Hai tháng trôi qua kể từ ngày Tiêu Viêm hoàn thành cú trở mình ngoạn mục trên Lễ Thành Nhân, Tiêu Gia nói riêng, và Ô Thản Thành nói chung, hiếm lắm mới có được một khoảng thời gian bình tĩnh. Và bản thân Tiêu Thiên cũng thế.
Nhưng ngày hôm nay thì khác, bởi vì…
“Phùùù… cuối cùng cũng đột phá xong.”
...hôm nay là ngày đánh dấu việc hắn chính thức trở thành tứ tinh Đấu Giả, hay nếu muốn hoành tráng hơn, thì có thể gọi là Đấu Giả… trung kỳ đấy.
Nhất tinh tới tam tinh là sơ kỳ, tứ tinh tới lục tinh là trung kỳ, thất tinh tới cửu tinh là hậu kỳ, còn thập tinh chính là đỉnh phong. Ra đường cứ vỗ ngực tự xưng “trung kỳ” để người ta tưởng là lục tinh, có khi cũng dọa được vài người chứ chẳng đùa.
Mà, nói thì nói thế thôi, chứ tiểu giai, tiểu kỳ ở những cấp độ đầu của tu luyện như Đấu Giả và Đấu Sư này của Tiêu Thiên vẫn chưa thể hiện ra độ chênh lệch quá lớn đâu. Thế nhưng một khi hắn đột phá tới Đại Đấu Sư trở lên, nơi mà mỗi một tinh cấp đều mang theo sự chênh lệch như ngày - đêm, trời - đất, thì tiểu giai, tiểu kỳ mới thực sự trở thành vấn đề.
Trở lại với tình hình hiện tại của Tiêu Thiên.
Ngày hôm nay cũng là tròn năm tháng trôi qua kể từ thời điểm hắn đột phá tới tam tinh Đấu Giả, dưới sự hỗ trợ ngày đêm không biết mệt mỏi từ Hoàng Dung, và sau đó thêm cả Mộc Ánh Tuyết nữa, đương nhiên cũng không thể không kể đến hạng mục [ Hỗ Trợ ] của Hệ Thống vẫn luôn âm thầm giúp hắn tẩy cân phạt tủy, thoát thai hoán cốt, thì rốt cục Tiêu Thiên cũng đã thành công đột phá tới tứ tinh Đấu Giả.
Một bước này nói nhỏ thì có thể bé đến không đáng kể, nhưng nói lớn có thể lớn tới không tầm thường đâu.
Nhỏ, là nhỏ đối với Tiêu Thiên nói riêng.
Như đã nói, Đấu Giả sơ kỳ hay Đấu Giả trung kỳ thì suy cho cùng vẫn là… thái điểu, không cần bước quá năm bước ra khỏi cửa Tiêu Gia cũng đã có thể quơ tay được một bó lớn.
Dân dã gọi là nhiều như chó, đi đầy đất đấy!
Về phần Lớn, là lớn ở việc cả Hoàng Dung, lẫn Mộc Ánh Tuyết đều đã nương theo đột phá này của chủ nhân các nàng mà song song đột phá tới cửu tinh Đấu Giả, chỉ thiếu một bước nữa là đạt đến Đấu Giả đỉnh phong, và một bước thứ hai nữa để trở thành Đấu Sư mà thôi.
Ngoài ra còn có một cái Lớn khác phải kể đến nữa, đó là mốc thời gian năm tháng đột phá một tinh cấp đã giúp Tiêu Thiên ước lượng được chính xác thiên phú của bản thân hiện tại đang ở đâu so với những thiên tài đã được công nhận như Huân Nhi, và đặc biệt là Tiêu Viêm.
Theo đó, nếu không có thay đổi gì thực sự đáng kể, thì tốc độ tu luyện của Tiêu Thiên sẽ không hề giảm đi theo đẳng cấp của hắn tăng lên như tình huống mà những người khác vẫn thường gặp phải, mà ngược lại, càng ngày hắn sẽ chỉ càng tu luyện nhanh hơn mà thôi.
Nguyên nhân gây ra nghịch lý này nằm ở hai điểm.
Thứ nhất, thiên phú của hắn vẫn luôn không ngừng được Hệ Thống cải tạo hàng ngày.
Mặc dù yếu tố này sẽ giảm dần theo thời gian là chuyện có thể dễ dàng dự đoán được, dù sao thiên phú cũng chỉ là một khái niệm có giới hạn a, thế nhưng ít nhất thì trong ngắn hạn nó vẫn sẽ là một chỗ dựa vững chắc cho Tiêu Thiên, trong bối cảnh mốc thời gian hai năm tới “thảm họa” chỉ còn hai mươi hai tháng nữa mà thôi.
Thứ hai, đẳng cấp Tiêu Thiên tăng lên đồng nghĩa với hai nguồn “hack” tu luyện của hắn, là Hoàng Dung cùng Mộc Ánh Tuyết, cũng sẽ tăng lên với mức tịnh tiến đều đặn và không đổi.
Tuy nhiên, cũng như việc cải tạo thiên phú, thì sự trợ giúp này sẽ bắt đầu yếu đi khi Tiêu Thiên đột phá tới ngũ tinh Đại Đấu Sư, và chính thức mất hiệu lực khi hắn đạt thập tinh Đại Đấu Sư do giới hạn đẳng cấp của Nữ Thần cấp UC.
Nói xa và rộng quá thì lằng nhằng, cứ tóm cái váy lại là từ giờ tới khi ký chủ/chủ nhân đạt ngũ tinh Đại Đấu Sư, thì Hệ Thống/Nữ Thần vẫn còn khả năng trợ giúp hắn duy trì tốc độ tu luyện trung bình vào khoảng… bốn tháng một tinh cấp không đổi. Rất khả quan, tuy nhiên vẫn là chưa đủ để Tiêu Thiên có thể xoay chuyển “thảm họa” hai mươi hai tháng sau. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ít nhất thì đẳng cấp cao thêm một tinh cũng đồng nghĩa với cơ sở để… tự bảo vệ mình cũng tăng thêm một phần a.
Về phần Tiêu Gia, “Nhân - Quả hữu báo, vạn sự tùy duyên” đi.
“Mà thôi, hai năm… cũng còn xa lắm. Hiện tại nên tính đường xoay sở tình huống trước mắt đã.” - Khẽ thở dài một hơi đem những suy nghĩ lòng vòng ném ra sau đầu, Tiêu Thiên bò xuống khỏi giường, vừa đeo giày, vừa nói: “Tuyết nhi, chuẩn bị đi rồi ra đây với ta một chuyến. Nhớ mặc thêm quần áo vào đấy.”
“Vâng, chủ nhân.”
Khụ! Đừng hiểu lầm mà oan cho Tiêu Thiên, từ đầu đến cuối Mộc Ánh Tuyết vẫn luôn quần áo chỉnh tề nhé. “Mặc thêm quần áo vào” ở đây là Tiêu Thiên muốn dặn dò nàng ăn mặc kín đáo hơn một chút, tận lực tránh để lộ làn da tuyết trắng của mình ra ngoài quá nhiều, kẻo không may chuốc phải nhân vật phụ não tàn nào nhảy vào kiếm chuyện lại phiền hắn ra thôi.
Thực tình mà nói, suốt hai tháng vừa rồi ở chung cũng có vài lần hắn mò qua cặp tuyết lê của Mộc Ánh Tuyết cho đã nghiện, nhưng chỉ thế mà thôi, không hơn. Như đã từng chia sẻ, không phải quân tử, nhưng vẫn chưa thèm khát tới mức dùng búp bê bơm hơi vô cảm để xả lũ đâu.
Chỉ đáng thương “tiểu Tiêu Thiên”, hai mươi năm rồi mà vẫn chỉ dùng một chức năng duy nhất là để đi tiểu chứ mãi chưa có dịp khai trai.
Soạt! Soạt! Soạt!
Rất nhanh, chỉ sau vài tiếng sột soạt, Mộc Ánh Tuyết đã từ Nữ Thần biến thành… một nha hoàn toàn thân vải thô rẻ tiền, gương mặt cũng bị dị dung trở nên bình thường đến không thể bình thường hơn, riêng bộ ngực… vừa rồi miễn cưỡng có thể xem như hai trái cam sành, hiện tại sau một hồi chọc ngoáy thì chỉ còn lại… hai trái chanh mà thôi, vẫn là cái loại non chưa vắt nước được ấy.
“Khụ! Ngươi… có quyết đoán a!”
Người ta đã hy sinh đến mức độ này, Tiêu Thiên cũng không nỡ keo kiệt với nàng một ngón tay cái. Chỉ đáng tiếc…
“Thuộc hạ không dám, chủ nhân.”
...Mộc Ánh Tuyết không có chung vui vào.
“Haiz! EQ thấp chính là không dậy nổi hứng thú a!” - Lắc đầu, thở dài một hơi, Tiêu Thiên vung tay mở cửa phòng ra, sau đó dẫn theo “nha hoàn” Mộc Ánh Tuyết của hắn thẳng tiến… hậu sơn.
Hôm nay ở đây có đại sự!
...
Tại một bìa rừng nhỏ phía sau Tiêu Gia.
“Được rồi, không cần lén lút nữa, ta biết ngươi ở đằng đó, đi ra đi.”
Đang cùng Mộc Ánh Tuyết… đi dạo, Tiêu Thiên bỗng nhiên dừng bước, đồng thời nói ra một câu không đầu không đuôi, không ngữ không nghĩa như vậy.
Thế nhưng, đối với rất nhiều người thì câu nói trên hoàn toàn vô nghĩa, nhưng đối với…
“Biểu ca phát hiện ta từ lúc nào?”
...Huân Nhi thì lại là một câu chuyện khác.
Đúng vậy! Người bám theo Tiêu Thiên suốt từ lúc hắn còn ở trong khuôn viên Tiêu Gia, cho tới hiện tại đã ra tới hậu sơn, thậm chí vào hẳn trong rừng rồi, chính là Huân Nhi đấy.
“Ta phát hiện ngươi từ lúc nào không quan trọng, quan trọng là…” - Quay ngoắt người lại để nhìn thẳng vào tiểu mỹ nhân ở đằng xa, giọng Tiêu Thiên lộ rõ vẻ không vui: “...ngươi bám theo ta có ý đồ gì?”
“Tiêu Thiên biểu ca nói vậy là không đúng rồi.” - Huân Nhi mỉm cười xinh đẹp, bàn tay nhu mì còn khẽ vuốt tóc mai ra sau tai một cách vô cùng duyên dáng: “Nơi này thế nhưng mà rừng rậm a, khắp nơi đều là đường đấy, ta…”
“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi!” - Tiêu Thiên khẽ quát: “Cổ tiểu thư, chúng ta người ngay không nói chuyện mờ ám, ngươi muốn gì nói thẳng, đừng cố thử thách sự kiên nhẫn của ta.”
Cái gì “trùng hợp đi chung đường”, cái gì “trời đất rộng lớn, ta thích đi đâu là chuyện của ta” v.v. mấy lời vô nghĩa này đem ra nói với đám nhân vật phụ não tàn còn tạm được, riêng Tiêu Thiên, vừa biết mình bị bám theo hắn đã cố ý đi lòng vòng vô định trong rừng hơn một tiếng đồng hồ rồi chứ chẳng phải không, thế nhưng từ đầu đến cuối Huân Nhi vẫn một mực theo sát không bỏ, khoảng cách còn trước sau không đổi nữa cơ.
Cái sự “trùng hợp” này có hơi… quá phận, quá đáng rồi đấy!
Mà, cái biểu tình “mỉm cười xinh đẹp, ôn nhu vuốt tóc mai” kia là có ý gì!? Muốn… sắc dụ hắn à? - Tiếc nhờ, xinh đẹp với ai thì xinh đẹp, ôn nhu với ai thì ôn nhu, chứ trong mắt “ông chú” Tiêu Thiên thì Huân Nhi của hiện tại vẫn chỉ là một con ranh mười lăm tuổi mà thôi, muốn gì ba năm nữa đủ mười tám tuổi hãy nói.
Nói thế thôi chứ cũng phải thừa nhận một điều là đầu năm nay Biến Thái Giả càng ngày càng nhiều, pháp danh Thích Ấu Dâm càng là xu hướng đặt tên mới nổi.
Đáng tiếc, trong đó không bao gồm Tiêu Thiên. Cho nên mới nói, muốn sắc dụ hắn… không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!
“Ngươi… không biết phong tình!” - Lần nữa bị Tiêu Thiên không nhìn mị lực, vẫn là trong bối cảnh bản thân cố ý mê hoặc hắn, Huân Nhi thực sự là tức tới giậm chân: “Tiêu Thiên, giữa thanh thiên bạch nhật ngươi dẫn theo nha hoàn đi vào rừng làm gì thế, sẽ không phải là… dã chiến đổi khẩu vị chứ?”
...