Vài ngày sau.
“Rốt cuộc cũng được trở về tái hòa nhập với xã hội loài người.” - Bước xuống khỏi xe ngựa để ngẩng đầu nhìn tấm bảng lớn đề ba chữ Hắc Nham Thành đầy khí phái, Tiêu Thiên nhịn không được thở phào một hơi: “Suốt ba tháng trời ăn lông ở lỗ, tuy rằng không khí tươi mới và thoải mái thời gian thật, nhưng suy cho cùng con người vẫn là sinh vật quần cư a. Sống tách biệt với xã hội vài tháng trải nghiệm thì được, chứ bảo cả đời lên rừng nuôi cá, trồng rau ẩn cư thì đúng là quá khó.”
Đúng vậy! Sau vài ngày vừa đi vừa nghỉ, kết hợp với đan dược từ Mộc Ánh Tuyết, cuối cùng thì chủ - tớ hai người cũng đã thành công rời khỏi Ma Thú Sơn Mạch một cách khỏe mạnh và an toàn. Truyện Việt Nam
Hiện tại, trước mắt chính là đích đến tiếp theo sớm đã được Tiêu Thiên nhắm tới, một trong những tòa đại thành thuộc top đầu của toàn Gia Mã Đế Quốc, Hắc Nham Thành.
Sơ qua một chút về Hắc Nham Thành, thì cái tên Hắc Nham Thành được đặt theo loại đá dùng để làm tường thành tại đây, Hắc Nham Thạch. Có một câu chuyện khá thú vị về tòa thành này, đó là tương truyền rằng đã từng có hai Đấu Vương hợp sức muốn kiểm tra xem độ vững chắc của bức tường thành được làm 100% từ Hắc Nham lợi hại như thế nào và kết quả… chỉ rớt ra một chút bụi bặm mà thôi!
Câu chuyện trên có thể là thật, cũng có khả năng là do người ta bịa ra, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, bất kể là so về độ phồn hoa, tấp nập, hay quy mô và chỉnh thể thực lực, thì tòa Hắc Nham Thành này cũng đều đã vượt qua Ô Thản Thành một vạn tám nghìn dặm có dư.
Quan trọng hơn, là nó được Đế Quốc trang bị cho một thứ rất hay ho, gọi phi đội vận chuyển!
Đây mới chính là lý do vì sao Tiêu Thiên lại quyết định trạm dừng chân tiếp theo của hắn và Mộc Ánh Tuyết sẽ là nơi này.
Tạm thời chưa nói tới chuyện Tiêu Thiên cần dùng phi đội vận chuyển để làm gì, trước hết cứ phải định nghĩa “phi đội vận chuyển” là cái gì đã.
Theo những gì hắn được biết từ nguyên tác, phi đội vận chuyển là hình thức vận chuyển người cùng hàng hóa bằng đường chim bay. Không khó nhận ra tính chất công việc và phương hướng, cũng như cách thức hoạt động hoàn toàn tương tự các hãng hàng không Tiêu Thiên biết đến ở kiếp trước.
Di chuyển trên bầu trời với tốc độ cao; khả năng chuyên chở lớn; gần như không sợ gặp cướp bóc hay chặn đường xin đểu; và nếu thời tiết không ác liệt, thì độ an toàn sẽ cực kỳ đảm bảo là những ưu điểm dễ thấy nhất của hình thức vận chuyển bằng đường hàng không này.
Chỉ có một khác biệt duy nhất là máy bay dùng xăng dầu làm nhiên liệu đốt, còn phi đội vận chuyển hoạt động bằng… cơm, bởi vì công cụ chuyên chở chính là phi hành ma thú.
Rồi, phía trên là giải thích, hiện tại trở lại với mục đích của Tiêu Thiên khi cố ý nhắm vào phi đội vận chuyển của Hắc Nham Thành.
Ngắn gọn lại là không gì khác ngoài bốn chữ “tiết kiệm thời gian”!
“Trước mắt cứ vào thành nghỉ ngơi vài ngày và làm chút chuẩn bị đã, sau đó lên đường cũng chưa muộn.” - Vừa sải bước hòa vào dòng người chen lấn để vào thành, Tiêu Thiên vừa âm thầm tính toán: “Mà, nhẩm đi nhẩm lại cũng chỉ còn chưa đầy tám tháng nữa là tới sự kiện “Ước hẹn ba năm” rồi, hy vọng sẽ không xảy ra sai lầm gì a.”
Địa điểm hắn muốn dừng chân tiếp theo là sa mạc Tháp Nhĩ Qua nằm ở biên giới phía đông. Trong khi đó, Ô Thản Thành nói riêng, và Ma Thú Sơn Mạch nói chung, lại ở tận… đầu bên kia của Gia Mã Đế Quốc.
Đi bộ qua ít nhất phải mất nửa năm, mà cưỡi ngựa hay ngồi xe cũng không khác biệt lắm, dù sao đường bộ không chỉ ngoằn ngoèo, mà còn dễ gặp thổ phỉ, quan trọng nhất là hại thân thể a. Đến mức dùng Tử Vân Dực bay qua… nghĩ cũng đừng nghĩ.
Chưa nói tới cái thực lực thất tinh Đấu Giả của Tiêu Thiên chưa bay được ba phút đã muốn phụt hai phát, thì chỉ riêng việc bại lộ phi hành đấu kỹ trên bầu trời thôi cũng đã đủ để kiếp này đến đây là chấm dứt rồi. Nên là, tốn thêm chút tiền đi máy bay cho nó lành, vừa an toàn, vừa khỏe cái thân, lại còn tiết kiệm thời gian nữa. Một công đôi ba việc á!
…
Vài ngày sau.
Bởi vì giá cả không rẻ, nên mỗi tuần phi đội vận chuyển sẽ chỉ cất cánh hai lần. Không may cho Tiêu Thiên là hắn đăng ký trúng vào thời điểm đợt cất cánh trước vừa khởi hành, nên chỉ có thể bất đắc dĩ chờ thêm ba ngày mà thôi.
Theo nguyên tác, Tiêu Viêm cũng từng ghé vào Hắc Nham Thành vài ngày, và từng đó là đủ để hắn làm ra một số đại sự quan trọng như đăng ký khảo nghiệm Luyện Dược Sư cấp hai thành công, qua đó tạo dựng quan hệ vài vị Luyện Dược Sư có máu mặt tại đây, rồi thì đi trao đổi tài liệu để chuẩn bị luyện hóa dị hỏa v.v.
Còn Tiêu Thiên, chỉ đơn giản là… ăn, ngủ và nghỉ ngơi như một con cá ướp muối cho bõ những ngày tháng ăn bờ, ngủ bụi trong Ma Thú Sơn Mạch mà thôi.
Tiêu Viêm cần tài liệu nên mới phải bại lộ khả năng luyện dược, chứ Tiêu Thiên hắn cần gì!?
Dị hỏa, đã có Hệ Thống chịu trách nhiệm thu về.
Tài liệu, cần thì liên hệ người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nhờ họ thu gom.
Về phần quan hệ, ngon nghẻ, trẻ đẹp thì còn suy nghĩ thu… hoạch, chứ vừa già, vừa râu ria xồm xoàm thì thôi đi. Luyện Dược Sư cấp bốn còn chưa có giá trị bằng một nửa Tuyết nhi nhà hắn đâu.
Đáng tiếc, cuộc vui ngắn chẳng tày gang, mới làm cá ướp muối được vài ngày chưa đã nghiện Tiêu Thiên đã lại phải xách đít lên để tiếp tục vì cái mạng mình mà cố gắng.
“Hậu Dực Điểu, tính tình ôn hòa, dễ bị thuần hóa. Đáng tiếc do số lượng quá ít nên chỉ có Đế Quốc mới đủ khả năng tập trung lại thành phi đội vận chuyển. Mặc dù vậy thì đây cũng chỉ mới là hạng ghế thường.” - Ngẩng đầu nhìn con chim khổng lồ được mệnh danh là “lạc đà trên không” sẽ chở mình đi hành trình lần này, lại liếc sang con phi hành ma thú cấp một được dùng để chuyên chở các hành khách ưu tiên, Tiêu Thiên khẽ lẩm bẩm: “Cho Tuyết nhi đi đăng ký Luyện Dược Sư sẽ được đi hạng thương gia theo quy định ưu tiên của Đế Quốc, nhưng làm vậy sẽ phải đối mặt với nguy cơ bại lộ danh tính, được không bù mất a.
Hạng thường thì hạng thường đi!”
Nói, hắn dẫn theo Mộc Ánh Tuyết leo lên chiếc thang dây được thiết kế để hành khách leo lên tòa nhà làm bằng loại gỗ đặc biệt trên lưng Hậu Dực Điểu rồi tìm tới chỗ của mình và ngồi xuống.
Ó! Ó! Ó!
Phạch! Vụt! Vù! Vù! Vù!
Sau liên tiếp những tiếng hót rõ to, dưới sự chỉ huy của Tuần Thú Sư, một đội Hậu Dực Điểu bắt đầu thay phiên nhau cất cánh. Từng con chim lớn bằng cả ngôi nhà cứ thế liệng người bay nhanh về hướng đông Đế Quốc, để lại phía sau Hắc Nham Thành dần thu nhỏ, cuối cùng hoàn toàn bị thay thế bởi những đám mây.
Đến đây, sự kiện “Người đẹp và quái vật” đã chính thức kết thúc.
Và như một thói quen, Tiêu Thiên đang âm thầm tổng kết lại thu hoạch từ sự kiện lần này.
“Đầu tiên là Được.
Đẳng cấp tăng lên hai tinh; đấu kỹ thành thạo một số; thiết lập được quan hệ ban đầu với Vân Vận; quan trọng nhất là bốc đúng thuốc cho Hệ Thống, qua đó mở ra quyền hạn cấp ba, được thưởng một lượt triệu hoán Nữ Thần cấp R và vài thay đổi… tạm xem như đáng kể khác.
Tiếp theo là Mất.
Tốn thời gian, cũng như là tâm trí vào sinh tồn và tu luyện đấu kỹ, nên tốc độ lên cấp bị ảnh hưởng ít nhiều. Quan hệ với Vân Vận không được tốt như dự kiến, may mắn là vẫn chưa tệ ngoài tầm kiểm soát.
Tính ra cũng không tệ lắm a!”
Không toàn thắng như sự kiện Thanh Sơn Trấn, nhưng tỉ lệ được - mất vẫn ở mức rất cao, trong bối cảnh tiêu hao đáng kể duy nhất là thời gian, cụ thể hơn là trên dưới ba tháng, thì những gì Tiêu Thiên thu về được từ sự kiện lần này thật sự đã rất ổn rồi.
Vấn đề là…
“Thiên phú của mình đã đủ điều kiện đạt cấp 5/12, tương đương Huyền giai trung cấp, theo như những gì Hệ Thống nói. Tức là nếu bản thân chăm chỉ tu luyện hàng ngày, cộng thêm trợ giúp 30% thành quả từ Tuyết nhi và Dung nhi hai thất tinh Đấu Sư, thì thời gian trung bình để đột phá một tiểu cảnh sẽ giảm từ bốn tháng xuống còn… ba tháng rưỡi.
Hay nói cách khác, nếu không có gì thay đổi, thì tám tháng nữa khi sự kiện “Ứớc hẹn ba năm” lên sóng, mình tối đa cũng mới chỉ là một tên… nhất tinh Đấu Sư!?”
...chưa đủ!
Trước đây, xuất phát từ lo lắng bản thân sẽ không chốn dung thân nếu Tiêu Gia bị diệt sau sự kiện “Ước hẹn ba năm”, nên Tiêu Thiên mới phải liều mạng thôi động cốt truyện.
Hiện tại, mặc dù đã có quan hệ rất tốt với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, cộng thêm Hệ Thống từng bước ổn định trở lại, đồng nghĩa với những lo lắng trước kia đã không còn cơ sở nữa, nhưng Tiêu Thiên vẫn phải liều mạng làm chuyện này.
Nguyên nhân là bởi… Tiêu Viêm và Huân Nhi!