Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 148: Chương 148: Chuẩn bị sẵn sàng




Sự xuất hiện của Tiêu Thiên cùng như Mỹ Đỗ Toa tại Đế Đô có thể khiến cao tầng của Đế Quốc mưu toan nhiều thứ trong lo lắng, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ sẽ tạm dừng những chương trình, cũng như các kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước.

Và Đại hội Luyện Dược Sư chính là một trong những sự kiện như thế.

Bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây. Ánh mặt trời chói chang nhưng chẳng hề nóng rát, ngược lại sự ấm áp của nó hòa vào cơn gió nhẹ thoáng qua mang theo một chút âm thanh ồn ào từ thành thị còn khiến cho con người ta không khỏi có chút cảm giác tâm hồn thư thản.

Đại hội Luyện Dược Sư của Gia Mã Đế Quốc mỗi tám năm mới được tổ chức một lần sẽ chính thức được khai mạc ngày hôm nay!

Từ khi tia mặt trời đầu tiên chiếu xuống mặt đất của tòa thành đã có lịch sử từ rất lâu này, sự yên tĩnh trên những con đường đã sớm bị phá tan bởi sự xuất hiện của từng nhóm người tụm năm tụm ba mặc áo bào Luyện Dược Sư.

Ngày bình thường, bá tánh bình dân rất ít khi có dịp gặp gỡ những người làm chức nghiệp cao quý này. Trong mắt bọn họ, Luyện Dược Sư không chỉ lạnh lùng, thần bí, mà còn sở hữu thực lực mạnh mẽ và địa vị cao quý mà chẳng ngành nghề nào có thể so sánh được.

Xuất phát từ tâm lý kính ngưỡng ấy, ngày hôm nay toàn bộ cửa hàng trong thành đều mở cửa sớm hơn so với bình thường rất nhiều. Ai cũng muốn được tận mắt nhìn thấy những Luyện Dược Sư đang vội vội vàng vàng đi trên đường phố để hướng đến tòa tháp mang phong cách cổ xưa đang đứng sừng sững trong thành.

Nơi đó chính là Luyện Dược Sư công hội, địa điểm tổ chức Đại hội Luyện Dược Sư lần này.

“Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta lên đường thôi?”

“Vâng, chủ nhân.”

Tranh thủ thời gian chờ đợi Mộc Ánh Tuyết hoàn tất những chuẩn bị cuối cùng, Tiêu Thiên quyết định “tập thể dục” nhẹ nhàng bằng một bài Đả Cẩu Bổng Pháp. Chờ hắn đánh xong cũng là lúc nàng sẵn sàng để xuất chinh.

Đáng nói là, dù vẫn luôn có lòng tin tuyệt đối vào Nữ Thần nhà mình, nhưng Tiêu Thiên cũng không vì thế mà xem thường các bước chuẩn bị. Nguyên nhân là bởi sau rất nhiều lần ngồi một bên tận mắt nhìn Mộc Ánh Tuyết luyện đan, gần đây lại được [ Kế Thừa ] thủ đoạn của nàng, hắn hiểu rằng không giống với tưởng tượng của nhiều người về sự an nhàn và cao quý của các Luyện Dược Sư, mà ngược lại, luyện đan thực chất là một công tác vô cùng gian khổ cho cả thể xác, lẫn tinh thần.

Cứ thử tưởng tượng cái cảnh nguyên cả một ngày, thậm chí mấy ngày liền phải ngồi yên một chỗ trước đống lửa và cái lò luyện đan nóng bỏng mà không thể ăn uống, tắm rửa, nghỉ ngơi; lại còn từng giây từng phút đều cần tập trung cao độ để khống chế hỏa hầu, tinh luyện dược liệu, cô đọng dược thủy v.v. là đủ hiểu luyện đan vất vả đến như thế nào.

Nói như vậy để hiểu rằng muốn trở thành Luyện Dược Sư cấp cao thì thiên phú trên mảng luyện dược thôi là chưa đủ, mà để có đủ sức khỏe thể chất và tinh thần phục vụ cái chức nghiệp cao quý này, đẳng cấp đấu khí của bọn họ cũng không thể quá thấp mới được.

Ban đầu điều này chỉ là luật bất thành văn giữa các Luyện Dược Sư với nhau, nhưng dần dần khi mà tính đúng đắn của nó được thực tiễn chứng minh qua các thời kỳ, thì đến ngày hôm nay, quy định tương quan đẳng cấp giữa trình độ luyện dược Luyện Dược Sư và đẳng cấp đấu khí của họ đã được xem như một điều luật thật sự.

Theo đó, luyện dược học đồ tới Luyện Dược Sư cấp một muốn được cấp huy chương thì thực lực ít nhất phải từ Đấu Khí năm đoạn trở lên, thấp hơn thì dù ngươi luyện ra Đế Đan cũng không ngoại lệ.

Tương tự với Luyện Dược Sư cấp hai phải có thực lực nhất tinh Đấu Giả trở lên, cấp ba là Đấu Sư và cấp bốn Đại Đấu Sư. Đến khi đạt cấp năm trở lên, trình độ luyện dược của Luyện Dược Sư sẽ được dùng chung với đẳng cấp đấu khí của họ như danh hiệu, chính là Đan Vương/Dược Vương ở cấp năm, Đan Hoàng/Dược Hoàng cho cấp sáu, cấp bảy là Đan Tông/Dược Tông, cấp tám Đan Tôn/Dược Tôn, Cấp chín Đan Thánh/Dược Thánh và cấp mười Đan Đế/Dược Đế.

Nói như vậy để thấy rằng việc Hệ Thống gia tăng giới hạn chênh lệch đẳng cấp giữa Tiêu Thiên và các Nữ Thân lên tới mười lăm cấp trong lần cập nhật trước là vô cùng quan trọng. Bởi vì điều đó không chỉ gia tăng chiến lực, tốc độ tu luyện và đẳng cấp của Mộc Ánh Tuyết lên một cách trực tiếp, mà nó còn gián tiếp cho nàng quyền trở thành Luyện Dược Sư cấp bốn trước mắt người khác, bất kể sự thật rằng trình độ nàng cao hơn như thế rất nhiều và thực ra thì nàng cũng chưa từng thi lấy một tấm huy chương kia bao giờ cả.

Đây là một trong những cơ sở tiên quyết để Tiêu Thiên tính tới việc cho Mộc Ánh Tuyết tham gia Đại hội Luyện Dược Sư lần này, đồng thời cũng là bằng chứng thuyết phục đám cao tầng Gia Mã Đế Quốc rằng Mộc Ánh Tuyết đủ khả năng mà không cần làm thêm bất kỳ khảo hạch gì khác chỉ bằng một câu nói… “Nàng là người sáng tạo ra Thái Hư Tán!”

Cũng phải khẳng định rằng một mình Thái Hư Tán không đủ trọng lượng để chuyện này xảy ra đâu, bởi vì nói thế nào nó cũng chỉ là đan dược cấp một thôi mà. Thế nhưng nếu thêm cả Thái Ất Tán và Thái Thanh Tán vào, vậy thì câu chuyện hoàn toàn khác rồi.

Ba viên đan dược thuộc ba đẳng cấp khác nhau, nhắm vào những đối tượng khác nhau, nhưng lại cùng mang hiệu quả cường hóa thiên phú, gia cố kinh mạch… nhấn mạnh là chồng chất lên nhau.

Cái này gọi là nghịch thiên!? - Đây chính là a!

Thái Hư Tán đã được chứng minh là có tồn tại, Thái Ất Tán và Thái Thanh Tán ngược lại là chưa, nhưng khả năng rất cao là cũng có, trong bối cảnh gần đất xa trời như “Sư Tâm Nguyên Soái” Nạp Lan Kiệt đều có dư lực tổ chức tiệc rượu mừng khỏi bệnh chỉ sau bảy ngày trị liệu là đủ biết tay nghề của Mộc cô nương nhà Vô đại nhân không phải giả ra rồi.

Đẳng cấp ngũ tinh Đại Đấu Sư là một; hoàn toàn khu trục được Lạc Độc khỏi người Nạp Lan Kiệt chỉ sau bảy ngày, trong khi Đan Vương như Cổ Hà đều đã sớm lắc đầu bất lực là hai; cộng thêm Thái Hư Tán trước đó và hư hư thực thực Thái Ất Tán cùng Thái Thanh Tán nữa là đủ ba yếu tố khẳng định Mộc Ánh Tuyết đã có trình độ Luyện Dược Sư cấp bốn, đồng thời đủ sức tham gia đại hội lần này mà không hề tồn tại bất kỳ hoài nghi gì.

Thậm chí, nói nàng là ứng cử viên vô địch cũng không quá đâu!

“Hai người các ngươi làm gì lâu thế? Lề mà lề mề tốn cả thời gian!”

Vừa cùng nhau xuất hiện ở đại sảnh, Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết đã bị Mỹ Đỗ Toa quăng cho một vẻ mặt hậm hực với hai con mắt thâm quầng như gấu trúc.

“Chủ nhân!”

“Ừm, ngoan lắm.” - Khẽ xoa đầu Thanh Lân để cô nàng này thoải mái tới híp cả mắt, Tiêu Thiên hơi nghiêng đầu liếc sang Mỹ Đỗ Toa bên cạnh: “Đêm qua ngươi lại không ngủ à? Cũng phải tới mười đêm rồi chứ hả?”

Từ ngày có người đánh cờ cùng, cô nàng Xà Nữ Vương này giống như con bạc nghiện nặng vậy, cả ngày cái gì cũng không làm, chỉ biết lôi kéo Vũ Văn Quân liều mạng trên bàn cờ. Ngày một, ngày hai còn chưa sao, đến ngày thứ tư, thứ năm thì bắt đầu nhập ma, liền ngủ đều không quan tâm, nhất định phải liều mạng phân thắng thua với đại kiện tướng cấp thế giới. Kết quả mạng thì không sao, nhưng nhan sắc này… thực sự là không đành lòng nhìn thẳng.

“Kệ ta, liên quan gì tới ngươi!”

“Không liên quan tới ta, nhưng “giàu vì bạn, sang vì vợ”, nghe qua chưa?” - Tiêu Thiên bĩu môi: “Ngươi đi bên cạnh ta bằng cái đầu gật gà gật gù, hai mắt quầng thâm, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài, tóc tai rối bời, da dẻ thiếu sức sống, thần tình còn uể oải như vậy, ra đường xấu hổ cả nhà là chuyện nhỏ, chỉ sợ thiên hạ nói ta “hoang dâm vô độ”, ngày ngày giày vò ngươi liền đêm đều không cho ngủ mới là chuyện lớn ấy.

Quan trọng hơn, nếu chuyện đó là sự thật thì cũng thôi đi, ta xem như vui vẻ chấp nhận. Đằng này rõ ràng là có tiếng mà chẳng có miếng a! Loại oan ức không đáng có này ngươi nói liên quan tới ta không?”

“Ngươi… ngươi nói nhăng nói cuội!”

“Ta bây giờ nói nhăng nói cuội là để ngươi biết đường nhìn lại chính mình, chứ để ra ngoài cho người ta nói thì muộn mất rồi.” - Nói, Tiêu Thiên xua xua tay, một mặt thiếu kiên nhẫn: “Đi đi đi! Trở về sửa soạn lại một chút cho ra dáng nữ vương Mỹ Đỗ Toa hộ ta cái. Ta với Thanh Lân và tiểu Mộc chờ ngươi.”

“Ta…”

“Mỹ Đỗ Toa tỷ tỷ, chủ nhân… nói không sai đâu ạ.” - Nhiều ngày ở chung, Thanh Lân lúc này đã có đủ can đảm và thân cận để “nhắc khéo” vị tỷ tỷ này của nàng: “Nữ nhân ở nhà sao cũng được, nhưng đã ra ngoài thì nhất định không được làm mất mặt mình, mất mặt nam nhân nhà mình.

Lại nói, tỷ tỷ thế nhưng mà là đại diện duy nhất của tộc Xà Nhân chúng ta trong Gia Mã Thập Đại Mỹ Nhân, lần này xuất đầu lộ diện trong lãnh thổ nhân tộc trước bao nhiêu ánh mắt, lại là giữa sự kiện tám năm mới tổ chức một lần như Đại hội Luyện Dược Sư, nhất định phải đánh ra được khí thế cho tộc Xà Nhân a.”

“Ta…”

Lời khuyên “rất không phù hợp với số tuổi mười lăm” của Thanh Lân này vừa ra, Mỹ Đỗ Toa lập tức… nhột!

Cá nhân nàng thì sao cũng được, dù sao một tiếng hừ lạnh xuống kẻ nào dám nói ra nói vào nàng. Nhưng đã nhấc lên danh dự và thể diện của tộc Xà Nhân, cái kia liền thành đại sự rồi.

“Các ngươi chờ đó cho ta! Đến lúc nhan sắc bản vương phá hỏng tâm cảnh đám Luyện Dược Sư rác rưởi kia thì đừng trách vì sao đại hội lại không thành công!”

Bị Thanh Lân nói trúng tim đen, Mỹ Đỗ Toa chỉ kịp vứt lại một tiếng hừ lạnh đầy bực dọc quanh quẩn trong đại sảnh trước thân hình khẽ lắc lư rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

“Hắc hắc!”

“Khanh khách!”

Tiêu Thiên và Thanh Lân nhịn không được liếc nhau bật cười. Về phần Mộc Ánh Tuyết, từ đầu đến cuối vẫn “Mộc” như cái tên của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.