“Đan dược ta ra, lợi nhuận ta giữ chín thành, nguyên vật liệu các ngươi chuẩn bị.”
“Ngươi nói tính!”
“Tốt! Thái độ này mới đúng là những gì ta muốn thấy nha. Tiểu Mộc, cứu người!”
“Vâng, chủ nhân.”
Ngay sau âm thanh đáp lời lạnh lùng và vô cảm, tiểu Mộc không chút chậm trễ thò tay vào... ngực áo lấy ra một chiếc bình ngọc, bật nắp, quệt ra thứ gì đó đặc quánh như keo có màu xanh ngọc bích rồi bôi lên vết thương cho Tam trưởng lão.
Và cứ thế… kỳ tích xuất hiện!
Chỉ thấy những nơi ngón tay Tiểu Mộc và loại “keo” màu xanh lục kia đi qua, miệng vết thương nứt toác đáng sợ trên ngực Tam trưởng lão gần như ngay lập tức bị nó khóa kín. Mà khi miệng vết đã được ổn định lại thì đương nhiên máu cũng sẽ ngừng chảy, kéo theo đó là những thống khổ, sợ hãi và cả hoảng loạn trên mặt Tam trưởng lão cũng dần giảm xuống để thay bằng sự ngạc nhiên cùng… hưởng thụ bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy được.
Phải! Là hưởng thụ, thậm chí còn… phê tới mức rên rỉ đấy!
“Chuyện này…”
Cả ba người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm, liền nói đều chẳng thể thành câu với những gì đang xảy ra trước mắt mình. Nếu không phải người bị chém kia là Tam trưởng lão, là cao tầng Tiêu Gia, là thân nhân của bọn họ, e rằng biên kịch, đạo diễn, cũng như diễn viên của vở kịch vụng về này đã sớm bị nhổ tới chết đuối vì diễn xuất quá lộ liễu rồi.
Nhưng không, bởi vì hiểu rõ tính tình cũng như bản lĩnh của Tam trưởng lão, nên cả Tiêu Chiến, lẫn Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, đều bị một màn thần kỳ này dọa cho hoảng sợ.
“Bích Loa Xuân, mặc dù chỉ là Tân Dược cấp một nhưng có khả năng trị liệu ngoại thương lại không kém đan dược cấp hai.” - Hắc y nhân vừa nhồm nhoàm nhai thức ăn, vừa nói: “Quan trọng hơn… tiểu Mộc!”
“Vâng, chủ nhân.”
Vẫn một bộ lạnh lùng, vô cảm không đổi, nhưng lần này tiểu Mộc không thò tay vào ngực áo nữa, mà thay vào đó, nàng… lận từ trong đai lưng ra một chiếc hộp nhỏ.
Trước ánh mắt tò mò mà không kém phần quái dị của ba người Tiêu Chiến, tiểu Mộc nhẹ nhàng bật nắp hộp rồi bốc ra từ bên trong một viên thuốc hình… con nhộng nửa trắng nửa đỏ vô cùng kỳ lạ, sau đó đem nó nhét vào cái miệng đang khẽ há để rên rỉ của Tam trưởng lão.
“Quy Tâm Tán, một loại Tân Dược cấp một khác, sử dụng đơn độc sẽ chỉ khôi phục ba thành đấu khí và huyết khí, nhưng nếu dùng chung với Bích Loa Xuân thì hiệu quả của cả hai sẽ đồng loạt tăng thêm 50%.”
Và như để minh họa cho lời hắc y nhân, gương mặt trắng bệch do mất máu quá nhiều của Tam trưởng lão bắt đầu đã có chút huyết sắc trở lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Đáng nói hơn là, chỗ “keo” Bích Loa Xuân nãy giờ vẫn kết dính bên ngoài vết thương hở trước ngực hắn vậy mà bắt đầu… tự mình nhuyễn động, sau đó chậm rãi hòa tan vào bên trong vết thương.
“Bắt đầu kéo vảy rồi kết da non” mấy thứ xàm xí đó sẽ không có đâu, nhưng những kẻ từng thân kinh bách chiến như Tiêu Chiến và hai vị trưởng lão còn lại có thừa kinh nghiệm để hiểu rằng vết thương đáng sợ kia đã không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần tốn thêm chút thời gian tĩnh dưỡng là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Mà càng như vậy, bốn người Tiêu Gia càng sợ hãi hắc ý nhân, nhưng đồng thời ánh mắt cũng càng nóng cháy hơn khi nhìn về phía hai loại… Tân Dược mà hắn và tiểu Mộc biểu diễn cho bọn họ xem tận mắt ngày hôm nay.
Nếu đây không phải là cách “phá cục” mà hắn đề cập qua, thì hẳn là sẽ chẳng còn cách nào tốt hơn được nữa đâu!
Hay nói cách khác, chỉ cần bọn họ giành được quyền phân phối hai loại Tân Dược này, thậm chí một trong đó thôi, là xem như Tiêu Gia có cứu rồi!
“Thế nào, Tiêu gia chủ? Còn cảm thấy một thành lợi nhuận là ủy khuất hay không?”
Vẫn cái giọng nhồm nhoàm vì nói chuyện khi trong miệng đầy thức ăn vô cùng khiếm nhã, nhưng kỳ lạ là vào tai bốn người Tiêu Gia lại không hề khó nghe như trước nữa, mà ngược lại là… dễ nghe mún chớt hà!
“Không dám! Không dám!” - Tiêu Chiến vội vàng lắc đầu, thái độ còn gấp hơn cả chữ gấp: “Tôn giá, không biết…”
“Yên tâm, một tiếng sau Thập Bộ Sát Nhất Nhân sẽ tự mình hóa giải, muốn nhanh hơn thì dùng đấu khí điều hòa nó vào máu cũng được, nhưng trở về sẽ phải mệt mỏi vài ngày đấy.” - Hắc y nhân giống như đi dép trong bụng Tiêu Chiến, người sau chưa nói ra được vài chữ đã bị ngắt lời: “Trong này là danh sách nguyên vật liệu, giá bán lẻ, phương thức tiêu thụ và địa điểm ta cất giữ đan dược. Trở về cho người tới lấy rồi nghiên cứu kỹ kế hoạch phản công đi.”
Nhét một mảnh giấy được gấp kỹ càng vào ngực Tiêu Chiến, hắc y nhân khẽ vỗ vai người sau hai cái, đồng thời để lại một ánh mắt đầy thâm ý khi bước qua đời nhau rồi biến mất sau cánh cửa lớn cùng với tiểu Mộc.
“...”
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Bốn cao tầng của Tiêu Gia cứ thế chết trân tại chỗ như thể vừa cùng nhau trải qua cùng một giấc mơ dài và… vô cùng khó hiểu chung với nhau.
Bắt đầu bằng việc chẳng hiểu vì sao, từ lúc nào và bằng cách gì mà cả bốn người đồng loạt trúng độc đến mức không thể động đậy, dẫn tới ám ảnh về một viễn cảnh thảm họa khi cả đám bị toàn diệt ở đây, kéo theo đó là Tiêu Gia tan thành tro bụi phủ xuống khiến tình hình càng trở nên tối tăm, để đến khi “ám ảnh” kia được hiện thực hóa bằng việc Tam trưởng lão bị người ta chém ngang người, thì giấc mơ này càng trở nên ác mộng hơn bao giờ hết.
Chỉ là bỗng nhiên… bùm! Câu chuyện bỗng nhiên rẽ sang hướng khác một cách đầy khó hiểu và kỳ quặc như chính cái cách mà nó bắt đầu.
Thảm họa không tới, ác mộng cũng hóa thành… mơ mộng khi bốn người không phải chết, Tiêu Gia cũng chẳng phải tiêu tùng, mà ngược lại, lời giải cho cái tử cục Gia Liệt Gia bày ra quanh họ còn đến theo cách khó ai có thể ngờ được.
Hắc y nhân thần bí kia vậy mà thật sự có cách giải quyết tình hình khó khăn của Tiêu Gia! Có thể cái giá phải trả sẽ không nhỏ, nhưng thà như vậy còn hơn là chỉ biết nhìn gia tộc mình từng chút, từng chút một bị chèn ép tới lụn bại trong bất lực a.
Một tiếng! Chỉ cần chờ một tiếng nữa thôi là mục đích của chuyến đi có mồ hôi, có nước mắt và có cả máu ngày hôm nay sẽ tìm được đáp án cuối cùng rồi.
Cả phòng đang im lặng vì mỗi người đều đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, thì bỗng nhiên…
“Người đâu! Có ai không!?”
...Tiêu Chiến lại ngoác miệng gào lên thật lớn.
Đang lúc ba người còn lại không hiểu gia chủ nhà mình muốn làm gì, thì cửa phòng đã lại một lần nữa được mở ra.
Người đến là một nữ nhân sở hữu gương mặt khá là thanh tú, thân hình bốc lửa lấp ló sau lớp trang phục vừa ngắn, vừa mỏng. Chỉ là…. Truyện Mỹ Thực
“Đại nhân, áaaaa…”
...nhìn thấy bốn người Tiêu Gia cùng nhau bày ra động tác kỳ quái, lại thêm máu me chảy đỏ mặt đất mang tới mùi tanh gay mũi, cô nàng kia lập tức bị dọa la toáng lên, mặt cắt không còn chút máu, xém chút thì ngất xỉu tại chỗ.
“Chỉ là chảy chút máu thôi, chưa có ai chết đâu, đừng sợ.” - Giống như lo lắng“vị cứu tinh” này sẽ vì hoảng loạn mà quay đầu chạy mất, Tiêu Chiến vội vàng lên tiếng an ủi rồi ngay lập tức nói sang chuyện khác: “Lại đây rót cho ta một ly rượu, nhanh!”
“V-Vâng… đại… đại nhân, hức!”
Đáng thương cho kiếp hồng nhan!
Phần vì công việc mưu sinh, phần vì nhận ra Tiêu Chiến là ai, nên dù trong lòng đang cực kỳ sợ hãi, nhưng cô gái vẫn phải cắn răng mang vẻ mặt trắng bệch, cùng đôi mắt long lanh nước mắt của mình nhích từng bước vòng qua vũng máu, sau đó dùng tốc độ chậm rì rì và động tác run lẩy bẩy rót rượu ra ly rồi mớm cho Tiêu Chiến uống vào.
“Tốt rồi, ngươi có thể ra ngoài. Nhớ đóng cửa.”
“V-Vâng…”
Lết vào từng bước nhưng khi được cho ra ngoài thì chạy như bay, cô nàng này thực sự là “sợ mất mật” theo đúng nghĩa đen a.
Rất nhanh, trong phòng một lần nữa chỉ còn lại bốn lão nhân Tiêu Gia với nhau trong tư thế kỳ quái.
“Gia chủ, vừa rồi…”
“Còn nhớ hắc y nhân kia đã nói Thập Bộ Sát Nhất Nhân của hắn rất kỵ cồn chứ? Tuy rằng chúng ta vô tình đụng phải điều kiện khiến nó phát tác, nhưng hắn cũng không có nói là chất độc này sẽ mất đi tính “sợ rượu”, nên ta đoán...”
Chưa nói hết câu, nhưng Tiêu Chiến tin rằng ba người còn lại đủ thông minh để hiểu ý tứ đằng sau hành động gọi người tới mớm rượu của hắn là gì. Thế nên, thay vì lãng phí thời gian vào việc giải thích, hắn muốn tranh thủ từng giây từng phút tập trung điều động đấu khí đi phối hợp với rượu trấn áp độc tính của Thập Bộ Sát Nhất Nhân thì hơn.
Và cứ như thế, không khí trong phòng chậm rãi chìm vào tĩnh mịch, chỉ có mùi máu tanh gay mũi vẫn phảng phất như để chứng minh rằng “giấc mơ dài và khó hiểu” này hoàn toàn là sự thật, chứ không phải là mơ.