàng thoa đều chất lỏng đen kia ra khắp lưng Tiêu Thiên, sau đó…
“Bát Hoang Lục Hợp - Loạn”
Vụt! Vụt! Vụt!
...điên cuồng thi triển Quỷ Châm Bát Pháp thức cuối cùng giúp hắn khơi thông kinh mạch, cải thiện thiên phú, giống như những gì chủ nhân nàng đã làm với tiểu Hải ngày đó.