Như đã từng đề cập qua từ trước, thì nhờ vào việc sở hữu vị trí chiến lược quan trọng, cùng hạ tầng giao thông phát triển mà Diêm Thành luôn được công nhận là Đông Bộ Đệ Nhất Đại Thành. Thế thì như một lẽ tất nhiên, khối bánh vừa lớn, vừa ngon ngọt như thế này hẳn là sẽ phải chịu sự chia cắt và tranh giành dữ dội lắm.
Còn nhớ vụ việc tám nước thực dân(Anh, Pháp, Mỹ, Đức, Ý, Nhật, Nga và Áo-Hung) cùng nhau xâu xé chế độ phong kiến Mãn Thanh(Trung Quốc) hồi đầu thế kỷ XVIII - cuối thế kỷ XIX không? - Bởi vậy mới nói, cái gì không giỏi chứ đánh hơi lợi ích là chẳng ai bằng nhân loại a!
Tuy nhiên, chuyện đó có thể xảy ra ở hầu hết các thành trì lớn nhỏ trên toàn Gia Mã Đế Quốc, nhưng tại Diêm Thành thì không. Ngược lại, trên miệng và cả trong lòng cư dân nơi này từ lâu đã lưu truyền câu nói “thà đắc tội Gia Mã, đừng đắc tội Mặc Gia” như một cách so sánh, ủng hộ, thậm chí là ngầm tung hộ sự vượt trội của lệ làng so với phép vua tại đây.
Không sai! Là phép vua thua lệ làng, trong bối cảnh “trời cao, hoàng đế xa”, thì bằng vào việc một tay lũng đoạn tới 60% kinh tế của Diêm Thành, Mặc Gia từ lâu đã nghiễm nhiên trở thành thổ Hoàng Đế của nơi này.
Đáng tiếc, lợi ích là thứ luôn “cần”, nhưng chưa bao giờ tồn tại khái niệm “đủ“.
Bá chủ Diêm Thành theo đúng nghĩa đen xong, Mặc Gia vẫn luôn tỏ ra chẳng kiêng dè gì ai khi tiếp tục thể hiện rõ ý định mượn tòa đại thành này làm bàn đạp để vươn móng vuốt ra các thành trì xung quanh, đến mức ba gia tộc lớn khác của phía đông không thể không liên hợp lại với nhau nhằm kiềm chế sự phát triển quá mức đáng báo động này.
“Chơi với vua như đùa với hổ”, đặc biệt là những thế lực đã có dấu hiệu “công cao chấn chủ” vô cùng rõ ràng như Mặc Gia. Thế nhưng bằng một cách hết sức “nhiệm màu” nào đó, bọn họ vẫn yên ổn, thậm chí còn chẳng ngần ngại kinh doanh Diêm Thành thành cái sân sau của nhà mình, bất chấp việc mỗi năm Hoàng Thất đều phái đại lượng binh lính đến trú đóng tại đây dưới danh nghĩa “trấn thủ”.
Đương nhiên, trên đời làm gì tồn tại cái gọi là “nhiệm màu”, có chăng cũng chỉ là những sự vật, hiện tượng người ta tạm thời chưa thể giải thích được ở thời điểm đó mà thôi. Cho nên, sự tự tin và sức lực của Mặc Gia chắc chắn phải đến từ một người, hoặc một thế lực nào đó, có khả năng đối đầu với Tam Đại Gia Tộc của Gia Mã Đế Quốc.
Hay nói cách khác, họ được chống lưng bởi một lực lượng lớn bằng cả một quốc gia. Và rất không bất ngờ, Vân Lam Tông lại đáp ứng đầy đủ tất cả những điều kiện trên!
Tại sao lại nói không bất ngờ? - Đơn giản thôi, bởi vì theo như những gì Tiêu Thiên biết từ nguyên tác thì Mặc Thừa, Đại trưởng lão của Mặc Gia, khi còn trẻ đã từng là đệ tử của Vân Lam Tông.
Mặc dù sau đó do xảy ra một số chuyện nên bị buộc phải rời khỏi tông môn, đồng nghĩa với không còn có tên trong biên chế Gia Mã Đệ Nhất Tông, nhưng hằng năm con cáo già họ Mặc này vẫn đều đặn nộp lên cho Vân Lam Tông đại lượng tài phú gọi là hiếu kính, đồng thời thường xuyên tự mình đứng ra chúc mừng mỗi khi tông môn có đại sự, nhờ vậy mà luôn duy trì được trạng thái “dù đứt rễ nhưng không mất gốc” với Vân Lam Tông. Làm người có thể nói là vô cùng khôn khéo.
Cũng chính bằng vào khả năng luồn lách như vậy, cộng thêm chút may mắn khi có mặt đúng người, đúng thời điểm trong ngày Vân Vận thu Nạp Lan Yên Nhiên làm quan môn đệ tử*, từ đó gọi là dính chút thơm thảo với đương nhiệm và rất có thể là cả kế nhiệm tông chủ, nên không nhiều người nguyện ý cùng con lươn họ Mặc này xảy ra xung đột.
“Dưới có người kiêng dè, trên có kẻ chống lưng, cứ như thế Mặc Gia lớn mạnh như ngày hôm nay.” - Đặt xuống tách trà đã nguội vì nói quá nhiều mà không chịu uống, Tiêu Thiên ra hiệu Mộc Ánh Tuyết rót cho mình ly khác, còn ánh mắt lại hướng về phía Mỹ Đỗ Toa: “Trên đây là những gì ngươi nên biết về Mặc Gia, mục đích chuyến đi sắp tới của chúng ta. Ngươi có câu hỏi gì không?”
“Mặc Gia…” - Trầm ngâm chốc lát, Mỹ Đỗ Toa mới đặt câu hỏi trở lại: “Nói nhiều như vậy, tóm lại là ngươi muốn ta đi cùng ngươi tới sinh nhật của lão già Mặc Thừa gì đó vào ngày mai, đúng không?”
“Ngắn gọn thì chính là như vậy.” - Không vòng vo, cũng chẳng ngần ngại, Tiêu Thiên gật đầu đáp.
“Một bữa tiệc sinh nhật mà thôi, không thành vấn đề.” - Thân là một bảo tiêu hợp cách, đương nhiên Mỹ Đỗ Toa sẽ không để thân chủ của mình đi khỏi tầm kiểm soát: “Chỉ có điều… ta có thể hỏi mục đích của ngươi là gì không?”
Nhìn thẳng vào thực tế, người mù cũng có thể thấy được rằng nhờ dựa hơi Vân Lam Tông mà Mặc Thừa mới có thể phát triển Mặc Gia lớn như hiện tại. Thế nhưng nếu quan sát theo hướng ngược lại, ai dám đảm bảo chuyện này không phải là do Vân Lam Tông cố ý xây dựng một “ngoại môn quản sự ngoài biên chế” để thu lợi bất chính từ Diêm Thành đâu?
Cái gì cũng không cần làm, hàng năm vẫn nhận được đại lượng “tiền thuế hợp pháp” từ Mặc Gia dưới dạng quà tết, quà sinh nhật v.v. Ngược lại, nếu không may có việc xảy ra thì chỉ cần “hắn không phải đệ tử chúng ta, sao chúng ta quản được” phủi sạch trách nhiệm và quan hệ là xong. Dù sao không giấy tờ, không chữ ký, không vân tay… Hoàng Thất có muốn bắt thóp bọn họ cũng chẳng có bằng chứng a.
Kinh doanh kiểu không bỏ vốn, không rủi ro mà vẫn lời đầy bồn, đầy bát như thế này… ngu sao không làm!
Hay nói cách khác, tuy rằng là một cái cần câu cơm rất lớn của Vân Lam Tông tại đông bộ, nhưng Mặc Gia cũng dễ dàng bị vứt bỏ nếu có vấn đề xảy ra. Vậy thì Tiêu Thiên cần gì ở một gia tộc như thế, đến mức tự mình ra mặt chưa đủ, còn cố ý mang cả Mỹ Đỗ Toa theo tới tiệc sinh nhật của Mặc Thừa đây?
Và đáp án hắn đưa ra…
“Nếu ta nói mục đích chuyến đi này là để… trừ ma vệ đạo, ngươi tin không?”
...sáo rỗng y như cái cách đám nhân sĩ chính đạo giả nhân giả nghĩa bào chữa cho bản thân khi làm việc xấu vậy.
“Uổng công ngươi nghĩ ra được!” - Đương nhiên Mỹ Đỗ Toa không tin, thái độ bĩu môi, trợn mắt trừng Tiêu Thiên, cùng chút hờn dỗi trong giọng nói đã nói rõ điều đó: “Không muốn nói thì thôi, dù sao ta cũng chẳng muốn quan tâm chuyện nhân tộc các ngươi.”
“Ơ, đi trừ ma vệ đạo thì ta nói là đi trừ ma vệ đạo chứ sao nữa!? Lại nói, không quan tâm ngươi hỏi làm gì?”
“Ta thuận miệng hỏi vậy thôi! Ai bắt ngươi trả lời!?”
“Ngươi thái độ gì đó?”
“Thái độ gì!? Ta chẳng có thái độ gì cả!”
“Này, ngươi có nói lý hay không? Ngươi hỏi, ta trả lời, ngươi không tin thì cũng thôi đi, tỏ cái thái độ “ngươi trả lời không vừa lòng ta là ngươi sai rồi” là ý gì hả?”
“Nhắc lại lần nữa là ta chẳng có thái độ gì cả. Kể cả có đi nữa, thì ta… vậy đấy, ngươi ý kiến không?”
“Ý kiến!? Ta ý kiến làm gì!? Dù sao người ngang ngược là ngươi a! Chẳng trách lớn lên cũng coi như xinh đẹp mà từng này tuổi rồi vẫn chẳng có ma nào thèm rước…”
“Khốn kiếp! Ta liều mạng với ngươi!”
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi những tia nắng vàng ươm của ngày mới bắt đầu công việc chiếu sáng quen thuộc của chúng khiến mọi thứ đều trở nên lung linh huyền ảo đầy diễm lệ, thì trong phòng riêng, Tiêu Thiên lúc này mới chậm rãi mở ra hai mắt.
“Híttttt… phùùùùù…”
Hít một hơi thật sâu đem không khí trong lành buổi sáng của ngày mới nạp đầy vào trong phổi tới mức căng tràn, sau đó cứ thế giữ chặt chúng ở đó đến khi một luồng thư thái lan tràn khắp thân thể hắn mới đem tất cả thở hắt ra.
“Cái cảm giác mỗi ngày đều mạnh lên này thật sự biết cách làm người ta nghiện a!”
Bằng vào 20% tổng thành quả tu luyện từ “Đấu Linh” Medusa và hai ngũ tinh Đại Đấu Sư là Mộc Ánh Tuyết cùng Hoàng Dung, cộng thêm tự thân thiên phú đã tiến sát cấp 6/12 tương đương Huyền giai cao cấp của hắn nữa, Tiêu Thiên thực sự đang mạnh lên từng ngày theo đúng nghĩa đen với tốc độ thăng tiến đấu khí đâu đó vào khoảng 1,5%/ngày.
Thoạt nghe thì không lớn, nhưng đừng quên với sự trợ giúp từ Hệ Thống cùng các Nữ Thần, Tiêu Thiên hoàn toàn có thể thoải mái làm tất cả mọi chuyện trên đời mà không cần lo lắng vấn đề tu luyện nói chung bị ảnh hưởng, trong khi người khác chỉ có thể lựa chọn hoặc là tu luyện đấu khí, hoặc trau dồi đấu kỹ, hoặc mưu toan đấu đá tại một thời điểm cụ thể mà thôi.
Mà thôi, tạm gác chuyện tu luyện sang một bên, bởi vì hôm nay là ngày được định trước là sẽ có đại sự xảy ra rồi.
“Ngươi cũng chuẩn bị một chút đi Tuyết nhi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi dự tiệc.”
Vừa nói vừa tự mình căn chỉnh lại quần áo, xong xuôi đâu vào đó Tiêu Thiên liền chủ động rời đi trước, để lại không gian cho Mộc Ánh Tuyết thoải mái làm việc của nữ nhân.
“Vâng, chủ nhân.”
*Quan môn đệ tử: Đệ tử cuối cùng.