Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 164: Chương 164: Đề thi là... Vô đề!




Boonggggg…

“Khụ!” - Trên đài cao, Pháp Mã ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn kỹ toàn trường. Rất nhanh, âm thanh huyên náo trên sân và các khán đài liền giảm xuống, thay vào đó là giọng nói già nua nhẹ nhàng vang lên: “Chào mừng tất cả mọi người quay lại với ngày thi đấu thứ hai của Đại hội Luyện Dược Sư lần thứ bảy.

Khác với ngày thi đấu thứ nhất hôm qua, trong ngày thi đấu thứ hai hôm nay sẽ chỉ diễn ra một vòng thi duy nhất quyết định người sẽ trở thành quán quân của đại hội lần này. Cho nên, ta hy vọng các thí sinh dưới sân hãy cố gắng hết sức mình, đồng thời các khán giả phía trên khán đài cũng đừng để không khí chùng xuống, mỗi người ra thêm một phần sức lực cổ vũ cho thí sinh yêu thích của mình hơn nữa đi!”

“Hoan hôôôôô…!”

Lời kêu gọi của Pháp Mã vừa ra, đám đông trên khán đài đồng loạt kích động cùng rống to. Tiếng hô đinh tai nhức óc bắn thẳng lên trời vang vọng trường không.

“...”

Ít phút sau khi để mọi người tùy ý phát tiết sự hưng phấn trong lòng, Pháp Mã lại giơ hai lên ra hiệu muốn tiếp tục phát biểu, tiếng ồn ào đinh tai nhức óc lập tức cũng theo đó từ từ hạ thấp.

“Về quy định của vòng thi đấu thứ ba hôm nay, thì Ban tổ chức chúng ta sẽ không cung cấp bất cứ trợ giúp gì cho các thí sinh, mọi thứ đều cần các ngươi tự dựa vào chính bản thân mình. Hay nói cách khác là trong thời gian quy định, các thí sinh sẽ phải làm sao đó luyện chế ra một loại đan dược dựa trên đẳng cấp, thủ đoạn, kinh nghiệm và chuẩn bị của riêng mình.

Chiến thắng cuối cùng sẽ được quyết định dựa trên hai tiêu chí là đẳng cấp và tính thực dụng của đan dược thành phẩm. Trong trường hợp hy hữu xuất hiện từ hai thí sinh trở lên có sản phẩm đạt điểm bằng nhau ở cả hai tiêu chí, một tiêu chí phụ thứ ba sẽ được tính đến để kết quả cuối cùng được định đoạt, đó là thời gian luyện chế dài hay ngắn.”

Nghe được âm thanh vang vọng bên tai, đại đa số các thí sinh dưới sân đều bị đề thi làm cho sửng sốt.

Đề thi của vòng thi thứ ba này vậy mà lại là... vô đề!?

Nháy mắt, gần một nửa số thí sinh mặt đã trắng bệch cắt không còn chút máu, khỏi nói cũng biết trong tay bọn họ hoặc là chưa có đan phương thích hợp, hoặc là có nhưng dược liệu lại không như ý.

Tiểu công chúa và Liễu Linh mới nghe thấy đề thi này sau có chút sững người, nhưng rồi rất nhanh thần sắc lại rất nhanh trở lại bình thường, vẻ mặt cũng không tính là quá khó nhìn. Dù sao cũng là đệ tử của Dược Hoàng và Dược Vương a, chưa nói tới chuyện biết trước đề thi hay không, chỉ riêng địa vị và xuất thân của hai người thôi cũng đã đủ để giúp họ không bị loại đề bài này làm khó rồi.

Viêm Lợi bên kia hôm nay đã không thèm trùm mũ lên che mặt nữa nên mọi người đều có thể thấy hắn cũng nhíu chặt lông mày, hiển nhiên ngay cả một kẻ già dơ như vị Phó hội trưởng này đều không nghĩ ra Pháp Mã sẽ ra kiểu đề thi quái đản như thế này. Chỉ là chưa cau có được bao lâu, nụ cười lạnh đã quay lại trên mặt hắn, khả năng cao là đã có đối sách.

Về phần Mộc Ánh Tuyết… được rồi, cả người đều bị che kín bởi áo choàng, không ai biết vẻ mặt nàng ra sao, trong lòng đang nghĩ gì, trước sau vẫn cùng khúc “mộc” lẳng lặng như thế.

“Nếu tất cả mọi người đều đã hiểu đề thi, vậy thì vòng thi thứ ba...” - Trên đài cao, bàn tay Pháp Mã chậm rãi giơ lên, sau đó lặng yên hạ xuống, giọng nói già nua lần nữa quanh quẩn khắp quảng trường: “... chính thức bắt đầu!”

Boonggggg…

Theo tiếng chuông quen thuộc vang lên, quảng trường vốn đang bị bao vây bởi những xì xào bàn tán nháy mắt liền an tĩnh trở lại.

Trên khán đài, vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hơn trăm thí sinh tham gia thi đấu phía dưới quảng trường, từng giây từng phút đều mong chờ màn trình diễn đặc sắc của bọn họ hôm nay.

Đáng tiếc, hy vọng lắm thì thất vọng nhiều!

Trái ngược với sự chớp nhoáng mà không kém phần hoa mỹ của ngày hôm qua khi hàng trăm loại đan lô và hỏa diễm đua nhau hiện ra sau lời tuyên bố bắt đầu của Pháp Mã, tình huống dưới sân thi đấu ngày hôm qua tỏ ra khá kỳ quặc khi đám thí sinh vậy mà không hề tranh thủ thời gian ra tay, ngược lại là không bàn mà hợp cứ thế cùng nhau… trầm mặc tại chỗ, từng người đều cau mày trầm ngâm.

“Đám người kia đang làm gì thế!? Thi đấu bắt đầu rồi sao không nhanh vào việc đi còn đứng đó nhìn nhau?” - Là người yêu thích phong cách lôi lệ phong hành, Mỹ Đỗ Toa chính là chịu không được cảm giác thời gian cứ trôi, còn người thì lại… afk nên thấp giọng gắt gỏng.

“Bọn họ đang tính toán xem dựa trên dược liệu hiện có trong tay thì dùng đan phương nào mới là thích hợp nhất thôi.” - Mắt không hề mở, chỉ có miệng Tiêu Thiên là khẽ hé: “Luyện đan là một bộ môn khoa học, cần từng bước chắc chắn mới có thể đi tới cuối cùng. Nhanh một giây mà chậm cả đời, trong bối cảnh tám năm nữa mới có cơ hội thứ hai, là ta đứng dưới đó ta cũng chẳng vội vàng động thủ đâu.”

“Tch! Còn không phải là thiếu tự tin vào bản thân sao?” - Lời giải thích của Tiêu Thiên nhận được rất nhiều cái gật đầu và ánh mắt đồng ý từ các khách quý xung quanh, nhưng riêng Mỹ Đỗ Toa lại vẫn không nghĩ như vậy: “Theo ta thì cứ thứ lợi hại nhất mình biết đem ra luyện chế, không thành công thì thành nhân, tám năm sau lại một lần nữa thử thách giới hạn bản thân là được rồi. Tính toán cho nhiều, đến lúc thiếu thời gian cũng xôi hỏng bỏng không thôi, có khác gì đâu.”

“Một công nghĩ bằng ba công làm, nghe qua chưa? Lại nói, tự tin và tự cao tự đại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, ngươi đừng đánh đồng chúng với nhau.” - Tiêu Thiên vẫn một bộ “ta ngủ rồi”, nhưng miệng thì vẫn bô bô không ngừng: “Cũng giống như bảo ngươi một Xà Nhân đẳng cấp Đấu Hoàng đỉnh phong đi giết một con Song Đầu Hỏa Linh Xà mới cấp bốn, ngươi không nói hai lời liền gật đầu và dễ dàng thành công, đó chính là tự tin.

Ngược lại ai đó nói rằng trình ngươi thấp hơn một con… Bát Dực Hắc Xà Hoàng đẳng cấp không kém ngươi chút nào, ngươi lập tức “không thành công thì thành nhân” đi tìm nó liều mạng để chứng minh mình hơn người, đó lại là vừa ngu xuẩn, vừa tự cao rồi.”

“Cút! Ta mới không ngu xuẩn!”

“Vậy đến nay cũng gần một tháng rồi ngươi thắng được một ván cờ nào chưa? Gáy lên một tiếng hộ ta cái!”

“Ngươi… ta… ngươi khốn nạn!”

“...”

Bị người bắt được nhược điểm, lại ngang ngược Mỹ Đỗ Toa cũng không thể tiếp tục gân cổ lên cãi được nữa, lúc này chỉ biết cong tớn môi lên, một mặt phụng phịu khoanh tay trước ngực thở phì phò nhìn xuống sân thi đấu.

Cãi vã bất thình lình nổ ra rồi cũng kết thúc rất nhanh, nhưng dư âm cùng ý vị sâu xa của nó vẫn còn lưu lại trên nét mặt và cả trong tâm các cao tầng của Gia Mã Đế Quốc đang có mặt tại hiện trường. Thể hiện rõ nhất ở việc hai mắt Nhã Phi cũng như Nạp Lan Yên Nhiên không ngừng đảo qua đảo lại giữa Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa đầy tò mò.

Về phần Thanh Lân… mỗi ngày đều thấy cảnh này không dưới hai lần trong bữa cơm chung, chẳng có gì lạ nữa, khỏi quan tâm làm gì cho mệt thân.

Trở lại với các thí sinh dưới sân.

Khá bất ngờ khi sau khoảng mười lăm phút trầm lặng, những người đầu tiên động thủ không phải là Mộc Ánh Tuyết đang được vạn chúng chú mục, hay Viêm Lợi “phản diện” chính của sự kiện, mà lại là… “Tiểu công chúa” Nguyệt Nhi và “Đệ tử Cổ Hà” Liễu Linh.

Chỉ thấy hai người cùng lúc bước lên một bước tới gần bàn đá của mình hơn, sau đó tay phải khẽ vung, hai chiếc đan lô màu sắc cổ xưa lập tức xuất hiện trên bàn.

“Là Thanh Viêm Đỉnh a!” - Pháp Mã lắc đầu cười bất đắc dĩ: “Khổ thân Hoàng Thượng, không biết tối qua lại bị Nguyệt nhi nha đầu nhổ mất bao nhiêu râu, liền dược đỉnh cấp năm đều bị nàng nhổ ra tới rồi.”

Thân là sư phụ, vẫn là người trong Ban tổ chức, hắn rất không hy vọng đệ tử mình sẽ mang thứ gì đó quá mức trương dương tới cuộc thi, tránh cho tình huống thắng mà không thể phục chúng xảy ra.

Đáng tiếc, Pháp Mã đánh giá sai tính háo thắng của Tiểu công chúa!

Nàng chẳng những mang tới đại hội một cái dược đỉnh cấp năm, thứ rất nhiều Đan Vương/Dược Vương đều chưa chắc đã có được, mà nó vẫn là Thanh Viêm Đỉnh nổi tiếng thuộc sở hữu của Hoàng Thất đấy.

Cái này đâu chỉ đơn giản là khoe khoang nữa, đây rõ ràng là đạp lên đầu tất cả mọi người a!

“Khụ… chuyện đó chỉ có thể trách Hoàng Thượng quá dễ mềm lòng trước ái nữ nhà hắn, cùng ta không có bất kỳ liên quan nào cả.” - Gia Lão cũng biết Hoàng Thất nhà hắn làm một cú này có chút quá đà, lúc này vội vàng chối bay chối biến, còn không quên bẻ lái câu chuyện qua một hướng khác: “Ngươi nhìn Liễu Linh, dược đỉnh màu hỏa hồng kia không phải là năm đó thành danh cùng Cổ Hà sao, gọi cái gì… Hỏa Sơn Diễm Lô a, cũng là dược đỉnh cấp năm chứ kém gì ai đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.