Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 77: Chương 77: Người đẹp và Quái vật(3)




“Không kịp nữa rồi!”

Mặc dù có chút cau mày vì nhiệt độ cao của ngọn lửa tím và tình huống hiểm nghèo mà bản thân đang phải đối mặt do quyết định táo bạo của đối phương đẩy vào, nhưng nói thế nào thì Vân Vận cũng là một siêu cường giả Đấu Hoàng, từng này khó khăn này còn chưa có đủ khiến nàng phải bó tay chịu thua đâu.

“Đại Phong Chú Ấn”

Theo thủ ấn kỳ dị xuất hiện trên bàn tay trái, cùng giọng nói nhẹ nhàng thanh thúy được phát ra từ môi đỏ hơi hé, một tấm khiên làm từ… gió xoáy bất thình lình xuất hiện trước người Vân Vận gào thét thay nàng ngăn cản cột lửa được phóng ra từ phía Tử Tinh Dực Sư Vương.

Ào! Ào! Ào! Ào! Ào!

Thế công của lửa tuy mạnh mẽ, nhưng sức phòng ngự gió cũng không hề tầm thường. Muốn phân ra thắng bại trong thời gian ngắn là không có khả năng.

Nguy hiểm trước mắt đã được hóa giải, Vân Vận có thể xem như tạm thời hài lòng với kết quả này. Nhưng đây chắc chắn không phải là kết cục mà Tử Tinh Dực Sư Vương mong muốn. Nguyên nhân là bởi nói gì thì nói, nơi này vẫn là Ma Thú Sơn Mạch, là địa bàn, là sân nhà của nó a. Bị cường giả nhân loại tới trước cửa diễu võ dương oai chưa đủ, hiện tại bị đánh lên tới trên đầu rồi còn không làm được gì thì mặt mũi nhét vào cái lỗ nào bây giờ.

Nên là…

Gràooo!!!

Vụt! Vù! Két! Két! Két!

...lại một lần nữa gầm lên lấy tinh thần, Tử Tinh Dực Sư Vương quyết định… dẹp mẹ nó công kích từ xa sang một bên. Thay vào đó, nó vỗ mạnh đôi cánh trên lưng tạo đà cho một cú tát trời giáng bằng chân trước.

Đáng nói là, cú tát này cũng không phải chỉ đơn thuần một màu sát thương vật lý, mà từ cái cách tử mang diễm lệ cào rách cả không khí tạo ra những tiếng rít bén nhọn nơi nó đi qua, có thể thấy rằng một lượng đấu khí rất lớn đã được tích tụ nơi những móng vuốt kia rồi.

Bị tát trúng một phát thì dù là Đấu Hoàng cũng phải nát thành cát a!

Vẻ mặt ngưng trọng trước thế công cường hãn của Tử Tinh Dực Sư Vương, nhưng động tác phản ứng của Vân Vận cũng không hề chậm. Chỉ thấy…

“Hồi Phong Quyết”

...hai cánh sau lưng nàng vừa vỗ nhẹ, lập tức một đạo tường gió cực lớn đã ngưng tụ trước mặt để một lần nữa thay chủ nhân nó gánh chịu đòn thế của đối phương. Còn bản thân Vân Vận cũng theo đó mà rút lui ngược về phía sau.

Đáng tiếc…

Ầm! Tạch! Tạch! Tạch! Rắc!

…chưa hình thành và tồn tại được bao lâu, bức tường gió kia đã bị bàn tay… chính xác hơn là bàn chân khổng lồ của Tử Tinh Dực Sư Vương đập cho nát vụn thành từng mảng đấu khí văng tung tóe khắp trời, nháy mắt liền tiêu tan theo gió.

So với công kích năng lượng từ xa màu sắc sặc sỡ và thanh thế hùng vĩ nhưng có tiếng không có miếng, thì công kích thân thể của ma thú đơn giản chính là cường hoành như thế!

Grào! Gràooo!!!

Công phá được phòng ngự của đối phương, trong miệng Tử Tinh Dực Sư Vương vang lên một trận rít gào, thân thể khổng lồ hơi chút lắc lư làm tốc độ công kích một lần nữa tăng lên không ít. Xem ra nãy giờ nó còn có bảo lưu chứ chưa phải đã xuất ra toàn bộ thực lực đâu.

Nghe được âm thanh Hồi Phong Thuẫn vỡ tan và tiếng gầm hưng phấn của đối phương từ phía sau lưng, khỏi đoán thì Vân Vận cũng biết lựa chọn khả thi duy nhất bây giờ chỉ có thể là tiếp tục tránh né mà thôi. Dù sao lấy thân thể non mềm, yểu điệu này của nàng đi cận chiến với một con ma thú cấp sáu chắc chắn không phải là một hành động thông minh rồi.

Trên bầu trời, thế trận bỗng chốc biến thành một chiều khi Tử Tinh Dực Sư Vương là kẻ liên tục lao tới, còn Vân Vận chỉ biết không ngừng thối lui. Tuy nhiên, mặc dù nhìn thì có vẻ rơi xuống hạ phong, nhưng thực chất nàng vẫn chưa bị tổn thương gì cả.

“Một bên có lợi thế từ thân thể mạnh mẽ, một bên lại mang tốc độ của gió. Lực đuổi Tốc, Tốc triền Lực như thế này… tốn thời gian a!”

Bỏ qua những rung động ban đầu trước sự hoành tráng và hoa lệ của đấu kỹ cấp cao, thì vấn đề Tiêu Thiên lo lắng rốt cuộc cũng đã xảy ra, chính là tình huống triền đấu như hiện tại.

Trước đây hắn từng nghe qua nhưng chưa bao giờ tin câu chuyện “cường giả có thể đánh nhau mấy ngày mấy đêm” mà dăm ba cái quyển tiểu thuyết mạng kiếp trước từng mô tả đâu, đơn giản là bởi vì nghe thôi đã thấy xạo mẹ rồi. Nhưng hiện tại khi chính mình sinh ra và lớn lên tại một thế giới tồn tại người tu luyện thành cường giả, đồng thời đã và đang tận mắt chứng kiến trận chiến của hai kẻ như thế ở đây, rốt cuộc Tiêu Thiên không muốn tin cũng phải tin rồi.

Gọi là “đánh nhau”, nhưng lại không đánh nhau, mà trước sau chỉ rượt đuổi nhau bay loạn trên bầu trời thế này thì mấy ngày, mấy đêm là đúng rồi chứ có xạo đâu!

Vấn đề đặt ra ở đây là, tại sao Tiêu Thiên lại lo lắng chuyện trận chiến bị kéo dài? Người ta đánh nhau khi nào xong thì xong chứ, liên quan gì tới khán giả như hắn đâu mà lo với chẳng lắng, đúng không? - Thì đáp án chỉ gói gọn trong bốn chữ… Ma Thú Sơn Mạch.

“Một con ma thú cấp sáu đã khó nhằn, bây giờ lại còn thêm ba con ma thú cấp năm, cùng hàng trăm con khác cấp ba, bốn không đồng đều khác. Ngay từ bắt đầu “nhân hòa” và “địa lợi” đã không có, trận chiến này mà còn kéo dài tới đêm nữa thì xem như “thiên thời” cũng tạm biệt luôn rồi, haiz!”

Đúng vậy! Không thể phủ nhận trận chiến giữa Vân Vận và Tử Tinh Dực Sư Vương rất đặc sắc, rất hoành tráng, rất hùng vĩ, thế nhưng từng đó vẫn là chưa đủ để khiến một người chơi hệ logic như Tiêu Thiên quên đi rằng nơi này thế nhưng mà là sâu bên trong Ma Thú Sơn Mạch đâu.

Về nhân hòa, nói trắng ra chính là quân số, nhân tâm và sĩ khí. Nhìn thẳng vào tình hình hiện tại xem, với quân số chỉ có vẻn vẹn… hai người gồm Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết, so với chỗ ma thú “đông như quân Nguyên” ngoài kia, thì nhân tâm và sĩ làm được mẹ gì nữa đâu mà đề cập cho mang nhục ra.

Về địa lợi, thì như mọi người đều đã biết, nơi này là chỗ sâu của Ma Thú Sơn Mạch. Nói cách khác, đây là địa bàn của ma thú chứ không phải nhân loại đâu.

Cụ thể hơn, bởi vì một người một thú giao chiến trên bầu trời tạo thành động tĩnh quá lớn, dẫn tới việc rất nhiều ma thú bị quấy nhiễu thức dậy từ giấc ngủ sâu. Kết quả là dãy núi bình thường luôn vắng vẻ bây giờ lại không ngừng vang lên vô vàn tiếng thú rống kỳ dị.

Đáng nói là, những ma thú có tư cách sinh tồn tại chỗ sâu bên trong Ma Thú Sơn Mạch, về cơ bản thì đều đã có cấp bậc từ tam giai trở lên, tương đương với Đại Đấu Sư của nhân loại. Ma thú cấp ba tuy rằng chưa phải là thực sự thông minh, nhưng cũng coi như đã có linh trí sơ bộ, so với đám chỉ biết hành động theo bản năng như vùng ngoại vi cực kỳ khác biệt.

Mà, trong thế giới ma thú, chế độ cấp bậc so với nhân loại còn phải sâm nghiêm hơn rất nhiều lần, bởi vì nói gì thì nói, con người vẫn có với nhau một chữ “tình”, còn ma thú thì hoàn toàn không. Thuần một màu “mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết” mà thôi.

Sự tuyệt đối đó thể hiện rõ ngay tại thời điểm Tử Tinh Dực Sư Vương xuất hiện, đám ma thú bậc thấp đều biết tự giác cúp đuôi mà lui ra ngoài vòng chiến. Những kẻ có tư cách lại gần xem chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Vấn đề là đếm trên đầu ngón tay, hay trên đầu ngón chân gì thì đối với Tiêu Thiên cũng đều là tin xấu cả. Nguyên nhân là bởi địa lợi và nhân hòa đều đã sớm không ủng hộ hắn. Chờ đến khi trời tối, thời điểm mà các lợi thế về giác quan của ma thú được phát huy đến mức tối đa ấy, đến lúc đó coi như thiên thời sẽ chính thức tuột khỏi tầm tay luôn rồi.

Cả ba yếu tố làm đại sự đều không nắm được bất kỳ cái nào, cuộc chơi này… có vẻ là đi hơi xa a!

Trở lại với trận chiến.

Không có nhiều điều đáng nói khi Tử Tinh Dực Sư Vương tiếp tục sử dụng lợi thế thân thể cường hãn của mình để đuổi sát không ngừng, còn Vân Vận cũng biết ngạnh kháng là không thông minh nên cũng nàng chẳng dại mà quay đầu lại đỡ đòn.

Thế trận một bên đuổi - một bên chạy cứ thế duy trì một cách nhàm chán cho đến tận hoàng hôn. Thì như đã phân tích, trời càng về đêm ưu thế của ma thú sẽ càng nhiều, tức là nếu không có gì đặc biệt xảy ra, khả năng Vân Vận sẽ phải trở về trắng tay là rất cao, thậm chí về được hay không vẫn còn chưa nói chắc được đâu.

Thế nhưng, biến cố bây giờ mới bắt đầu xảy ra!

Suốt mấy tiếng đồng hồ liên tục truy đuổi Vân Vận không biết mệt, Tử Tinh Dực Sư Vương bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt hai màu đỏ - tím xen lẫn mang theo sự uy nghiêm và không kiên nhẫn, gắt gao nhìn chằm chằm lấy đối phương và…

“Nhân loại, ngươi đang thách thức sự kiên nhẫn đã không còn sót lại nhiều lắm của ta đấy!”

...thấp giọng rít gào, âm thanh chấn nhiếp cả núi rừng.

Kẻ chiếm thượng phong vậy mà lại là người mất bình tĩnh trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.