“Ngươi có thể gọi ta là Vô, đến từ Tề Thiên Cung. Lý do ta đeo mặt nạ là bởi không muốn người khác nhận ra mình, nên ta sẽ không tháo nó xuống. Trả lời như vậy ngươi hài lòng chưa?”
Cái tên “Vô” này vừa nghe liền biết là giả, nhưng không sao cả, Tiêu Thiên chính là muốn thẳng thắn với Vân Vận rằng “ta dùng tên giả, ngươi đừng suy nghĩ nhiều”. Hắn thà lựa chọn “mất lòng trước, được lòng sau”, còn hơn là dùng một cái tên thoạt nghe thì ổn, nhưng sẽ khiến cô nàng này suy nghĩ và điều tra sâu về nó, như vậy sẽ phiền phức lắm.
Về phần tại sao lại là Vô, thì sau lần bị Tiểu Y Tiên hỏi tên, Tiêu Thiên đã nghĩ mình nên chuẩn bị sẵn một cái tên, hoặc chí ít là một cái biệt danh gì đó, để khi người khác hỏi còn có cái mà trả lời. Và “Vô” ra đời chỉ đơn giản là bởi hắn… thích mà thôi.
Ngoài ra, “Vô” còn có nghĩa là không tồn tại, giống như cái cách Tề Thiên Cung không hề thực sự tồn tại trên đời này, bản thân hắn lẽ ra cũng không nên tồn tại ở thế giới này, và cái tên này thực ra cũng không tồn tại.
“Vô!?” - Vân Vận lại nhướng mày: “Uổng công ngươi nghĩ ra được!”
Nàng không thích cảm giác bị lừa dối, là con người thì ai cũng thế thôi, nhưng cái cách Tiêu Thiên dùng “lời nói dối chân thành” này để qua loa nàng, thực sự là… mới lạ a.
Mà, để cho rõ ràng thì nếu đặt Vân Vận vào vị thế của Tiêu Thiên, tức là đối phương hoàn toàn không hay biết gì về bản thân và thế lực phía sau mình, nàng cũng sẽ chọn cách che giấu chúng thôi. Điều luật bất thành văn này từ lâu đã trở thành thường thức khi hành tẩu giang hồ, sẽ không ai tức giận vì bị một người xa lạ khai tên giả cả.
Tuy nhiên…
“Nhìn hình thể, da dẻ và giọng nói này của ngươi, ta đoán… tuổi tác của ngươi không nên quá ba mươi đi. Gọi là còn trẻ tuổi cũng không có gì sai cả a?
Quan trọng hơn, Tề Thiên Cung ta chưa từng nghe qua, điều này đúng, nhưng thiên tài và cường giả của Gia Mã Đế Quốc ta lại biết không ít. Một người như ngươi… chẳng lý nào mà tình báo Vân Lam Tông lại bỏ sót được cả.”
...Vân Vận cũng không phải đèn cạn dầu. Còn lâu nàng mới dễ dàng bỏ qua việc điều tra thân thế Tiêu Thiên giống như Tiểu Y Tiên đâu.
Đẳng cấp không rõ cao - thấp, thủ đoạn chẳng biết nông - sâu, nhưng chắc chắn là không thể kém được; tuổi tác còn trẻ đã có can đảm và bản lĩnh vào chỗ sâu của Ma Thú Sơn Mạch tu luyện; chẳng hề tỏ ra sợ hãi hay mất tự tin khi đứng trước một Đấu Hoàng như nàng, ngược lại còn luôn là kẻ nắm giữ nhịp điệu mọi cuộc trò chuyện. Một người như thế này, “không có lý nào Vân Lam Tông lại không biết là có tồn tại” a!
“Thế giới này rất rộng lớn, Vân Lam Tông cũng không phải vô địch.” - Sớm đã ngờ tới việc này sẽ xảy ra, Tiêu Thiên khẽ nhếch miệng cười nhạt: “Nếu hiểu biết của ngươi chỉ giới hạn tại biên giới Gia Mã Đế Quốc, và tầm mắt không cao hơn Đấu Hoàng, vậy thì ta chỉ có thể nói với ngươi rằng “rất tiếc, ngươi bỏ lỡ nhiều thứ rồi” mà thôi.”
Vân Vận… ngẩn người!
Có thể người khác sẽ nhổ một bãi khinh thường sau khi nghe câu nói trên của Tiêu Thiên, nhưng đối với Vân Vận mà nói, nó lại như hồi chuông cảnh tỉnh nàng. Dường như việc đạt được đẳng cấp và địa vị hiện tại quá sớm đã khiến nàng trở thành một con “ếch ngồi đáy giếng”, chỉ biết dùng ánh mắt thiển cận nhìn đời mà quên đi rằng “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*” rồi!
Mà, ngẩn người là chuyện ngẩn người thế thôi, chứ nói gì thì nói, Vân Vận dẫu sao cũng là một đời cường giả Đấu Hoàng, vẫn là nhất Tông chi chủ đấy, thế nên…
“Vậy thì ta mỏi mắt mong chờ màn thể hiện của… Vô công tử a.”
...chỉ trong một nháy mắt nàng đã lấy lại tinh thần và nở một nụ cười duyên dáng.
“Vân tông chủ khách khí, cùng cố gắng thôi.” - Thái độ rất “đời” của Vân Vận khiến Tiêu Thiên không thể không xem trọng cô nàng này thêm một phần, giọng nói cũng vì thế mà thay đổi: “Nếu đã không còn vấn đề gì khác thì chúng ta xuất phát thôi, tiểu Mộc.”
“Vâng, chủ nhân.”
...
Nửa ngày sau.
Một tia chớp màu bích lục dễ thấy bỗng nhiên nhá lên trên bầu trời, ngay sau đó là…
Gràooo!!! Gréccc!!!
Khẹc! Khẹc! Hú! Hú!
À uuuuu…
…
...vô vàn những tiếng gầm rú thê lương, tiếng gào hoảng sợ và tiếng dẫm đạp lên nhau chạy loạn từ đủ loại ma thú không ngừng vang lên trong khu rừng rậm xung quanh Tử Tinh Động.
Thủ phạm của màn đại khai sát giới vô cùng máu tanh này cũng không phải ai xa lạ, mà chính là Vân Vận!
Khác với tình cảnh luôn chịu uất ức, thậm chí có phần lép vế mỗi khi đấu võ mồm với Tiêu Thiên suốt mấy ngày qua, Vân Vận của thời điểm hiện tại mới đang thực sự là chính mình. Lãnh đạm trước sát lục và huyết tinh; nhanh nhẹn, sắc bén mà mạnh khủng khiếp đúng với những gì một tam tinh Đấu Hoàng sở hữu đấu khí thuộc tính Phong nên có.
Đương nhiên, nàng cũng không phải rảnh quá hóa rồ mà ở đây tốn sức đi ngược sát ma thú cấp thấp cho vui. Tất cả đều có mục đích cả đấy.
Grào! Gràooo!!!
Đang lúc Vân Vận thẳng tay đồ sát đám ma thú trong rừng, thì từ trong cái động phủ to lớn mơ hồ phát ra những ánh sáng tím trên vách núi, một tiếng gầm chấn thiên hám địa bất thình lình vang lên.
Ngay sau đó là…
“Nhân loại, ngươi vậy mà còn dám xuất hiện!? Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng người báo mối thù hôm trước!”
...âm thanh ồm ồm quen thuộc, nhưng nhiều hơn một phần phẫn nộ, một phần thù hận, một phần nhục nhã của Tử Tinh Dực Sư Vương, cùng với thân hình khổng lồ của nó lao vút ra khỏi hang như một tia chớp tím thẳng tới phía khu rừng, nơi Vân Vận đang khẽ nhếch miệng cười lạnh.
Ầm! Ầm! Ầm!
“Kẻ thủ gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt”, ngay sau khi rừng rậm bị phá hủy, Tử Tinh Dực Sư Vương cũng không nói nhảm nhiều như lần trước, mà trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng tím đuổi theo Vân Vận, người trước đó đã hóa thành tia sáng xanh bay lên bầu trời.
…
Trong một diễn biến khác.
Bước thứ nhất “Giương Đông” đã được Vân Vận thực hiện trót lọt, tiếp theo chính là phần “Kích Tây” của Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết.
“Đi thôi, Tuyết nhi”
“Vâng, chủ nhân.”
Hai người cùng lúc khoác lên mình một lớp áo bào đen, đồng thời nuốt xuống một viên đan dược màu vàng thẫm rồi mới bắt đầu hành động.
Đáng nói là…
Vụt! Vụt! Vù!
...bỏ qua chuyện giữa ban ngày ban mặt bày đặt mặc áo choàng đen chẳng có chút tác dụng che giấu nào, ngược lại càng tỏ ra nổi bật giữa rừng xanh nước biếc, thì tốc độ của cả Tiêu Thiên, lẫn Mộc Ánh Tuyết đều có chút nhanh… quá mức quy định rồi.
Ở đâu ra lục tinh Đấu Giả và nhất tinh Đấu Sư nữa, cái gì Hắc Phong Bang, cái gì Quỷ Ảnh Giáo v.v. cũng chỉ đến thế là cùng mà thôi!
“Tốc độ này… đấu khí thuộc tính Phong chính là tốt a!” - Thân là một trong hai “làn gió đen” đang lướt ngang qua bãi chiến trường đầy những xác chết của ma thú do Vân Vận để lại trước đó, Tiêu Thiên nhịn không được tấm tắc: “Nếu vĩnh viễn sở hữu loại tốc độ này thì tốt rồi.”
Phải! Tốc độ hiện tại của hắn và Mộc Ánh Tuyết là rất nhanh, nhưng không phải vĩnh cửu, bởi vì hai người vốn không hề tu luyện đấu khí thuộc tính Phong, hay tập luyện một môn đấu kỹ thân pháp nào cả. Mà thực chất, hiệu quả tăng tốc này đến từ viên đan dược có tên “Thừa Phong Truy Nguyệt Tán*” vô cùng mỹ miều mà hai người vừa ăn vào.
Về cơ bản, Thừa Phong Truy Nguyệt Tán là một loại Tân Dược có nguyên lý gần giống như các loại đan dược nghiền ép tiềm năng thân thể kiểu cũ. Tác dụng của nó là cưỡng ép tế bào cơ thể không ngừng phân chia để sản sinh ra “nhiên liệu đốt” tạo lực lượng trong thời gian ngắn.
Tuy nhiên, thay vì thiêu đốt vô tội vạ rồi sản sinh ra những năng lượng cuồng bạo và rất khó kiểm soát dẫn tới không chỉ thời gian hiệu quả ngắn, mà còn để lại di chứng nặng nề sau khi sử dụng, Thừa Phong Truy Nguyệt Tán lại được tối ưu hóa để tránh đi tất cả những nhược điểm đó, đồng thời vẫn đảm bảo các ưu điểm được phát huy một cách tối đa.
Cụ thể hơn, bởi vì cốt lõi của Thừa Phong Truy Nguyệt Tán là một viên ma hạch cấp ba hệ Phong, nên mọi đấu khí sinh ra sau quá trình thiêu đốt “nhiên liệu” đều sẽ được viên “giả Đan” này cải tạo thành thuộc tính Phong, qua đó cung cấp cho người sử dụng khả năng “mượn gió đuổi trăng” trong thời gian hiệu lực.
Đáng tiếc, ngoại lực cuối cùng cũng chỉ là ngoại lực. Tuy rằng đã được Tiêu Thiên đề xuất và Mộc Ánh Tuyết nghiên cứu, cũng như thử nghiệm thành công để thời gian hiệu lực tăng lên tối đa, đồng thời di chứng để lại giảm xuống mức tối thiểu, nhưng do giới hạn về đẳng cấp của dược liệu, nên tác dụng của Thừa Phong Truy Nguyệt Tán cũng không thể quá mức nghịch thiên được.
Cho nên… phải nhanh mới được!
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Trời cao còn có trời khác cao hơn, người tài giỏi còn có người khác tài giỏi hơn.
Thừa Phong Truy Nguyệt: Mượn gió đuổi trăng.