Quãng thời gian chuẩn bị sốt sắng và rầm rộ, cùng với những đồn đoán không ngớt về sự viếng thăm của đại nhân vật nào đó, mở đầu cho siêu sự kiện gì đó, cuối cùng cũng đến hẹn. Hầu hết cư dân đang sinh sống và làm việc trong Đế Đô, cao từ quan lại các cấp, thấp xuống tới dân đen các loại, mạnh từ cường giả Đấu Vương, yếu tới thái điểu Đấu Khí v.v. đều dài cổ trông ngóng ngày quan trọng này.
Đáng tiếc, mưu sự tại nhân, thành sự tại… Hoàng Đế!
Một đạo thánh chỉ xuống yêu cầu tất cả mọi người ở yên trong nhà, toàn thành tiến vào trạng thái giới nghiêm cao nhất từ lúc mặt trời mọc cho đến khi có thông báo mới đã chính thức cắt đứt mọi hy vọng hít drama của tất cả mọi người.
Đương nhiên, phàm là chuyện trên đời, không có gì là hoàn mỹ.
Đây đó vẫn có những kẻ xem thường pháp luật, xem nhẹ quy định mà lén lút ra ngoài hóng chuyện. Tuy nhiên, dám đi hóng là một chuyện, còn hóng được gì hay không lại là một câu chuyện khác. Và rất không may mắn, cố gắng này của bọn họ sớm đã được định trước là vô nghĩa rồi.
…
Hôm nay phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chi nhánh Đế Đô trở nên rất đặc biệt.
Đặc biệt ở chỗ, ngày bình thường nơi này luôn được xem như một trong những địa điểm tấp nập người ra kẻ vào, người đến kẻ đi, người mua kẻ bán v.v. bậc nhất toàn thành, nếu không muốn nói là bậc nhất toàn quốc. Thế nhưng tất cả những sự ồn ào, đông đúc và nhộn nhịp đó dường như đều đã… rủ nhau đi nghỉ mát sau quyết định giới nghiêm từ Hoàng Thất cả rồi, chỉ còn lại đây trơ trọi một tòa kiến trúc xa hoa, khí phách trơ trọi vài bóng người lẻ loi mà thôi.
Tuy nhiên, đừng xem thường “vài bóng người” kia, bởi vì… bọn họ thế nhưng mà chính là “người trên người”, là “nhân trung long phượng*”, là “đại nhân” theo đúng nghĩa đen đấy!
“Ấy, thế trận này có chút lớn a!”
Vừa cùng Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết bước xuống xe ngựa, Tiêu Thiên lập tức bị đội hình “vài bóng người” trước mặt dọa cho giật mình không nhẹ.
Nạp Lan Gia đương nhiệm Gia chủ, Nạp Lan Túc và con gái Nạp Lan Yên Nhiên.
Đại trưởng lão gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, “Mễ Đặc Nhĩ” Đằng Sơn và cháu gái “Mễ Đặc Nhĩ” Nhã Phi.
Hội trưởng Luyện Dược Sư Công Hội, “Dược Hoàng” Pháp Mã và đệ tử thân truyền “Tiểu công chúa” Tiểu Nhi.
“Gia Mã Thủ Hộ Giả” Gia Lão và Hoàng Thất “Trưởng công chúa” Yêu Dạ.
Tổng cộng tám người, mỗi cái tên đều đại diện cho một sự mạnh mẽ, tôn quý, cũng như ý nghĩa lớn lao, mỗi gương mặt đều mang đại thể diện và cả thanh xuân tịnh lệ. Tất cả vậy mà tập trung lại đây để cùng chờ đón một người.
“Ủa, đông vui thế nhỉ!?” - Mỹ Đỗ Toa cũng bất ngờ, nhưng rất nhanh nàng liền buồn bực: “Chậc, xem ra lại phải tốn thời gian rồi!”
Vốn còn đang háo hức muốn tìm Tiêu Thiên tiếp tục “rửa hận” trên bàn cờ vua đâu, hiện tại gặp phải đám người này chờ sẵn ở đây, không có một hồi hàn huyên, yến tiệc, rồi ngươi lừa ta gạt là không xong được a.
Mà, tạm thời bỏ qua tâm sự trong lòng Mỹ Đỗ Toa, thì không khí chung có vẻ… không được đúng lắm.
Tiêu Thiên nhìn thấy tám người, đương nhiên cùng lúc đó tám người cũng nhìn thấy hắn. Thế nhưng nhìn thấy là một chuyện, còn có mở miệng bắt chuyện không lại là câu chuyện hoàn toàn khác nha.
Một bên tám, một bên ba, mười một cặp mặt cứ thế ta nhìn qua, ngươi nhìn lại; ta nhìn tới, ngươi nhìn lui; ta không nháy, ngươi cũng chẳng chớp… nhìn nhau chằm chằm đầy kỳ quặc.
Tiêu Thiên biết từng người một trong tám người trước mặt này nhờ nguyên tác, nhưng trên thực tế hắn chỉ mới gặp và nói chuyện với một mình Nạp Lan Yên Nhiên mà thôi. Hiện tại được người ta ra tận đây chào đón, muốn chào hỏi cũng không biết bắt đầu từ đâu cả.
Tương tự như vậy, tám người bên phía đối diện mặc dù đều biết đến danh tiếng Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa, tuy nhiên biết và quen là hai cấp độ thân thiết hoàn toàn khác nhau. Lại nói, vồ vập quá người ta sẽ cho là mình nịnh bợ, mà không đủ nhiệt tình thì lại sợ bị hiểu lầm thành qua loa cho xong chuyện.
Cử Nạp Lan Yên Nhiên ra bắt chuyện vì nàng là người duy nhất từng trực tiếp với Tiêu Thiên trong tám người!? - Vẫn là thôi đi!
Từ đó đến nay đã ngót nghét hai mươi ngày, nhưng vị Thiếu tông chủ trẻ tuổi này vẫn còn chưa có thực sự vượt qua được ám ảnh sau những gì nghe và chứng kiến tại Diêm Thành đâu. Cứ nhìn cái cách nàng ra đây đón người nhưng nãy giờ toàn núp sau lưng Nạp Lan Túc, tay thì vịn góc áo, ánh mắt lại trốn tránh đầy sợ hãi là đủ thấy rõ rồi.
Không khí cứ thế tĩnh mịch một cách kỳ quặc, mãi cho đến khi...
“Khụ! Xin chào các vị. Được tiếp đón nồng hậu như thế này, thực lòng mà nói là ta có chút sợ hãi đấy.”
...Tiêu Thiên bất đắc dĩ phải lên tiếng phá vỡ tĩnh lặng trước.
Lời này tuy rằng đậm chất xã giao, nhưng đồng thời cũng là tiếng lòng Tiêu Thiên, bởi vì hắn thực sự có chút sợ hãi!
Phải biết, cả “Gia Mã Thủ Hộ Giả” Gia Lão, lẫn “Dược Hoàng” Pháp Mã thế nhưng mà đều là siêu cường giả Đấu Hoàng đấy, điều đó đồng nghĩa với cô nàng bảo tiêu Mỹ Đỗ Toa bên hắn xuất hiện không chỉ một, mà là tận hai đối trọng rồi. Nếu có vấn đề xảy ra và nàng bị đối phương cầm chân, lúc đó e rằng cái mạng nhỏ của hắn phải đi đến chung kết tại đây á.
“Vô đại nhân khách khí!” - Người nhanh chóng ôm quyền đáp lời Tiêu Thiên chính là Gia Lão: “Được tin ngài và… nữ vương bệ hạ đây đại giá quang lâm, không kịp đón tiếp từ xa là Hoàng Thất chúng ta thất lễ. Gia Lão ở đây nhận lỗi với hai vị.”
Người có đẳng cấp cao nhất, địa vị tôn quý nhất bên phía Đế Quốc đã có lời, thậm chí còn có hành động, những người khác cũng lập tức hiểu ý hạ thấp trọng tâm bản thân, tư thái có thể gọi là cực kỳ điệu thấp.
Bất kể là vì nể nang Tiêu Thiên và Tề Thiên Cung, hay xuất phát từ sự dè chừng trước hung danh của Mỹ Đỗ Toa, thì đám cao tầng Gia Mã Đế Quốc đều hiểu một nhún nhường này không hề nhục, mà ngược lại, là “một điều nhịn, chín điều lành” theo đúng nghĩa đen ấy.
Nghĩ xem, Tiêu Thiên sợ Mỹ Đỗ Toa bị cầm chân, tính mạng hắn sẽ bất lợi. Nhưng ở hướng ngược lại, nếu Mỹ Đỗ Toa vì lý do gì đó mà động chân nộ ngay giữa Gia Mã Đế Đô, đến lúc đó bao nhiêu tính mạng người dân vô tội sẽ bất lợi đây? - Phải đến năm, thậm chí sáu số 0 là có chứ chẳng ngoa đâu!
Đây cũng chính là lý do vì sao Hoàng Thất buộc phải hạ lệnh giới nghiêm toàn thủ đô, dù điều đó rất bất lợi cho kinh tế và cả dân tâm. Bỏ con tép để bắt con tôm thôi, chứ chẳng may có thằng điên nào cố tình chạy ra phá, hay đứa nhỏ nào đó vô ý… ném đá trúng vào đầu vị siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong này, đến lúc đó muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Huống hồ, chết người là chuyện lớn thật đấy, nhưng thủ đô bị siêu cường giả công phá khiến các lãnh tụ, lãnh đạo xảy ra tai nạn, kéo theo đó là quốc lực trở nên suy yếu, dẫn tới biên cảnh bị các nước láng giềng hỏi thăm v.v một loạt hệ lụy sau đó mới càng lớn hơn á. Cho nên mới nói, “lùi một bước trời cao biển rộng, nhẫn một chút sóng yên gió lặng, nhịn một chút là thấy bình an” đi.
“Được tin các vị đường xá xa xôi nhiều mệt mỏi, gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đã cố ý chuẩn bị địa điểm nghỉ ngơi tại tầng cao nhất của phòng đấu giá, đồng thời bày sẵn tiệc tẩy trần. Hy vọng Vô đại nhân và nữ vương Mỹ Đỗ Toa không chê.” - Đã có người đi trước thành công, lại thêm thái độ khá dễ nói chuyện từ Tiêu Thiên, Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cũng nhanh chóng lên tiếng.
“Ta tùy ý, nhìn Vô đại nhân thôi.” - Mỹ Đỗ Toa nhún vai đáp, một bộ không sao cả.
Tiêu Thiên không về, tức là Mộc Ánh Tuyết cũng không về. Hai người đều không về nàng biết đánh cờ với ai bây giờ? Cho nên, hắn đi đâu đi theo đó, dù sao cũng là bảo tiêu của người ta mà.
Chỉ là Mỹ Đỗ Toa không biết, mà có khi biết nàng cũng chẳng quan tâm, rằng “thói quen” gọi Tiêu Thiên bằng “Vô đại nhân” mới tập được do thua cờ bạc gần đây vào tai đám người Gia Mã Đế Quốc lại như tiếng sấm đánh bên tai.
Nghĩ xem, thuyết phục được một siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong đi theo bên người đã khó, người đó là nữ vương Mỹ Đỗ Toa cao ngạo thì càng khó hơn, đến mức để nàng cam tâm tình nguyện gọi hắn bằng “đại nhân”... khó càng thêm khó a. Vậy mà vị Vô đại nhân này làm được đấy!
“Ừm, lời khách sáo ta cũng không muốn nói nhiều. Đã các ngươi có lòng, ta đành mặt dày mày dạn có dạ vậy. Phiền các vị dẫn đường.” - Khẽ gật đầu, Tiêu Thiên liếc sang Mộc Ánh Tuyết nãy giờ vẫn lẳng lặng bên cạnh mình: “Chúng ta đi thôi, tiểu Mộc.”
“Vâng, chủ nhân.”
“Vô đại nhân, mời bên này!”
Nhìn thấy ba người Tiêu Thiên đi cùng Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn vào sâu bên trong phòng đấu giá, những người còn lại chỉ biết liếc nhau và… thở dài.
Nhờ tình báo từ Nạp Lan Yên Nhiên mà biết được Tiêu Thiên có vẻ như là một người trẻ tuổi, đám lão già đều “không bàn mà hợp” mang các mỹ nữ nhất đẳng trong tộc ra đây đón hắn, hy vọng bằng vào “tiểu mỹ nhân” kế chiếm được chút lợi ích.
Đáng tiếc, tên kia từ đầu đến cuối chỉ liếc nhìn cả đám đúng một cái duy nhất lúc mới đến, sau đó… không có sau đó. Mà, nghĩ lại thì có Mỹ Đỗ Toa mỹ nữ bậc này ngày ngày kề sát bên người, sinh ra miễn dịch cũng chẳng là chuyện gì khó hiểu a.
“Thua keo này ta bày keo khác”, gái không được thì đến rượu, đến tiền tài và lợi ích. Giúp người ta tốt mới khó, chứ kéo vào vũng bùn thì dễ lắm.
*Nhân trung long phượng: rồng(phượng) giữa loài người, ý nói người tài giỏi, mạnh mẽ, cao quý.