Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 68: Chương 68: Cầu viện binh




“Mà thôi, bỏ tên họ Diêu đó sang một bên đi.” - Khẽ tặc lưỡi, lắc đầu, Tiêu Thiên thở dài một hơi: “Vấn đề cần quan tâm bây giờ là phải làm gì để giải quyết ổn thỏa những tin đồn ác ý ngoài kia, đồng thời mang cả ba chúng ta an toàn rời khỏi đây mới quan trọng này.”

Bên trong có Diêu tiên sinh canh chừng, bên ngoài thì vô số dong binh đang nhìn chằm chằm, muốn vô thanh vô tức mang Tiểu Y Tiên ra khỏi Vạn Dược Trai, sớm vài ngày may ra còn được chứ hiện tại xem ra là không có khả năng nữa rồi.

Đến Mộc Ánh Tuyết không phải là tâm điểm còn phải tốn bao công sức mới về được đến đây cơ mà!

Nhưng cứ để yên chờ thời gian trôi qua cũng không được, bởi vì rõ ràng thứ Thanh Sơn Trấn này không thiếu nhất chính là dong binh, mà người điên và kẻ liều mạng trong số dong binh thì nhiều lắm, ai biết trong một phút bốc đồng bọn họ có làm ra cái hành vi thiếu suy nghĩ gì hay không đâu.

Và trong bối cảnh Mộc Ánh Tuyết không giỏi về tâm cơ, còn Tiêu Thiên tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp vẹn toàn, thì âm thanh duy nhất trong phòng chỉ còn là tiếng những ngón tay được gõ đều đặn trên bàn mà thôi.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, mãi cho đến khi…

“Tuyết nhi!”

“Thuộc hạ có mặt, chủ nhân.”

“Trước mắt ngươi cứ trở về Vạn Dược Trai đi, cố gắng bảo vệ và hợp tác với Tiểu Y Tiên bên kia nghĩ cách kéo dài thời gian cho ta khoảng… bốn đến năm ngày.”

“Thuộc hạ tuân lệnh, chủ nhân.”

...quyết định cuối cùng, nhưng không phải là “cuối cùng”, được Tiêu Thiên đưa ra.

Còn Mộc Ánh Tuyết thì vẫn thế, vẫn lập tức nghe lời làm việc bất kể lý do và kết quả. Chỉ cần chủ nhân có lệnh, nàng nhất sẽ đi làm. Thắng hay thua, thành hai bại, sống hay chết… không quan tâm!

...

Tối ngày hôm sau, tương đương 24h kể từ thời điểm Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết tách ra.

Ô Thản Thành, phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ.

“Ái chà! Ngọn gió nào thổi Hoàng bang chủ tới đây thế ạ?” - Mặc dù trời đã không còn sớm, và sự xuất hiện của Hoàng Dung cũng không hề có báo trước, nhưng Nhã Phi vẫn là Nhã Phi, vẫn giữ được sự vui vẻ trong tiếng cười, cũng như sự nhã nhặn trong lời nói, chỉ là… ánh mắt nàng lại không giấu nổi bất ngờ: “Không kịp đón tiếp từ xa, thật sự thất lễ!”

Nguyên nhân của sự khách khí này, không gì khác ngoài ba chữ… Tề Thiên Cung!

Từ Thái Hư Tán, tới bộ đôi Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán, rồi thì chính sách Khách Hàng Thân Thiết v.v. mỗi một thứ đều thần kỳ, mỗi một thứ vượt xa thời đại, và hơn hết, là sự thần bí đến “gần như không tồn tại” của Tề Thiên Cung khiến cho không chỉ Nhã Phi, mà cả gia tộc Mễ Đặc Nhĩ sau lưng nàng, lẫn Hoàng Thất của Gia Mã Đế Quốc, đều không muốn có bất kỳ khúc mắc nào với thế lực này cả.

Con người sẽ luôn có xu hướng sợ những thứ họ không giải thích được, và Tề Thiên Cung, hay chính xác hơn là Tiêu Thiên, đang làm vô cùng tốt bốn chữ “không giải thích được” này!

“Chủ nhân căn dặn ta phải đem lá thư này đưa tận tay cho ngươi, Nhã Phi tiểu thư.” - Trái ngược với sự niềm nở trên gương mặt, nhưng câu nệ từ đôi mắt của Nhã Phi, Hoàng Dung vẫn tỏ ra lạnh nhạt như chưa từng mặn mòi đưa ra một mảnh giấy được gấp kỹ cho người trước: “Ngoài ra, còn có một câu nói, đó là… càng nhanh càng tốt”

“A, vị đại nhân kia…”

“ Xin phép!”

“Không cần lạnh nhạt đến mức đó a!” - Chưa kịp nói hết câu đối phương đã quay người rời đi, để lại Nhã Phi chỉ biết lắc đầu cười khổ: “Bỏ qua chuyện công việc thì chúng ta vẫn là nữ nhân với nhau mà, không đến mức thân thiết, nhưng cởi mở hơn một chút không được sao!?”

Hít sâu một hơi đem chuyện không liên quan ném ra sau đầu, Nhã Phi vội vàng chạy về phòng riêng của mình, đóng kín cửa, rồi một giây cũng không muốn lãng phí lật lá thư kia ra xem. Và…

“Đây là…”

...đập vào mắt nàng không phải là tên một loại đan dược hay chính sách mới nào khác được Tề Thiên Cung phát hành như suy đoán trong đầu, mà nội dung của lá thư lại chỉ ngắn gọn trong sáu chữ “Thanh Sơn Trấn, Tiểu Y Tiên” không đầu không đuôi.

“Chẳng lẽ…” - Hai hàng lông mày cau lại thật sau, nhưng chỉ trong nháy mắt, Nhã Phi liền cao giọng hô lớn: “Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, nhanh!”

Không vội không được, bởi vì từ trong sáu chữ ngắn gọn trong thư này, nàng đã nhìn thấy… cơ hội. Một cơ hội quý bằng vàng để có thể tiếp cận gần hơn, sâu hơn và rộng hơn với Tề Thiên Cung mà bản thân đã chờ đợi bấy lâu nay!



Về phần Tiêu Thiên…

“Hy vọng cô nàng kia sẽ đủ nhanh a!”

...lúc này đã sớm lên đường quay ngược trở về Thanh Sơn Trấn rồi.

Đúng vậy! Để có thể kịp thời nhờ Hoàng Dung đưa cho Nhã Phi một lá thư vẻn vẹn sáu chữ trong thời gian ngắn như vậy, Tiêu Thiên đã phải tiêu tốn trọn vẹn một ngày đêm không ngủ không nghỉ chỉ để làm một việc duy nhất, đó là… phi ngựa từ Thanh Sơn Trấn về Ô Thản Thành.

Nghĩ thử xem, trong bối cảnh cả Mộc Ánh Tuyết, lẫn Tiểu Y Tiên đều đang bị giam lỏng; còn Cái Bang chưa có năng lực và cơ sở để vươn ra khỏi Ô Thản Thành, thì cái trọng trách đưa thư này cũng chỉ còn “Cung chủ” Tề Thiên Cung như hắn làm được thôi chứ ai.

Tiêu Thiên không quen chịu khổ thật đấy, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không ăn được khổ đâu. Nam nhân mà, một khi đã cần là lăn lộn được hết á!

Hiện tại bên này xong việc rồi, hắn lại tiếp tục ngựa không dừng vó một lần nữa lên đường quay ngược từ Ô Thản Thành trở về Thanh Sơn Trấn để chuẩn bị cho những bước tiếp theo.

Và cứ như thế, “bốn đến năm ngày” mà Tiêu Thiên muốn Mộc Ánh Tuyết nghĩ cách kéo dài cho hắn đã trôi qua hai ngày. Tiếp theo chỉ còn chờ tốc độ phản ứng và cách Nhã Phi giải quyết “yêu cầu” trong thư nữa mà thôi. Truyện Hài Hước

...

Trưa ngày thứ ba.

36h trôi qua, tương đương một ngày rưỡi kể từ thời điểm Nhã Phi nhận được thư từ tay Hoàng Dung. Hay nói cách khác, là Mộc Ánh Tuyết và Tiểu Y Tiên đã cầm cự được 60h, tương đương hai ngày rưỡi, thì...

“Tiểu thư, đến nơi rồi ạ!”

“Ừm!”

...một chiếc xe ngựa mang tộc huy của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ vô cùng đáng chú ý chính thức tiến vào Thanh Sơn Trấn, và “rất không trùng hợp”, nó vậy mà lại đỗ tại ngay trước cửa Vạn Dược Trai, dẫn tới một trận “ồ, à” từ đám dong binh đang đặt hết sự chú ý lên bên này.

Xuất hiện đúng nơi, đúng người, đúng thời điểm như thế này, lại một lần nữa Nhã Phi không khiến Tiêu Thiên phải thất vọng với thái độ làm việc lôi lệ phong hành* vô cùng chuyên nghiệp của nàng!

Càng đáng nhắc đến hơn là, ngay khi đôi chân dài trắng muốt lấp ló sau làn váy đỏ rực lửa của Nhã Phi vừa chạm xuống đất, thì…

“Cung nghênh tiểu thư!”

...lập tức đã có không dưới mười cao thủ thấp từ ngũ tinh Đấu Giả, cao lên tới nhất tinh Đấu Sư, bất thình lình từ xung quanh tập trung về đây và quỳ một chân dưới váy nàng.

“Ừm! Các ngươi biết phải làm gì tiếp theo rồi chứ?”

“Vâng!”

Sau một tiếng đồng thanh như sấm dậy, đám người kia đồng loạt đứng phắt dậy và… tràn thẳng vào Vạn Dược Trai trước sự hoảng sợ của đám dong binh đang kéo đến vây xem càng lúc càng kéo đến đông hơn.

Như đã nói, thái độ làm việc của Nhã Phi rất lôi lệ phong hành, nhưng đồng thời vẫn luôn đảm bảo được tính chuyên nghiệp. Cụ thể hơn, sự chuyên nghiệp đó thể hiện ở việc ngay trước khi tự mình lên đường tới đây, nàng đã sớm cho một đội “phản ứng nhanh” dùng tốc độ cao nhất đi làm công tác hiện trường rồi.

Và có vẻ như họ đã làm rất tốt nhiệm vụ được giao!

Nhưng nếu đã có thừa khả năng ngồi yên tại Ô Thản Thành “chỉ tay năm ngón” mà vẫn xong việc ở đây được, thì tại sao nàng lại chọn cách tự mình xuất hiện tại Thanh Sơn Trấn này? - Đơn giản là bởi Nhã Phi muốn cho “kẻ mà ai cũng biết là ai đó” thấy rằng, bản thân nàng nói riêng, và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói chung, rất xem trọng mối quan hệ hợp tác này!

Lại nói, nếu lá thư Tiêu Thiên gửi nàng chỉ vẻn vẹn sáu chữ “Thanh Sơn Trấn, Tiểu Y Tiên” không thôi, chắc có khi Nhã Phi sẽ chẳng tự mình động thân, động thủ làm gì đâu, nhiều lắm thì động khẩu là cùng.

Chỉ có điều, “càng nhanh càng tốt” bốn chữ vô cùng chí mạng được thêm vào sau đó từ miệng Hoàng Dung lại làm cho cả giá trị, lẫn ý nghĩa của hành động lần này nằm ở một cái tầm hoàn toàn khác rồi. Với năng lực, kinh nghiệm, cũng như là bản lĩnh của một thương nhân lão luyện, làm sao Nhã Phi có thể chỉ vì một chữ “lười” mà cứ thế để nó trôi qua một cách lãng phí như vậy được chứ.

Và đây chính là cơ hội vô hình, nhưng lại “quý bằng vàng”, Nhã Phi nhìn thấy từ trong thư như đã đề cập qua đấy!

*Lôi lệ phong hành: sấm rền gió cuốn, ý nói tác phong nhanh nhẹn, dứt khoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.