“Tên kia vậy mà một lần thả tất cả dược liệu vào đan lô. Hắn thực sự có năng lực cùng lúc tinh luyện tất cả cơ à?”
“Kể cả khi có khả năng làm được việc điên rồ đó, các ngươi nói hắn sẽ nhanh hơn tiểu Mộc nhà ta sao?”
“Chuyện này… ngược lại là không sai!” - Pháp Mã lắc đầu cười bất đắc dĩ.
“Mộc cô nương lợi hại! Vô đại nhân uy vũ!” - Mấy cô nàng trẻ tuổi không ngần ngại thể hiện thích thú và khâm phục ra mặt
“Nước sâu thì chảy chậm, người khôn thì ít nói; chó sủa là chó không cắn a!” - Đám lão già thì ánh mắt thâm thúy, lời nói sâu xa.
Nhưng tựu chung lại bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó là không ai giấu được hài lòng với những gì Mộc Ánh Tuyết đã, cũng như đang làm được với phần thi của mình dưới sân thi đấu.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng chút một.
Trong khi trên đài khách quý, đám cao tầng đã thôi bàn luận để tập trung nhìn xuống phần thi của các thí sinh bên dưới, thì các khán đài ngược lại là càng lúc càng ồn ào những tiếng nghị luận và cổ vũ. Nguyên nhân là bởi quỹ thời gian dành cho vòng thi thứ hai đã trôi qua hơn một nửa, hay nói cách khác, là nó đã bắt đầu có dấu hiệu đi đến điểm cuối rồi.
Trên cao và xung quanh là như thế, còn dưới sân…
Thình thịch!
“Mẹ kiếp! Thực sự là có tà!”
Thình thịch!
“Tại… tại sao… tại sao lại như vậy!?”
Thình thịch!
“Khônggg…”
…
...tiếng nổ lô vẫn không ngừng vang lên đây đó, theo sau bởi những tiếng chửi mắng, tiếng thốt lên bàng hoàng, hay bất lực la lớn v.v. chưa có hồi kết.
“Đến nước này rồi ngay cả kẻ đối với luyện đan một chữ cắn đôi không biết như ta còn nhận ra là đan phương có vấn đề.” - Chẳng rõ là do bị tiếng nổ lô làm cho khó chịu, hay bởi vì nhìn gai mắt người khác liên tục thất bại một cách mù quáng mà Mỹ Đỗ Toa rốt cuộc nhịn không được gắt lên: “Đám Luyện Dược Sư bên dưới đui mù hay ngu ngốc mà cứ đâm đầu theo cái công thức sai lầm kia vậy!?”
“Có kẻ biết, có người không. Nhưng vấn đề là… biết đan phương ra vấn đề rồi thì sao chứ?”
“Ý ngươi là…?”
“Một số Luyện Dược Sư quá tin vào đan phương, bất kể thất bại như thế nào đều không nghĩ ra nguyên nhân lại nằm ngay trong đề bài. Bọn họ chỉ cho rằng lỗi là do bản thân khống chế hỏa hầu sai lầm hoặc tinh luyện dược liệu không tốt mà thôi.” - Nhã Phi lên tiếng thay Tiêu Thiên trả lời Mỹ Đỗ Toa: “Hay nói cách khác, những người này đã vô tình vướng vào âm mưu của Pháp đại nhân khi cố ý đưa ra một tấm đan phương đủ, nhưng lại không hoàn toàn đúng rồi.”
“Từng đó vẫn chưa xong!” - Nạp Lan Yên Nhiên cũng nhẹ nhàng góp giọng: “Tin chắc dưới kia không thiếu người đủ tỉnh táo để nhận ra đan phương có sai lầm, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ họ lại không đủ dũng khí để chấp nhận, cũng như quyết đoán để làm khác đi những gì được ghi cung cấp từ trước, nên cuối cùng lại cứ thế nhắm mắt làm liều một lần nữa. Biết rõ là dương mưu, đáng tiếc bởi vì bản lĩnh không đủ nên chỉ có thể đạp vào.”
“Và kết quả xứng đáng duy nhất của lòng tin mù quáng, cùng tâm lý cầu may trong một đại hội có tính đào thải lớn như thế này chỉ có thể là hai chữ “thất bại” không hơn không kém.” - Yêu Dạ thở dài đặt xuống một câu chốt hạ đầy chất lượng.
“Thì ra là thế!” - Mỹ Đỗ Toa gật gù tỏ vẻ hiểu rõ, nhưng rất nhanh nàng lại cau mày nghi hoặc: “Mà nãy giờ cứ nhắc đi lại là đan phương có vấn đề. Rốt cuộc thì cái “vấn đề” kia nằm ở đâu chứ?”
“Chuyện đó... ngài nghĩ sao, Vô đại nhân?” - Cố vấn kỹ thuật của đại hội, “Dược Hoàng” Pháp Mã vậy mà… không thèm trả lời câu hỏi của Mỹ Đỗ Toa, ngược lại còn cười tủm tỉm nhìn về phía Tiêu Thiên, khỏi nói cũng biết ý tứ của hắn là gì.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Thiên chỉ đơn giản là…
“Các ngươi nhìn bàn đá của tiểu Mộc.”
...hất cằm về phía Mộc Ánh Tuyết và nói một câu ngắn gọn như vậy.
Cả đám nhìn nhau đầy nghi hoặc, sau đó đồng loạt hướng ánh mắt về phía trung tâm sân thi đấu, nơi bóng áo choàng đen rộng đang hoàn thành những bước cuối cùng của quá trình dung đan.
“Ồ! Đó là…”
“Như vậy cũng được sao?”
“Thì ra là thế!”
“...”
Một nhìn này vừa ra… kẻ thì nghi hoặc, ai đó bất ngờ, cũng có người bừng tỉnh, nhưng tất cả bọn họ đều mang một điểm chung, đó là kinh ngạc. Cũng phải thôi, có thể không kinh ngạc sao, khi tính cho đến thời điểm hiện tại là đan dược sắp được luyện xong tới nơi rồi, nhưng trên bàn đá trước mặt Mộc Ánh Tuyết vậy mà vẫn còn nằm lại một cây dược liệu nguyên vẹn.
Phải! Là hoàn toàn nguyên vẹn, chưa hề được tinh luyện, thậm chí còn chẳng bị đụng vào đấy!
Đến đây, dù là người chỉ “đến xem cho có mặt” như Mỹ Đỗ Toa thừa sức hiểu rằng cây dược liệu kia chính là “vấn đề” của cái đề bài vòng thi thứ hai này rồi.
Cụ thể hơn, trong số chín loại dược liệu mà ban tổ chức cung cấp cho đám thí sinh có một loại rễ cây gọi Hậu Thổ Chi, thực chất là dược liệu thừa. Sự tồn tại của nó không chỉ khiến quá trình tinh luyện phải tốn thêm thời gian vô ích, mà đến khi dung đan còn gây ra xung đột với những dược liệu khác, dẫn tới tỷ lệ thất bại bất thình lình cao lên tới tám thành.
Nhận ra vấn đề nằm ở đâu ngay từ khi đọc đề, Mộc Ánh Tuyết đã sớm chừa ra Hậu Thổ Chi trên bàn không đụng tới. Đây chính là cơ sở để quá trình tinh luyện dược liệu của nàng diễn ra nhanh, gọn, chuẩn xác theo đúng như những gì một loại đan dược cấp ba phổ thông nên có, đồng thời cũng là để công tác dung đan không xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Tuy nhiên, thần bí nhân áo xám thì ngược lại!
Sau lần thất bại thứ nhất, có vẻ như hắn cũng đã nhận ra vấn đề nằm ở Hậu Thổ Chi. Khác biệt là thay vì chừa “kẻ dư thừa” ra khỏi phần tinh luyện như Mộc Ánh Tuyết, hắn lại chọn cách gom tất cả dược liệu vào đan lô, nhưng không tinh luyện Hậu Thổ Chi.
Khỏi nói cũng biết làm như vậy chẳng khác gì tự phức tạp hóa vấn đề, nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, thì thủ đoạn này lại mang đến một lợi ích vô hình, đó là… người khác nhìn vào không thể biết được hắn đang làm gì bên trong đan lô đã đóng kín nắp.
Dùng ngôn ngữ hiện đại hơn là, nếu xem Mộc Ánh Tuyết như một bạn học sinh giỏi nhất lớp sẵn sàng cho những đồng học khác chép bài của mình giữa cuộc thi một cách tùy ý, thì thần bí nhân áo xám lại vừa ghi ghi chép chép, đồng thời vừa che che giấu giấu không cho bất kỳ ai nhìn bài của mình vậy.
Phản diện điển hình cần phải bị loại trừ bằng mọi giá a!
Trở lại với cuộc thi.
Với tuyên bố và loạt hành động hết sức ngông cuồng của mình, thần bí nhân áo xám nháy mắt đã biến bản thân trở thành tiêu điểm của toàn trường. Tuy nhiên, đó chỉ là trong mắt các khán giả phổ thông mà thôi. Còn với những người có nhãn quan độc ác, hay có chút chuyên môn, thì Mộc Ánh Tuyết mới thực sự là ngọn hải đăng cô độc mà chói sáng giữa kỳ đại hội đã và đang diễn ra một cách không thể bảo là không đặc sắc này.
Sẵn nói tới hải đăng, thì cũng nhờ có sự “soi sáng rộng rãi trong thầm lặng” của Mộc Ánh Tuyết, mà sau khi tĩnh tâm lại từ lần thất bại thứ nhất, không ít Luyện Dược Sư đã nhanh chóng nhận ra được vấn đề trong đan phương từ việc… nhìn bài bạn học sinh giỏi nhất lớp này.
Cụ thể hơn, nhờ vào việc nhìn thấy gốc Hậu Thổ Chi còn nằm trơ trọi trên bàn đá cùng với quá trình dung đan diễn ra suôn sẻ, mượt mà, không sai lầm của Mộc Ánh Tuyết, các đại diện trong nhóm “Hạt giống” đứng gần nàng nhất, bao gồm luôn Liễu Linh và Tiểu công chúa những người có chuyên môn cao lập tức…
“Chẳng lẽ…”
“Hẳn là như thế rồi!”
“Ra là do gốc Hậu Thổ Chi kia a!”
“...”
...nhận ra vấn đề cuối cùng là nằm ở đâu.
Câu hỏi hóc búa nhất đã có lời giải đáp, đám Luyện Dược Sư bắt đầu hấp tấp khởi động lại quá trình luyện chế của mình với vẻ mặt mừng như điên. Về phần Mộc Ánh Tuyết, vẫn không nhanh không chậm một mình một ngựa băng băng về đích.
Đáng nói là, thần bí nhân áo xám ở đằng xa vậy mà vẫn bằng một cách nào đó đuổi theo sát sau lưng nàng, bất kể sự thật rằng hắn đã lãng phí không ít thời gian vào lần thất bại trước.
“Tên này… thực sự là có tà a!”
“Có chuyện gì à, lão Pháp?” - Nghe được Pháp Mã híp mắt lẩm bẩm, Gia Lão lập tức khẽ hỏi.
“Lúc nãy ta đã nói sóng tinh thần lực của tên kia rất đáng nghi các ngươi đều không tin. Hiện tại lại thêm thủ thủ pháp, tốc độ và khả năng khống hỏa này…” - Là người có thâm niên trong nghề Luyện Dược Sư, Pháp Mã dễ dàng nhìn ra vấn đề: “Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn ít nhất phải có thực lực cấp bốn, thậm chí… cao hơn nữa chưa biết chừng ấy!”