Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 297: Chương 297: Chút bình yên trước và sau cơn bão




Trải qua ba ngày thi tuyển đầy phong vân, rốt cuộc Già Nam Thành nói chung, và Già Nam học viện nói riêng, cũng tìm lại được sự bình yên vốn có của nó.

Đương nhiên, kể cả khi mọi chuyện trông có vẻ bình thường, thì trước, trong và sau cơn bão vẫn luôn tồn tại những khoảng lặng “vô dụng” như thế. Khác biệt là chúng “vô dụng” trong mắt những kẻ tầm thường, còn đối với các thông thái giả, bọn họ biết đây chính là thời điểm tốt nhất để nhìn lại quá khứ, điều chỉnh hiện tại, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai.

Và Tiêu Thiên, dù chưa đến mức thông thái, nhưng lại đủ khôn ngoan để biết cao thủ không bằng tranh thủ.

“Phong cảnh ở đây đúng là không tệ! Chỉ có điều…” ” - Tiêu Thiên thở dài, ánh mắt xa xăm thu lại để nhìn về phía kỳ quan đang ngồi lẳng lặng sau lưng: “...chúng ta như thế này, thật sự thích hợp không?”

Trời xanh, mây trắng, nắng vàng, gió nhẹ, hoa bay, bên hồ, mồi ngon, rượu thơm và mỹ nhân như họa, không thiếu một món nào cả. Cái này mà không tệ gì, rõ ràng là quá tuyệt vời a!

Nhưng, có lẽ mọi chuyện sẽ trọn vẹn hơn nếu mỹ nhân kia đừng mang gương mặt xinh đẹp, đôi chân thon dài miên man và cái tên quen thuộc là… Tiêu Ngọc.

“Ta… ta chỉ muốn cảm… cảm ơn huynh đã giúp ta…” - Mặt mũi đỏ bừng, đầu cúi thấp, giọng nói càng lúc càng lí nhí như muỗi kêu, dù vô tình hay cố ý thì Tiêu Ngọc vẫn rất biết cách làm cho người đối diện tiếc thương: “Ta… xin lỗi…”

Nàng ngỏ lời mời Tiêu Thiên ra bờ hồ ngắm cảnh thật sự chỉ là để cảm ơn Tiêu Thiêu vì những gì hắn đã làm cho nàng hai ngày trước, đang làm hai ngày nay, và có thể sẽ mang lại cho nàng về sau. Vấn đề là cái bờ hồ thơ mộng này không chỉ có hai người với nhau, ngược lại là bởi vì quá nổi tiếng, nên rất, rất nhiều… cặp đôi chọn nó làm nơi hẹn hò. Mà mấy kẻ yêu nhau đâu ai bình thường đâu, thề non hẹn biển vài câu là máu nóng lên não bất chấp mọi ánh nhìn quấn lấy nhau được ngay ấy.

Và cứ như thế, cuộc dạo chơi ngắm cảnh đơn thuần giữa hai anh em họ với nhau trở nên hết sức… dị!

“Chậc… bỏ đi! Ai làm việc người đó, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng là được rồi.” - Nói, Tiêu Thiên đưa tay cầm lên một chén rượu nhỏ đã sớm được Tiêu Ngọc ôn nhu rót đầy từ lúc nào: “Cạn ly, vì… phong cảnh nơi này!”

“Phù… vì phong cảnh!? Uổng công huynh nghĩ ra được!” - Nhịn không được bật cười trước lý do có thể gọi là ngớ ngẩn của Tiêu Thiên, nhưng Tiêu Ngọc vẫn dịu dàng cầm ly rượu của mình lên: “Cạn ly!”

Cạch!

Một lần nữa thì trời xanh, mây trắng, nắng vàng, gió nhẹ, hoa bay, bên hồ, mồi ngon, rượu thơm và mỹ nhân như họa, lẽ ra đây nên là một cuộc dạo chơi ngắm cảnh yên bình. Đáng tiếc, cuộc sống mà, có một số chuyện không phải cứ muốn là sẽ được đâu.…

“Tình huống này có được gọi là trùng hợp không, Tiêu Viêm ca ca?”

— QUẢNG CÁO —

“Theo ta thì… có thể lắm!”

“A!”

Hai âm thanh một ôn nhu nhưng lạnh nhạt, một trầm hơn mà ngậm cười bất thình lình vang lên từ phía sau khiến Tiêu Ngọc bất giác thốt lên hoảng hốt, còn Tiêu Thiên…

“Khụ… khục…”

...xém chút thì nuốt luôn cả ly rượu vào họng, may mà còn nhả ra kịp thời, không là bộ truyện này đại kết cục sớm rồi.

“Ahaha… trùng hợp thật đấy!” - Khỏi cần quay đầu cũng biết sau lưng mình là ai, trên mặt đang mang thái độ gì, Tiêu Thiên vuốt ngực cười khan, hỏi: “Hai người các ngươi cũng có nhã hứng nhỉ? Nhiều việc sắp xảy ra như vậy vẫn sắp xếp được thời gian rảnh đi dạo sao?”

Vừa nói, hắn vừa không dấu vết nháy mắt với Tiêu Ngọc ra hiệu cho người sau bình tĩnh, kiểu “chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, cây đứng không sợ chết ngay, ngươi hoảng cái gì hoảng!?” ấy.

“Huân Nhi biểu muội, lại đây ngồi gần ta.” - Tiêu Ngọc không ngốc, ngược lại là vô cùng thông minh. Chỉ sau một giây ngỡ ngàng, nàng lập tức hiểu ra ý đồ của Tiêu Thiên là “đánh trổng lảng, nói chính sự”, lúc này lập tức cười cợt lôi kéo Huân Nhi ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh mình: “Hai người các ngươi đều lọt vào top 5 vòng thi tuyển a, rồi định khi nào sẽ cùng những người còn lại đi Tàng Kinh Các đây?”

“Các ngươi…”

“Vốn là định hôm nay, nhưng Huân Nhi lại nói còn công chuyện phải sắp xếp nên mọi người đã quyết định dời sang ngày mai.” - Không phải Huân Nhi, mà Tiêu Viêm mới là người cướp lời đáp.

“Còn có công chuyện? Đi dạo bờ hồ cũng tính là công chuyện sao?” - Cơ hội mở ra, Tiêu Thiên lập tức hỏi ngay vào.

“Đi dạo bờ hồ không tính là công chuyện, nhưng thả lỏng tinh thần và tranh thủ thêm thời gian học tập nội quy của Tàng Kinh Các lại tính đấy, Tiêu Thiên biểu ca!” - Trước thái độ biết còn cố hỏi của Tiêu Thiên, Huân Nhi có chút híp mắt đáp, giọng nói còn mơ hồ gằn lên như thể có hằn học trong lòng vậy: “Ngược lại là hai người các ngươi kìa.”

“Chúng ta làm sao?” - Tiêu Ngọc ngạc nhiên hỏi.

“Ta không biết biểu tỷ ngươi ngốc thật hay giả vờ, nhưng mấy ngày gần đây đã bắt đầu có tin đồn không hay về hai người rồi đấy!”

— QUẢNG CÁO —

“Tin đồn!? Tin gì? Đồn như thế nào?”

“Còn tin gì!? Ngươi xem ngươi a, thân là nữ hài tử chưa chồng, vẫn là được nhiều người chú ý, vậy mà mỗi ngày đều một thân một mình tay xách nách mang đến phòng trọ nam nhân, lại còn đóng kín cửa từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Người ta không bàn ra tán vào mới là lạ ấy.”

Thấy Tiêu Ngọc há miệng muốn giải thích, Huân Nhi liền cao giọng ngắt lời.

“Cá nhân ta đương nhiên biết hai người các ngươi là ai, quan hệ với nhau như thế nào. Chỉ là… lời có chút khó nghe, nhưng người tin đồn nói mỗi tối trở về ngươi đều xinh đẹp hơn một phần, trên mặt còn không tự chủ treo lên nụ cười mãn nguyện. Nghe thế nào cũng giống… sẽ không phải là thật chứ?”

“Đương nhiên là giả a!” - Tiêu Ngọc nhảy dựng lên, cả người đều xù lông như mèo bị giẫm phải đuôi, giọng thì cao vút chói tai, nhưng mặt lại không hiểu lý do chuyển hồng: “Ta… ta và Tiêu Thiên biểu ca… trong sạch…”

“Sự thật là…” - Huân Nhi và Tiêu Viêm đồng loạt quay sang nhìn Tiêu Thiên, chỉ để nhận lại từ hắn một cái nhún vai cùng một lời giải thích rất có tâm: “...chúng ta trong sạch.”

Lời này của Tiêu Thiên là không hề giả trân, ngược lại tỉ lệ sự thật còn cao ngất ngưởng tới… 99%, bởi vì dù chuyện xảy ra đằng sau cánh cửa đóng kín kia là Tiêu Ngọc đã thực sự phải cởi sạch, thậm chí còn bị biểu ca nàng làm cho cao giọng rên la không ngừng, để rồi một mặt mãn nguyện trở về mỗi tối, nhưng đó đều là do nàng trải qua… tẩy kinh phạt tủy mà thôi.

Cởi đồ để ngâm mình trong bồn dược liệu, rên la do bị thi châm, còn mãn nguyện là vì cảm nhận được thiên phú và thực lực tăng lên ấy.

Về phần trở nên xinh đẹp hơn, thì như mọi người đều biết, “tăng nhan trị” chính là một trong các tác dụng phụ không thể tránh khỏi phát sinh trong quá trình tẩy kinh phạt tủy. Y thuật Tiêu Thiên lại cao cũng chẳng làm được gì hơn, mà kể cả có cũng ngu gì làm.

Đấy, dù không thực sự trong sạch 100%, nhưng 99% là có a!

“Tin đồn dù sao cũng chỉ là tin đồn, không có căn cứ xác thực thì trước sau gì cũng sẽ tự nó chìm thôi. Quan trọng hơn, ngươi có mục tiêu cho lần vào Tàng Kinh Các quý báu này chưa, tiểu Viêm tử?” - Không muốn tiếp tục đề tài vô bổ kia, Tiêu Thiên chủ động chuyển hướng.

“Nghe mấy học trưởng nói số lượng công pháp và đấu kỹ trong Tàng Kinh Các rất lớn, nhưng giành được cái gì lại hoàn toàn dựa vào khí vận. Ta cũng chỉ biết chuẩn bị phần mình cho tốt và hy vọng điều tốt đẹp sẽ đến thôi.”

“Dựa vào khí vận!?” - Không có nhiều bình luận hay biểu lộ cho câu trả lời của Tiêu Viêm, Tiêu Thiên hướng ánh mắt sang người còn lại: “Ngươi thì sao?”

— QUẢNG CÁO —

“Cũng vậy!” - Huân Nhi nhún vai đầy bất đắc dĩ đáp: “Dù sao nơi đó… không phải là chỗ để cầu được ước thấy hay thích làm gì thì làm đâu.”

Đối với thái độ xem cơ hội cả đời có một sắp tới thành trò cờ bạc “nhìn khí vận” năm ăn - năm thua không kém của bộ đôi thanh mai trúc mã này, Tiêu Thiên thật sự là… chán chẳng muốn nói.

“Thôi, hôm nay thế đủ rồi. Các ngươi còn nhã hứng thì ngắm cảnh tiếp đi, ta trở về trước.”

Dứt lời, hắn cứ thế đứng dậy rồi đi thẳng, để lại cho ba bạn trẻ một bóng lưng thần bí mà có phần cô quạnh.

“Cái kia… hai người các ngươi tùy ý, ta còn việc cần làm, có dịp gặp lại sau.” - Vội vội vàng vàng nói lời tạm biệt, Tiêu Ngọc cũng bật dậy rồi sải bước thon dài theo sau Tiêu Thiên: “Tiêu Thiên biểu ca, chờ ta với!”

“...”

“Huân Nhi, chúng ta…”

“Ta cũng có việc phải trở về, ngươi tùy ý.”

Nói, Huân Nhi cũng đứng dậy đi thẳng, để lại Tiêu Viêm một mặt ngẩn ngơ.

“Nói đi liền đi hết, rồi chỗ rượu thịt, đồ đạc này để đây ai dọn!” - Trong lòng gào lên vang dội, nhưng rồi Tiêu đại thiên tài cũng đành phải bất đắc dĩ vừa xắn tay áo lên, vừa lẩm bẩm: “Vì cái gì lại là ta a!”

Bỏ lại không dọn thì không được, bắt nữ nhân dọn cũng không được, mà bảo Tiêu Thiên dọn càng không được. Khổ thân Tiêu Viêm… đáng đời, ngu thì chết chứ tội tình gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.