Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 227: Chương 227: Gián điệp!? Hiểu lầm!




“Tiểu tử, rốt cuộc thì ngươi là ai!?”

“Ngươi hỏi vậy là có ý gì?”

“Để ta nói cho ngươi biết ta có ý gì.”

Soạt!

Kết giới ánh sáng một lần nữa được dựng lên với chỉ Tiêu Thiên, Phất Lan Khắc, Áo Thác cùng cuộc nói chuyện giữa ba người ở bên trong. Còn Tuyết Mị, Lâm Phỉ và tất cả những người khác đều được ngăn cách bên ngoài chờ đợi trong im lặng.

“Tiểu tử, ta hỏi lại lần nữa, rốt cuộc thì ngươi là ai? Đến công hội chúng ta có mục đích gì?”

“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị!”

“Ta thật sự không hiểu hai người các ngươi đang nói cái gì!”

Hắn rõ ràng chỉ đến làm cái khảo thí Luyện Dược Sư cấp một a, mục đích gì là mục đích gì!?

“Chấp mê bất ngộ!”

“Gian ngoan mất linh!”

Soạt!

Đồng loạt gầm lên một tiếng trầm thấp, Phất Lan Khắc và Áo Thác đồng loạt xông lên, một người nắm tay phải, một người bắt tay trái, cả hai cùng lúc bẻ ngược cánh tay Tiêu Thiên về phía sau. Cảnh tượng không khác gì hai chú công an đang trấn áp một tên tội phạm nguy hiểm.

“Hai người muốn làm gì!? Tại sao lại vô cớ đánh người!? Bớ làng nước ơi, ta bị oan!”

Hai tay bị khóa chặt bởi hai cao thủ Đấu Linh, trong bối cảnh bị vây trong kết giới và nơi này là Luyện Dược Sư công hội địa bàn của người ta, “ngũ tinh Đấu Sư” Tiêu Thiên chỉ còn biết ngoác mồm ra kêu trời cùng giãy dụa trong bất lực mà thôi.

Đương nhiên, bởi vì đối phương một không mang ác ý, hai chưa hạ sát thủ, nên Tiêu Thiên vẫn muốn giữ lá bài tẩy của mình lại thôi, chứ nếu thực sự muốn phản kháng, hắn hoàn toàn có thể một lần nữa mượn nhờ năng lượng từ Hệ Thống để quậy nát nơi này như tại Cửu Sát Chi Địa a.

“Này, ta thấy… phản ứng này của hắn không giống gián điệp lắm đâu…”

“Giống hay không cứ phải kiểm tra mới biết được.” - Phất Lan Khắc gằn giọng: “Ta giữ hắn cho, ngươi ra tay đi.”

“Cái kia… cũng được.”

Nói, Áo Thác giao lại cánh tay hắn giữ lại cho Phất Lan Khắc, sau đó vòng tới trước mặt Tiêu Thiên và bắt đầu… sờ soạng vùng cằm người sau như thể đang muốn tìm gì đó.

“Ngươi làm gì!? Sĩ khả sát bất khả nhục, các ngươi không được tổn hại danh dự ta!” - Bị “sỉ nhục”, Tiêu Thiên càng ra sức giãy, thậm chí hai mắt còn đỏ bừng những giọt nước mắt uất nghẹn.

Trước đó chấp nhận bị trấn áp để gián tiếp khẳng định mình thực lực thấp, thủ đoạn ít. Hiện tại lại bày ra một cá tính phù hợp với ngoại hình và đặc biệt là tuổi tác “trẻ” của mình. Có thể nói, ngoại trừ bản thân Tiêu Thiên ra thì chỉ người điên mới dám nghĩ đến việc Tề Vô Thiên của hiện tại và Vô đại nhân của trước đây là cùng một người mà thôi.

Đầu óc nhanh nhạy là một chuyện, đương nhiên diễn kỹ cũng không thể bảo là không kinh dị a!

“Khụ… cái kia…” - Một hồi mò mẫm không ra thứ mình muốn tìm, lại thấy biểu lộ “vô cùng ác liệt” từ phía nạn nhân, lúc này Áo Thác mới bất đắc dĩ ho khan một tiếng đầy hổ thẹn: “Hình như chúng ta… hiểu lầm người tốt mất rồi, lão bất tử ạ.”

“À! Chuyện đó…” - Nghe được lão bằng hữu mình xác nhận, Phất Lan Khắc vội vàng buông tay Tiêu Thiên ra, lại ân cần đỡ hắn đứng dậy, thậm chí còn chẳng ngại mặt mũi và địa vị giúp người sau… phủi bụi trên quần áo: “Tiểu huynh đệ, vừa rồi… chỉ là hiểu lầm, mong ngươi đừng trách hai lão đầu chúng ta, ahaha…”

Pha lật bánh tráng này của ba người trong kết giới khiến đầu cả đám khán giả bất đắc dĩ bên ngoài đều lớn một vòng. Rõ ràng vừa mới nghiến răng nghiến lợi đè người ta xuống, rồi một người chạy tới trước mặt mò a mò một hồi, sau đó là… xin lỗi!? Kịch bản này cũng quá sáo rỗng đi chứ hả!?

“Tiểu tử không dám!” - Trong kết giới, hai mắt Tiêu Thiên vẫn đỏ bừng những tia máu, một mặt uất nghẹn “cắn răng” đáp: “Nếu đã là hiểu lầm, xin hai vị đại sư cứ theo thủ tục mà làm. Dù sao thì tiểu tử cũng chưa bị hại gì cả.”

“Ta…” - Lời nói nhẹ nhàng như tô điểm thêm cho thái độ hoàn toàn trái ngược của hắn càng khiến Phất Lan Khắc cảm thấy hổ thẹn và bất đắc dĩ hơn, lúc này liếc sang Áo Thác thở dài: “Thôi, dù sao cũng là chúng ta sai. Chờ lát nữa nghĩ cách đền bù tổn thất tinh thần cho tiểu hữu vậy.”

“Cũng chỉ còn cách đó.”

“Đa tạ hai vị đại sư, nhưng tiểu tử thật sự không cần đền bù gì cả.” - Người lớn người ta đã như thế, “trẻ con” như Tiêu Thiên đương nhiên sẽ không được nước làm tới, lúc này trong cười ngoài không cười chắp tay: “Miễn là đại sự của hai vị đại sư được đảm bảo, chút hiểu lầm này cũng không phải là chuyện gì quá mức nghiêm trọng, dù sao…”

“Được rồi! Ý chúng ta đã quyết, tiểu hữu không cần nói thêm.” - Như để thể hiện cho quyết tâm của mình, Phất Lan Khắc khoát tay ngắt lời Tiêu Thiên trước, lại hạ vòng ánh sáng bên ngoài xuống sau, đồng thời cao giọng tuyên bố: “Súc Lực Đan của Vô Thiên tiểu hữu đủ tiêu chuẩn vượt qua khảo hạch!

Hiện tại khảo hạch chính thức kết thúc, những người đủ điều kiện nhận huy chương Luyện Dược Sư ở lại, kẻ khác có thể ra về trước, sang năm cố gắng thêm.”

Nghe được lời này, mọi người xung quanh chỉ biết liếc nhau thật nhanh, sau đó im lặng chấp hành. Ngày bình thường Phất Lan Khắc có thể rất hòa ái và dễ nói chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là danh vọng của hắn tại Hắc Nham Thành dễ dàng bị xem nhẹ.

Rất nhanh sau mệnh lệnh của Hội trưởng, đại sảnh vốn ồn ào liền trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Các thí sinh bị loại và những người không có phận sự đều đã rời đi, trước trước sau sau chỉ còn Tiêu Thiên, Tuyết Mị, Lâm Phỉ là ba, hai thí sinh đủ điều kiện khác là năm và hai lão đầu tổng cộng bảy người còn có mặt ở lại.

Cốc! Cốc! Cốc!

“Vào đi!”

Được Phất Lan Khắc cho phép, cửa phòng chậm rãi mở ra, lần lượt năm nữ tử xinh đẹp nối đuôi nhau tiến vào, mỗi người đều bưng theo một khay gỗ tinh xảo trong tay. Phía trên khay ngọc là một bộ trường bào màu đen được gấp gọn, bên cạnh còn có một miếng huy chương nhỏ hình dược đỉnh đang bốc khói.

Đáng nói là thanh y nữ tử trước đó làm hướng dẫn viên cho Tiêu Thiên cũng có mặt.

“Đây là trang phục đặc chế của Luyện Dược Sư. Trước khi đem đi chế tạo, tài liệu của loại trường bào này sẽ được bỏ vào trong ao dược thủy chỉ có tại Luyện Dược Sư công hội để tiến hành xâm bào. Vải vóc thấm nhuần dược thủy sẽ thời thời khắc khắc tản mát ra mùi hương có thể giúp người mặc luôn duy trì được trạng thái thanh tỉnh.

Ngoài ra, thường xuyên mặc trường bào Luyện Dược Sư sẽ giúp da được ôn nhuận và nhạy cảm hơn với nhiệt, gián tiếp giúp việc khống chế hỏa hầu trong quá trình luyện đan dễ dàng hơn.

Bên cạnh lợi ích với luyện đan, trường bào Luyện Dược Sư còn sở hữu khả năng kháng độc và phòng ngự. Nếu không phải bởi vì nguyên liệu cùng quy trình sản xuất quá mức phức tạp và quý giá khó có khả năng lượng sản, sợ rằng đã sớm bị đế quốc đoạt lấy làm trang bị quân dụng rồi.”

“Lợi hại như vậy!?” - Nghe Phất Lan Khắc giới thiệu, Tiêu Thiên cũng nhịn không được ngạc nhiên: “Khó trách đa số Luyện Dược Sư đều thích gia nhập công hội!”

Chưa nói tới những lợi ích khác của việc có tên trong một tổ chức mang tính hệ thống cao, thì chỉ riêng bộ đồ đã đẹp, lại còn xịn này thôi đã quá đủ để ăn đứt việc không tham gia rồi.

“Đại nhân, chúc mừng ngươi.”

“Cùng vui!”

Tiếp nhận trường bào tinh xảo từ tay thanh y nữ tử, Tiêu Thiên khẽ mỉm cười gật đầu với nàng, sau đó mới dùng bàn tay sờ thử.

Khoan hãy nói, vừa mềm, vừa thơm, lại còn mát, so với nắm tay nữ nhân còn muốn mỹ diệu a!

“Tích… mới nhiêu đó đã yêu thích, chờ xem đồ đạc của bản Hệ Thống chắc nước miếng đều chảy thành sông quá.”

“Hả!? Ngươi còn bán quần áo à?” - Tiêu Thiên tỏ ra ngạc nhiên.

Vốn tưởng rằng Hệ Thống chỉ có tác dụng triệu hoán và các tính năng liên quan khác, không ngờ còn có thương thành.

“Tích… đương nhiên là có, nhưng ký chủ phải chờ hơi lâu á.”

“Cũng như không!”

Chẳng thèm để ý lời dư thừa của Hệ Thống, Tiêu Thiên cởi chiếc áo ngoài của mình ra, sau đó đem bộ hắc bào khoác lên người. Nhất thời, một cảm giác thần thanh khí sảng trùng kích ngũ giác khiến hắn xém chút thì nhịn không được rên lên thành tiếng.

“Tốt!” - Tự mình thể nghiệm lợi ích của trường bào Luyện Dược Sư mang đến, Tiêu Thiên cũng chẳng keo kiệt gì mà không cho cả chiếc áo này, lẫn Luyện Dược Sư công hội một lời khen.

Nhìn thấy bộ dáng hài lòng của Tiêu Thiên nói riêng, và bốn người khác nói chung, Phất Lan Khắc khẽ mỉm cười hài lòng. Luyện Dược Sư là nghề nghiệp cao quý mà quan trọng, Luyện Dược Sư công hội lại là đầu tàu được tất cả mọi người tin tưởng, nên trọng trách cũng như tính dẫn dắt của nó nhất định phải được đảm bảo. Vì thế, giá trị của trường bào Luyện Dược Sư cùng với huy chương không chỉ là biểu tượng, mà chúng còn là đại diện cho quyền, thế, địa vị cùng lợi ích cho những người sống chết với chức nghiệp này nên được hưởng thụ.

“Được rồi! Khảo hạch đã xong, mọi người cũng giải tán đi thôi. Vô Thiên tiểu hữu ở lại hai lão có chút lời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.