“Nhân duyên mà ngài vừa nhắc đến, liệu có phải là liên quan tới… Tiêu Thiên biểu ca không, Vô đại nhân?”
Câu hỏi của Huân Nhi vừa ra, cả phòng nhất thời tĩnh lặng.
Tiêu Viêm ban đầu còn ngạc nhiên nhìn về phía thanh mai trúc mã của mình, nhưng rồi rất nhanh hắn lại quay sang Tiêu Thiên chờ đợi đáp án.
Đối diện…
“Là nữ nhân đừng lúc nào cũng tỏ ra quá thông minh, cẩn thận không gả ra ngoài được đâu.”
...sau giây lát trầm ngâm, Tiêu Thiên dùng lại câu nói ngày đó đã từng nói với Mỹ Đỗ Toa để trả lời Huân Nhi, khiến nữ vương bệ hạ nhịn không được trợn cả mắt lên trừng hắn.
Mà, cũng không thể phủ nhận thái độ “trả lời như không, không nhưng lại có” của Tiêu Thiên rất khiến người ta tò mò. Chẳng thế mà trong khi Huân Nhi cau mày nghi hoặc, thì Tiêu Viêm lại chép miệng bất đắc dĩ, trong bối cảnh đối phương dù không hề phủ nhận, nhưng cũng chẳng thừa nhận quan hệ giữa hắn với Tiêu Thiên biểu ca của bọn họ đấy thôi.
“Vậy ngươi…”
“Được rồi, lời dư thừa không nên nói nhiều, tốn thời gian chẳng được lợi ích gì cả.” - Đang lúc Huân Nhi lại muốn nói gì đó, Tiêu Thiên đã khoát tay chặn lời nàng: “ Quan trọng hơn là Tiêu thiếu gia, Tam Văn Thanh Linh Đan này dược lực mạnh mẽ như thế nào, tin chắc ngươi cũng có ước chừng. Không phải ta xem thường ngươi, nhưng nếu để một mình ngươi hấp thu luyện hóa, sợ rằng không có vài ngày là không kịp, trong khi đó sáng mai đã là thời điểm Ước hẹn ba năm đến hạn rồi.
Sẵn ở đây có ta, Mỹ Đỗ Toa, Huân Nhi tiểu thư có thể thay ngươi cảnh giới, còn tiểu Mộc lại có cách giúp ngươi hấp thu dược lực nhanh hơn, thì cá nhân ta đề nghị ngươi hiện tại nên ngay lập tức sử dụng đan dược đi. Ngươi thấy sao?”
Thông thường mà nói, chẳng ai lại dễ dàng đi uống một viên thuốc nhận từ kẻ mới gặp lần đầu đưa cho cả. Kể cả có chán sống cũng không ngu dại đến thế đâu.
Tuy nhiên, trong bối cảnh mà Tam Văn Thanh Linh Đan trong tay là đan dược cấp bốn hàng thật giá thật thật không thể nghi ngờ, còn Vô đại nhân nói riêng cũng như Tề Thiên Cung nói chung lại tiếng lành đồn xa, và quan trọng nhất là chỉ còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng nữa thôi hắn sẽ phải lên Vân Lam Sơn ứng chiến rồi, Tiêu Viêm… lưỡng lự a.
Thấy đối phương chần chừ, nhưng Tiêu Thiên cũng không nói thêm, chỉ im lặng uống trà. Lời cần nói hắn đã nói cả rồi, lại lảm nhảm nữa người ta sẽ cho rằng hắn có ý đồ trong việc thuyết dụ Tiêu Viêm dùng đan dược, lúc đó tình ngay lý gian thì được không bằng mất.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong im lặng, mãi cho đến khi…
“Tiêu Viêm ca ca, Vô đại nhân đã có lòng, đan dược này huynh cứ dùng đi.”
...Huân Nhi bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp lên tiếng.
Dựa vào cái gì để nàng nói những lời này, chỉ có một mình Huân Nhi biết. Quan trọng hơn là…
“Được, ta nghe lời ngươi!”
...sự đồng ý của nàng đã trực tiếp cắt đứt những lưỡng lự và chần chừ của Tiêu Viêm, gián tiếp giúp hắn hạ được quyết tâm.
“Vô đại nhân, nữ vương bệ hạ, Mộc cô nương, làm phiền!”
Đứng dậy chắp tay với ba người bên phía Tiêu Thiên, Tiêu Viêm bước ra khỏi bàn tiệc để ngồi xếp bằng… thẳng xuống mặt đất, sau đó nhắm mắt ổn định tâm tình.
Lần sử dụng đan dược này không chỉ là đột phá ba tiểu cảnh, mà trong đó vẫn còn xen lẫn một đại cảnh. Cẩn thận và vững chắc là tuyệt đối cần thiết.
“Tiểu Mộc, lát nữa ngươi giúp hắn một tay. Về phần Mỹ Đỗ Toa, vùng không gian này giao cho ngươi.”
“Vâng, chủ nhân.”
“Không thành vấn đề.”
Phân phó nhiệm vụ cho hai người bên mình xong, Tiêu Thiên mới…
“Huân Nhi tiểu thư, chúng ta ra nơi khác nói chuyện.”
...hướng mục đích thứ hai của cuộc gặp gỡ ngày hôm nay bước tới.
Đúng vậy! Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay được Tiêu Thiên xây dựng dựa trên không chỉ một, mà là hai mục đích chính.
Mục đích thứ nhất chính là những gì đã và đang diễn ra. Đem Tam Văn Thanh Linh Đan cực phẩm cho Tiêu Viêm sử dụng, đồng thời hỗ trợ hắn hấp thu và luyện hóa đan dược, đảm bảo ngày mai kết cục chiến bại của Nạp Lan Yên Nhiên trên Vân Lam Sơn sẽ xảy ra đúng như cốt truyện.
Mà mục đích thứ hai, đương nhiên là có liên quan tới cô nàng công chúa Cổ tộc.
“Ta cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi đây.” - Không chút ngần ngại, Huân Nhi đứng dậy tại chỗ rồi cùng Tiêu Thiên ra bên ngoài phòng, để lại Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết ở lại bận bịu với Tam Văn Thanh Linh Đan.
…
Bên ngoài.
“Rốt cuộc thì mục đích của ngươi… không, của các ngươi là gì?” - Cánh cửa phòng vừa khép lại sau lưng, Huân Nhi đã ngay lập tức nhịn không được hỏi gấp.
“Mục đích của chúng ta là gì ngươi đừng quan tâm. Ngươi chỉ cần biết là chúng ta không có hứng thú với mục đích của ngươi, cũng chẳng muốn dây dưa với các ngươi chút nào cả.” - Tiêu Thiên chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời đáp: “Quan trọng hơn là, ta gọi ngươi ra đây chỉ để nói với ngươi một vấn đề, đó là ngày mai đừng lên Vân Lam Sơn.”
“Dựa vào cái gì?” - Huân Nhi không phục.
Soạt!
“Hỏi rất hay!? Dựa vào cái gì à? Dựa vào… ”
Đang nói Tiêu Thiên bỗng nhiên xoay người lại. Đáng nói là đôi mắt vốn trước đó vẫn là hai hình tròn đồng tâm màu nâu đen thường thấy nhân loại bây giờ đã bị thay thế bởi màu vàng óng với sọc dọc ở giữa đặc trưng của loài rắn.
Đáng chú ý hơn là, không chỉ thay đổi về hình dáng và màu sắc, mà đôi mắt Tiêu Thiên thậm chí còn… phát ra ánh sáng.
“Thạch Hóa Chi Mâu”
“Ngươi…” - Đôi mắt rất phi nhân loại của Tiêu Thiên khiến Huân Nhi nhịn không được thốt lên bất ngờ, nhưng rất nhanh âm thanh đó đã im bặt đi, bởi vì… nàng hóa thành đá rồi.
Không sai! Huân Nhi trúng chiêu đánh lén chính diện, ở một cự ly rất gần, trong bối cảnh không hề có chút đề phòng nào với Tiêu Thiên, hậu quả là ngay lập tức nàng đã bị thiên phú thần thông hắn [ Kế Thừa ] từ Medusa biến thành tượng đá.
Lúc này Tiêu Thiên mới mỉm cười…
“Dựa vào một Đấu Hoàng bảo vệ không nổi tính mạng ngươi, như vậy đủ thuyết phục chưa?”
...hoàn tất câu nói của mình.
“Tiểu thư!”
Soạt!
Ngay khi câu nói của Tiêu Thiên vừa kết thúc, thì một tiếng la thất thanh khác cũng cùng lúc vang lên, theo sau bởi âm thanh xé gió và một bóng đen bất thình lình xuất hiện cạnh… bức tượng Huân Nhi.
“Yên tâm, nàng chưa chết đâu, nhưng nếu ngươi làm nàng vỡ ra thành từng mảnh thì lúc đó thực sự sẽ là thần tiên cũng cứu không được đấy.” - Hoàn toàn không bất ngờ trước sự xuất hiện chẳng hề báo trước của đối phương, Tiêu Thiên không mặn không nhạt nói.
Khá đáng tiếc là Tiêu Thiên mới chỉ được [ Kế Thừa ] 10% huyết mạch từ Medusa, còn thiên phú thần thông [ Thạch Hóa Chi Mâu ] cũng tạm dừng ở mức độ tiểu thành. “Trừng” chết Đấu Sư còn chưa chắc đã đủ chứ đừng nói tới Đại Đấu Sư như Huân Nhi. Để im một lát là nàng giãy ra được ngay thôi.
Mà, dù sao thì hắn cũng không muốn giết người, dọa nàng một trận ngược lại là sẽ có tác dụng lớn hơn.
Nhưng đó là Tiêu Thiên biết, còn Lăng thúc thúc không biết a.
“Rốt cuộc thì ngươi muốn gì? Tại sao lại vô duyên vô cớ ra tay với tiểu thư nhà chúng ta…”
“Như đã nói, ta muốn cảnh báo nàng rằng đừng tưởng có Đấu Hoàng làm bảo tiêu là muốn làm gì thì làm đâu. Cái chết có thể đến bất kỳ lúc nào, từ bất kỳ đâu, bởi bất kỳ ai, nên chưa có thực lực tự bảo vệ mình thì ít chõ mũi vào việc của người khác thôi. Đừng không tin, bởi vì… tiểu Tam!”
“Vâng, chủ nhân… hắc… hắc… hắc…”
Một giọng nữ cao vút xen lẫn chút điên dại và man rợ bất thình lình vang lên giữa hư không, sau đó… một màn thần kỳ xảy ra.
Chỉ thấy một bên tai Huân Nhi bỗng nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy đen ngòm lớn bằng miệng tô, sau đó từ bên trong vòng xoáy lại…
Soạt!
...thò ra một cánh tay. Quan trọng hơn là cánh tay kia vậy mà cầm theo một thứ vũ khí gì đó mà người khác nhận không ra là cái gì, nhưng nếu có dịp nhìn thấy chắc chắn Tiêu Viêm sẽ biết đó là một… khẩu súng!?
Trong một sát na Lăng thúc thúc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì…
“Tứ Chi Đạn/Dalet”
Đoàng!
...một tiếng nổ vang dội đã vang lên inh tai, kèm theo đó là hỏa hoa văng tung tóe nơi đầu súng thẳng vào thái dương Huân Nhi, hình ảnh cực kỳ kinh dị.
“Tiểu thư!”
Lăng thúc thúc la toáng lên, nhưng cũng giống như Huân Nhi trước đó, âm thanh lập tức im bặt đi, bởi vì… lớp đá đóng bên ngoài thân thể mềm mại của tiểu thư nhà vậy mà dùng mắt thường cũng có thể thấy được là đang tiêu biến đi.
Không sai! Là tiêu biến đi theo hướng ngược từ dưới chân lên như video tua ngược ấy, chứ không phải là tróc ra từng miếng từ trên xuống đâu.
Càng đáng nói là, chỉ trong vòng chưa đầy một giây sau khi tiếng nổ chói tai vang lên song song với đất đá trên người Huân Nhi tiêu biến từng mảng, thì không biết từ lúc nào cánh tay và cái lỗ đen kia đã biến mất chẳng lưu chút dấu vết, thậm chí khí tức cũng hoàn toàn tan trong hư vô ngay dưới mũi một Đấu Hoàng, chỉ còn…
“Hắc hắc hắc…”
...quanh quẩn trong không trung từng tràng cười điên dại và man rợ.