Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 133: Chương 133: Diêm Thành, Mặc Gia(3)




Nạp Lan Yên Nhiên xuất hiện trong đại sảnh lập tức trở thành là tiêu điểm toàn trường. Không chỉ bởi thiên phú xuất sắc, ngoại hình xinh đẹp và cái danh tông chủ kế nhiệm của Vân Lam Tông, mà việc nàng có mặt tại bữa tiệc này còn là đại diện cho thái độ của hiện tại, cũng như ý chí trong tương lai từ Gia Mã Đệ Nhất Tông Môn đối với Mặc Gia.

Một lời hứa gián tiếp nhưng có sức nặng tới hàng trăm năm!

Mỗi người ở đây đều là một phương bá chủ, ai cũng có đủ thông minh cùng tầm mắt để hiểu ra ý nghĩa đằng sau việc Nạp Lan Yên Nhiên “phụng mệnh sư phụ” tới chúc mừng sinh nhật Mặc Thừa. Tuy nhiên, dám chủ động tiếp cận nàng bắt chuyện hòng mở ra một cơ hội hợp tác lại chẳng có một ai cả, đơn giản là bởi nơi này gọi Diêm Thành, tòa phủ đệ này thuộc về Mặc Gia và ngồi đó còn có một lão “Quái Tử” Mặc Thừa.

Dám cả gan vuốt râu hùm, cơ hội làm ăn chưa chắc có được, chứ khả năng bị phong sát tới chết là hiện hữu a!

Đang lúc từng người trong đại sảnh đều có tâm tư khác nhau, thì…

“Hahaha! Lần nữa xin được cảm tạ các vị đã bớt chút thời gian quý báu và có mặt tham gia bữa tiệc tiệc sinh nhật của bộ xương già này ở đây ngày hôm nay.”

...rốt cuộc Mặc Thừa cũng chịu ngừng nói chuyện để chậm rãi đứng dậy cười lớn, đồng thời hai tay hơi đè ép không khí ra hiệu cho mọi người giảm tone giọng xuống.

Nếu xem Nạp Lan Yên Nhiên là nữ diễn viên chính xinh đẹp của vở tuồng ngày hôm nay, còn những gia chủ, trưởng lão, thành chủ này nhiều nhất cũng chỉ là kép phụ, thì Mặc Thừa hẳn phải là… đạo diễn rồi. Mà đạo diễn đã có hiệu lệnh, đương nhiên tất cả diễn viên quần chúng, hay thậm chí là nữ chính đều phải nghe lời thôi. đam mỹ hài

Nhất thời không khí huyên náo dần trở nên yên tĩnh, từng ánh mắt mang theo nhiều cảm xúc và ý nghĩ đồng loạt dồn hết về thân ảnh già nhưng không yếu trên đài cao muốn xem xem hắn định làm gì tiếp theo.

Lẳng lặng chờ đến không khí thật sự ổn thỏa, lúc này Mặc Thừa mới cười nói.

“Trong thiệp mời đã sớm đề cập đến, mà tin chắc mọi người cũng đã hiểu rõ, thì nhân dịp bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay, ta có một đại sự muốn cùng các vị thương lượng.”

Lời này vừa ra, tất cả lỗ tai trong đại sảnh đều dựng lên.

“Gần đây Mặc Gia chúng ta đã tiến hành thương nghị qua, đồng thời đạt được thống nhất chuẩn bị thành lập một cái liên minh nho nhỏ gọi… Mặc Minh.

Về cơ bản, Mặc Minh cũng không phải tổ chức hay thế lực có quy định gì nghiêm ngặt cả. Mục đích ra đời của nó chỉ đơn giản là muốn cùng các thế lực bằng hữu tề tụ lại với nhau dưới một mái nhà, sau đó hợp lực các bên để cùng đạt đến lợi ích chung. Dù sao sức lực một người vĩnh viễn kém xa mấy nhà hợp lại mà.

Hơn nữa, là người đề ra ý tưởng này, ta cam đoan với các vị rằng chỉ cần đồng ý gia nhập Mặc Minh, mọi người đều sẽ là đồng minh của Mặc Gia, có quyền cùng Mặc Gia chúng ta chia sẻ tình báo và viện trợ với đặc quyền cao hơn những đối thủ bên ngoài liên minh khác.

Không biết ở đây có ai hứng thú với việc gia nhập Mặc Minh không, mời đứng ra đi đầu!”

Khoan hay quan tâm tới câu trả lời của các thế lực trong đại sảnh, thì như đã nói, người có mặt ở đây hôm nay đều là gia chủ, trưởng lão, tệ lắm cũng là người đủ uy tín để nhận được ủy thác tham gia, làm gì có ai đơn giản.

Tức là mặc dù ngoài miệng Mặc Thừa nói Mặc Minh không phải tổ chức với nhiều quy định nghiêm ngặt, nhưng đám… nhân tinh trong nhân tinh này đều hiểu rõ ràng, rằng một khi gia nhập vào cái liên minh dùng Mặc làm tên, do Mặc Thừa đề ra và khả năng cao là hắn sẽ xung phong làm Minh Chủ, thì kết quả sẽ chẳng khác gì tự đem tiêu chí Mặc Gia khoác lên trên đầu mình cả. Mặt sáng là từ nay về sau sẽ được Mặc Gia che chở thật đấy, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với gián tiếp bị Mặc Gia thu vào biên chế rồi.

Một vĩ nhân nổi tiếng đã nói, “không có gì quý hơn độc lập, tự do”. Được làm chính mình thì ai lại nguyện ý luồn cúi người khác bao giờ.

Bất giác, đại sảnh rơi vào trầm mặc. Thế nhưng không lâu sau đó, một vài tiểu thế lực bắt đầu bày tỏ ý định tự nguyện gia nhập Mặc Minh. Trên thực tế, từ khi nhận được thiệp mời và nhận ra kế hoạch này từ Mặc Gia, rất nhiều người trong số bọn họ cũng đã sớm quyết định sẽ gật đầu rồi.

Như đã nói, không có ai nguyện ý luồn cúi cả. Đáng tiếc, Mặc Gia tại Diêm Thành bây giờ chính là mặt trời ban trưa, nhà nào có ô, có dù, có thực lực mới có thể độc lập, tự do, còn kẻ yếu tốt nhất là đừng xông pha, kẻo chưa bị gió thổi bay đã say nắng chết ngất rồi.

Có người mở đầu, rất nhanh liền có kẻ theo sau. Ngập ngừng giữa chết đứng và sống quỳ, cuối cùng thì sống vẫn tốt hơn chết.

Ngồi trên ghế thủ vị nhìn các thế lực không ngừng nghiêng về Mặc Gia, Nạp Lan Yên Nhiên và Cát Diệp nhịn không được liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương ý tứ sâu xa. Không khó để nhận ra dã tâm đã bắt đầu có xu hướng vượt ra ngoài Diêm Thành và các tỉnh phía đông bộ từ động thái thu thập đồng minh này của Mặc Thừa nói riêng, và Mặc Gia nói chung a.

Về phần Mặc Thừa, dù không đạt được 100% số phiếu ủng hộ nhưng cũng hắn chẳng lấy gì làm phiền lòng hay tức giận. Bởi vì cả hắn và rất nhiều ở đây đều hiểu rõ, rằng những gì đang xảy ra trước mắt chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Chờ vài ngày nữa khi Mặc Gia giở ra các loại thủ đoạn ngoài sáng - trong tối khác, tin chắc những kẻ còn lại sẽ biết phải lựa chọn thế nào.

Trong lòng thoáng có chút đắc ý, Mặc Thừa lại cười nói: “Mặc dù liên minh vẫn còn lỏng lẻo, nhưng có câu “nhà phải có nóc”…”

“Đương nhiên là Mặc Thừa đại trưởng lão chưởng quản là thích hợp nhất.”

“Không sai! Nói về đẳng cấp, uy tín và gia thế, ở đây làm gì còn ai hơn Mặc Thửa đại trưởng lão nữa đâu.”

“Ta cũng đồng ý.”

“...”

Mặc Thừa còn chưa nói hết câu, trong đại sảnh đã vang lên một trận vuốt mông ngựa, thậm chí còn có dàn âm thanh phụ họa theo. Hiện đại đến cực điểm!

“Hahaha, các vị đã ưu ái như vậy, lão phu mà từ chối thì quá bất kính rồi. Mặc Minh tạm thời do lão chưởng quản a.” - Cũng chẳng thèm để ý tới người khác có phản đối hay không, Mặc Thừa cứ thế vung tay lên quyết định.

Cũng phải thừa nhận là nếu trên đời này không tồn tại một kẻ gọi Tiêu Thiên, lão già này hẳn là có thể tự xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Mặt Dày rồi đấy. Đáng tiếc…

“Thật có lỗi, Mặc đại trưởng lão. Mặc Minh này ngươi không chưởng quản được đâu!”

...bởi vì Tiêu Thiên có tồn tại, cho nên danh hiệu kia tạm thời vẫn chưa tới lượt Mặc Thừa nhúng chàm đâu.

Một tiếng hô không tính là quá lớn, nhưng cả đại sảnh ồn ào lập tức bị nó đánh cho an tĩnh lạ thường. Nguyên nhân là bởi không chỉ nội dung cực kỳ chói tai, mà cái cách nó xuất hiện cũng có thể gọi là sai người, sai luôn thời điểm.

Sai người, bởi vì Mặc Thừa là một kẻ rất coi trọng thể diện. Sai thời điểm, bởi vì Mặc Thừa là một kẻ… vô cùng coi trọng thể diện. Tại chỗ nhảy vào họng hắn đã là một sai, trực tiếp phủ nhân quyền quản lý Mặc Minh do hắn lập ra lại là sai càng thêm sai.

Không ít người đã bắt đầu mặc niệm cho chủ nhân của âm thanh liều lĩnh kia. Chỉ là…

“Tại hạ Vô của Tề Thiên Cung cùng bằng hữu mạn phép không mời mà đến chúc mừng sinh nhật Mặc lão gia tử. Hy vọng không quấy rầy nhã hứng của mọi người!”

...khi mà ba bóng người cùng nhau tiến vào đại sảnh dưới sự bất lực của những hộ vệ bên ngoài, cộng thêm danh tính bọn họ được chính người trong cuộc tiết lộ, thì biểu hiện của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều phải thay đổi.

Ngạc nhiên có, nghi hoặc có, hoảng sợ có, thậm chí cười trên nỗi đau kẻ khác cũng có, tất cả đều bắt nguồn từ sự thần bí tới mức ngoại trừ cái tên ra, không ai biết vị trí của thế lực gọi là Tề Thiên Cung ở đâu, thành viên bao nhiêu người, đại năng nào đứng đầu, thực lực ra sao v.v. Đáng nói là, thần bí và kín tiếng đến như thế, nhưng đồng thời Tề Thiên Cung lại... nổi tiếng đến độ mọi người đều nhận ra, đặc biệt là những thế lực tại Diêm Thành nói riêng, cũng như đông bộ Đế Quốc nói chung.

Có thể nói, sự tồn tại của ba chữ Tề Thiên Cung giống như một nghịch lý theo đúng nghĩa đen vậy!

Và ngày hôm nay, giữa lúc bữa tiệc sinh nhật Mặc Thừa đang diễn ra, ngay tại phủ đệ Mặc Gia này, nghịch lý ấy không chỉ chân chính hiển linh, mà còn mang theo bên mình một trong những tồn tại xinh đẹp, nhưng đồng thời cũng đáng sợ bậc nhất Gia Mã Đế Quốc.

Siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong, “Xà Nữ Vương” Mỹ Đỗ Toa!

Chưa cần nói tới hai người đeo mặt nạ thần bí của Tề Thiên Cung, thì chỉ riêng nữ vương Mỹ Đỗ Toa với nhan sắc và thực lực vượt trội của nàng ở đây thôi đã là quá đủ để Mặc Thừa, cùng với cái Mặc Minh chó má của hắn mất sạch quyền làm chủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.