Trong một diễn biến khác.
“Chuyện chính là như vậy đấy, Cổ tiểu thư.”
Cùng thời điểm Tiêu Thiên đang cùng Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết nửa đùa, nửa thật tiếp đón Vân Vận tại phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tổng bộ, thì một Tiêu Thiên khác cũng đang cùng Kurumi gặp gỡ Huân Nhi ở phòng trọ của người sau. Đương nhiên, cái kẻ đang ở nơi an toàn hơn mới chính là bản thể, còn người được giao nhiệm vụ đi xa này chỉ là phân thân được tạo ra bằng Bát Chi Đạn/Het mà thôi.
“Ngươi nói Tiêu Viêm ca ca bị bắt cóc là do thủ phạm… nhận ra Kim Đế Phần Thiên Viêm à?” - Huân Nhi trầm mặt, trầm cả giọng, thậm chí mắt hạnh đều híp lại đầy nguy hiểm: “Thoạt nghe thì cũng có vẻ có lý đấy, chỉ là… sao ta lại cứ cảm thấy toàn bộ chuyện này giống như một màn kịch khéo mà vụng, vụng mà lại thành khéo vậy nhỉ?”
Một kẻ thần bí vừa biết rõ thân phận thật của nàng, vừa nhận ra Kim Đế Phần Thiên Viêm nhà nàng bỗng nhiên chạy tới nói rằng thanh mai trúc mã từ bé của nàng bị bắt cóc do bại lộ khí tức dị hỏa nàng cho mượn. Nhìn thế nào cũng thấy giống… vừa ăn cướp, vừa la làng a!
“Ngươi có quyền nghi ngờ, nhưng ta chẳng rảnh mà đi giải thích với ngươi.” - Đối với câu hỏi tu từ và thái độ khá ngược ngạo từ Huân Nhi, Tiêu Thiên đơn giản là nhún vai lạnh nhạt: “Nếu ngươi… không, là các ngươi thực sự quan tâm tới tiểu tử kia, thì lời khuyên của ta là nên tranh thủ đi tìm và cứu hắn trở về càng sớm càng tốt đi. Dù sao ngươi cũng thừa biết đám người bắt cóc hắn đâu phải loại tốt đẹp gì, nói không phải ngoa chứ rơi vào tay bọn chúng rồi thì chết cũng là một ước mơ xa xỉ a.”
Nói, Tiêu Thiên khẽ gật đầu ra hiệu với Kurumi. Người sau hiểu ý lập tức giơ súng lên và…
Đoàng!
...tiếng nổ chát chúa vang lên đem chủ nhân nàng bắn tan trước, rồi Nữ Thần mới lui vào bóng tối và biến mất sau, để lại trong phòng Huân Nhi ngơ ngác cùng Lăng thúc thúc ngẩn người.
...
Thái độ và ý tứ của Huân Nhi nhanh chóng được truyền về bản thể Tiêu Thiên, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm nhiều lắm. Dù sao báo tin cho nàng biết cũng chỉ là để mượn tay Cổ Tộc nhà nàng gây phiền nhiễu cho Hồn Điện, qua đó tranh thủ cho bản thân thêm chút thời gian phát triển mà thôi. Nàng tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, bởi vì với tính cách đa nghi của Huân Nhi nói riêng và cái gì cũng muốn chưởng khống của đám lão già nhà nàng nói chung, kiểu gì bọn họ cũng sẽ ra sức xác minh chuyện này lại một lần à.
Sơ qua về Cổ Tộc và Hồn Điện, thì đây là hai trong số ít các siêu thế lực đứng đầu toàn Đấu Khí đại lục cả về tổng thể thế lực, lẫn quyền lực cá nhân. Nói cách khác, với những gì Tiêu Thiên cùng bộ sậu của hắn đang sở hữu ở thời điểm hiện tại mà đứng ra trước mặt họ thì… chẳng khác gì trẻ ranh ba tuổi gặp người trưởng thành hai đai đen đâu.
Trừng mắt một cái, thở một hơi là chết thẳng cẳng theo đúng nghĩa đen rồi chứ chưa cần phải mở miệng nói chuyện luôn á!
Cho nên làm gì thì làm, trước mắt cứ phải nghĩ cách chỉ đường dẫn lối cho hai con quái vật này tìm thấy đối phương, thậm chí khích bác họ tự mình đấu trí, đấu dũng với nhau mà tha cho ruồi muỗi như hắn một con đường sống, chứ bị nhắm vào là mệt mỏi lắm.
Đương nhiên, còn lâu Tiêu Thiên mới ngây thơ tới mức cho rằng chỉ cần như thế là xong chuyện đâu. Bởi vì phàm là người trong giang hồ, ai mà chẳng rõ trên đời này luôn tồn tại cái gọi là “biết càng nhiều, chết càng sớm”.
Với việc tiếp xúc cùng Huân Nhi, đồng thời nhấc lên Kim Đế Phần Thiên Viêm cũng như Hồn Điện tại đây ngày hôm nay, Tiêu Thiên hiểu rằng không sớm thì muộn bản thân hắn và Tề Thiên Cung cũng sẽ bị liệt vào danh sách bị đào sâu điều tra bởi Cổ Tộc thôi. Hay nói cách khác là, Gia Mã Đế Quốc nơi tốt đẹp này… không ở được nữa rồi.
Mà đã không thể tiếp tục ở lại nữa thì cách lựa chọn khả thi duy nhất bây giờ chỉ có thể là… tránh voi chẳng xấu mặt nào mà thôi. Lại nói, tự cổ chí kim*, ba mươi sáu kế, chạy vĩnh viễn là thượng sách a!
Đã quyết định lựa chọn “chạy” rồi thì câu hỏi đặt ra tiếp theo là bây giờ chạy đi đâu? Lúc chạy cần mang theo những ai và đồ đạc gì? Trước khi chạy có nên “làm vố cuối” nào đó không hay cứ thế chạy thôi?
“Chạy đi đâu à… hừmmm, hẳn là nên chạy đi… tìm dị hỏa rồi!” - Nằm vắt chân lên trán trên giường, Tiêu Thiên tự mình lẩm bẩm: “Hệ Thống mạnh lên là cách nhanh nhất để bản thân mình mạnh lên, nhưng mà nói thì dễ, làm mới khó. Muốn tranh đoạt dị hỏa cũng không có đơn giản như vậy a.”
Dị Hỏa Bảng liệt kê hai mươi ba loại dị hỏa, trong đó top mười… nghĩ cũng đừng nghĩ!
Với đẳng cấp hiện tại của Tiêu Thiên, lại gần chúng được hay không còn là vấn đề chứ đừng nói tới vồ vào cho Hệ Thống thu về.
Quan trọng hơn là, một vài loại dị hỏa trong top mười từ lâu đã sản sinh ra linh trí, thậm chí còn thông minh và hùng tâm tráng chí tới mức âm mưu hùng bá thiên hạ. Nếu chẳng may để chúng biết được trên đời này có tồn tại một kẻ chuyên đi săn dị hỏa như Tiêu Thiên, sợ rằng sau đó… không còn sau đó nào nữa đâu.
Nói tóm lại là… top mười bỏ!
Cốt Linh Lãnh Hỏa thứ mười một và Thanh Liên Địa Tâm Hỏa thứ mười chín đều đã sớm vào rọ, không cần suy nghĩ nữa.
Cửu Long Lôi Cương Hỏa thứ mười hai,Quy Linh Địa Hỏa thứ mười ba, Vẫn Lạc Tâm Viêm thứ mười bốn, Hải Tâm Diễm thứ mười lăm, Vân Hỏa Thủy Diễm thứ mười sáu, Sơn Hỏa Thạch Diễm thứ mười bảy và Lục Đạo Luân Hồi Diễm thứ hai mươi mốt đều là vật có chủ, trước mắt cũng không thể chạm. Bỏ qua!
Như vậy hai mươi ba loại Dị Hỏa, sau khi dùng phương pháp loại trừ thì chỉ còn lại Phong Nộ Long Diễm thứ mười tám, U Minh Độc Hỏa thứ hai mươi, Vạn Thú Linh Hỏa thứ hai mươi hai và Huyền Hoàng Viêm thứ hai mươi ba tổng cộng bốn loại có thể tính toán được.
“Các cụ có câu “cháo nóng húp quanh”, ý nói cái gì dễ thì làm trước, chuyện khó để lại sau. Trong bốn loại dị hỏa thì Huyền Hoàng Viêm xếp hạng thấp nhất, cả thực lực lẫn độ quỷ dị đều không cao, nếu phải chọn nơi bắt đầu thì chắc chắn chỉ có thể là nó rồi!”
Nghĩ là làm, Tiêu Thiên lập tức bắt tay vào việc lên kế hoạch đi “săn” Huyền Hoàng Viêm, bắt đầu bằng việc tìm trợ giúp từ mọi nguồn có thể. Và…
“Đối với ý định tương lai của ta, ngươi có ý kiến gì không, Hệ Thống?”
...như một lẽ dĩ nhiên, Hệ Thống bị hàng này gọi tên đầu tiên.
“Tích… ký chủ muốn đi tìm dị hỏa, kế hoạch này bản Hệ Thống ủng hộ hai tay hai chân.”
“Ủng hộ… suông thế thôi à? Ít cũng phải đến một điểm thiết thực gì đó đi chứ!” - Ngoài cười trong không cười, Tiêu Thiên chép miệng: “Ta tân tân khổ khổ chạy vạy khắp nơi, ngày này qua tháng nọ không ngừng đấu với người, với trời, với chính mình chỉ vì hy vọng duy nhất là tương lai có thể được sống yên ổn hơn. Ngươi thì tốt rồi, đóng cái mác “sửa chữa” lên liền cái gì cũng không làm…”
“Tích… muốn cái gì thì nói, bớt lảm nhảm vô nghĩa đi!”
“Đấy là ngươi nói nha!” - Đắc nhân tâm thành công, Tiêu Thiên lập tức cười như nở hoa: “Trước mắt ta đang cần ngươi động động ngón út giúp ta đột phá một hay hai đại cảnh gì đó, đạt tới Đại Đấu Sư hay Đấu Linh là đủ rồi, nhiều hơn không cần đâu. Dù sao chúng ta làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, ta là người có tiết tháo thế nào, tin chắc ngươi hiểu rõ hơn ai hết a.”
“Tích… cút!”
Ngắn gọn và xúc tích, Hệ Thống cứ thế trầm giọng quát vào lỗ tai Tiêu Thiên, dù lời nó nói vốn luôn ở sẵn trong đầu hắn chứ không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào cả.
“Không thì năm, bảy tiểu cảnh gì đó cũng được…”
“Tích… nằm mơ!”
“Giá cuối, ba tiểu cảnh!”
“Tích… một cũng không có!”
“Đừng a!” - Tiêu Thiên nhịn không được hét lớn: “Ngươi đây là cạn tàu ráo máng*!”
“Tích… không là không, nói nhiều cũng vô dụng.”
“Ngươi…”
“Tích… đột phá thì chắc chắn là không, nhưng bù lại bản Hệ Thống lại có một đề nghị khác cho ký chủ đây.”
Vốn đã chuẩn bị tinh thần giở trò “đình công” xưa như trái đất ra để ăn thua đủ với Hệ Thống, chỉ là vừa nghe thấy nó có “offer” khác, Tiêu Thiên lập tức chậm lại một nhịp.
“Đề nghị gì ngươi nói đi, ta đang nghe đây. Mà lời khó nghe nói trước, tốt nhất là ngươi đừng có đem tư tưởng đuổi ăn mày ra qua loa ta.”
“Tích… đề nghị này đảm bảo ký chủ sẽ hài lòng.”
“Tốt nhất nên như vậy.” - Khẽ gật đầu, Tiêu Thiên hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại: “Rồi, đề nghị của ngươi là gì, nói đi.”
“Tích… vừa rồi ký chủ đã nói muốn đi “săn” dị hỏa, bản Hệ Thống cũng đã đồng ý với kế hoạch này. Vậy đề nghị của bản Hệ Thống là ký chủ bỏ sức, bản Hệ Thống bỏ thông tin, chúng ta mỗi người chịu trách nhiệm một mảng, được không?”
“Bỏ thông tin!? Ý ngươi là…”
“Tích… vị trí tọa lạc, mức độ an toàn, tỉ lệ thành công v.v. tất cả những yếu tố có ảnh hưởng tới cuộc đi săn của ký chủ, bản Hệ Thống sẽ chịu trách nhiệm cung cấp.”
“Thành giao!”
...Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com...
*Tự cổ chí kim: Từ xưa đến nay.
*Cạn tàu ráo máng: ăn ở tệ bạc với nhau đến không còn bất kỳ tình nghĩa gì.