Đến hẹn lại lên, sau khi mục tiêu đến tay và Hệ Thống đạt được cải tiến, đã đến lúc tổng kết lại được và mất sau lần tham gia sự kiện “Sa mạc Tháp Nhĩ Qua” này.
Trước tiên là được.
Đẳng cấp tăng từ thất tinh Đấu Giả lên thập tinh Đấu Giả, tương đương ba tiểu cảnh; quyền hạn với Hệ Thống đạt cấp bốn, qua đó nâng cấp quyền lợi cũ, mở ra quyền lợi mới; đặt được quan hệ đồng minh với tộc Xà Nhân nói chung và ký hợp đồng làm bảo tiêu trong ba năm với Mỹ Đỗ Toa nói riêng; triệu hoán một Nữ Thần cấp R là Medusa; bắt được “Bích Xà Tam Hoa Đồng” Thanh Lân tới tay.
Tiếp theo là mất.
Trước sau tiêu hao mất gần ba tháng khiến quỹ thời gian bị thu hẹp lại chỉ còn chưa đầy nửa năm tới sự kiện “Ước hẹn ba năm”; lượt triệu hoán cấp R quý báu bị sử dụng một cách khá tình huống, không có tính tối ưu cao; tiêu hao một lượng tiền của rất lớn vào bất động sản vô nghĩa tại Diêm Thành; bại lộ hành tung bản thân và danh tiếng Tề Thiên Cung ra “ngoài sáng”, đồng nghĩa với mất đi ưu thế “trong tối” từng có.
So với sự kiện “Ma Thú Sơn Mạch” trước đây, và cả sự kiện “Thanh Sơn Trấn” trước đó, rõ ràng phần “được” trong sự kiện “Sa mạc Tháp Nhĩ Qua” lần này lớn hơn hẳn. Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng việc thu được cô nàng Mỹ Đỗ Toa làm bảo tiêu thôi đã là cả một sự thành công khổng lồ rồi.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Mặc dù được rất nhiều, nhưng mất đi cũng không hề ít. Trong đó, cái “mất” đáng kể nhất không gì khác là việc hành tung bị bại lộ ra dưới mắt tất cả mọi người.
Đánh mất sự bí ẩn của bản thân, đồng nghĩa với các kế hoạch sớm đã được tính toán và chuẩn bị tới tận khi sự kiện “Ước hẹn ba năm” xảy ra đều bị đảo lộn ít nhiều. Vì thế, việc cần làm bây giờ là phải bằng cách nào đó điều chỉnh lại kế hoạch sao cho phù hợp với tình hình thực tế hiện tại.
Và để làm được điều đó, Tiêu Thiên cần nhiều trợ lực hơn.
“Tuyết nhi, ngươi ở lại đây tranh thủ chuẩn bị những thứ ta yêu cầu đi, rảnh rỗi thì tu luyện thêm cũng được.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa đeo mặt và khoác áo choàng vào: “Ta ra ngoài có việc, chưa biết khi nào sẽ về. Dù sao cũng không có gì nguy hiểm nên ngươi cứ yên tâm.”
“Vâng, chủ nhân.”
Thực tình mà nói, hắn không cần phải nói những lời này với một người không cảm xúc, không tình thân, không biết cãi lời như Mộc Ánh Tuyết làm gì cả. Thế nhưng Tiêu Thiên là vậy. Người ta cung kính với hắn một tiếng chủ nhân, lại ngoan ngoãn nghe lời làm việc bất kể dễ, khó hay thậm chí là bất khả thi đều không phàn nàn một câu thì hắn cũng chẳng tiếc gì một chút lịch sự tối thiểu giữa người với người, dù rằng Mộc Ánh Tuyết có phải người hay không đến tận bây giờ hắn vẫn chưa dám nói chắc.
…
Không lâu sau khi tạm biệt Mộc Ánh Tuyết để “ra ngoài có việc.”
“Trốn cả tuần trời trong phòng không thấy tăm hơi, ra ngoài một cái liền muốn đi xa.” - Ngồi trên lưng Lang Điểu chung với Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa dùng giọng mang theo chút trách cứ, mà lại không kém phần tò mò hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu, gặp ai thế?”
Nguyên một tuần trời dư luận dậy sóng vì sự xuất hiện chung của hắn và nàng, vậy mà hàng này lại lấy cớ bế quan để trốn chết trong phòng không ra, bỏ mặc nàng thân nữ nhi một mình đương đầu với phong ba.
Hiện tại ngay khi mọi thứ vừa lắng xuống được đôi chút, hắn lại thò đầu ra nói muốn nàng “đi cùng ta gặp một người”.
“Đi Mạc Thành, gặp một người quen cũ của ngươi.” - Tiêu Thiên lạnh nhạt đáp.
“Mạc Thành!? Người quen của ta!?” - Câu trả lời của Tiêu Thiên chẳng khiến Mỹ Đỗ Toa bớt tò mò chút nào, ngược lại càng làm nàng cảm thấy từ đỉnh đầu tới chóp đuôi đều là dấu chấm hỏi: “Nhân loại biết ta thì nhiều, chứ ta lại chẳng biết bao nhiêu nhân loại, càng đừng nói là ở một nơi ta chưa từng ghé qua như Mạc Thành. Ngươi… không có nhầm lẫn gì chứ?”
“Nhầm lẫn thì không, chỉ có điều… đến lúc đó hy vọng ngươi đừng mất bình tĩnh là được.”
“Tch! Thập thò, thập thò, lo cũng chết!”
Cảm thấy tiếp tục nói chuyện kiểu này sẽ chỉ càng khiến con mèo đang cào loạn trong lòng mình mất kiểm soát, Mỹ Đỗ Toa quyết định mặc kệ Tiêu Thiên. Dù sao đường đến Mạc Thành cũng không xa, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết được những gì muốn biết thôi.
Một đường yên ắng.
…
Tốn mất nửa ngày ngồi trên lưng chim, chính xác là Lang Điểu, rốt cuộc Mạc Thành cũng đã trong tầm mắt.
Có một chuyện khá hay ho cũng cần phải nhắc đến, đó là để tránh việc bị người ta dễ dàng nhận ra Mỹ Đỗ Toa như hồi ở Diêm Thành, Tiêu Thiên đã cố ý nhờ Mộc Ánh Tuyết luyện chế một loại thuốc có tác dụng rất đặc biệt để vị nữ vương này uống vào mỗi khi có việc cần đến nơi đông người. Nói là đặc biệt, bởi vì khi được uống vào, loại thuốc nước sẽ biến phần vảy bảy màu vô cùng bắt mắt và nổi tiếng của người sau... thành một màu xám đen đơn điệu.
Mất đi vẻ ngoài đặc trưng dễ nhận ra, cộng với việc cố ý che giấu khí tức cùng một tấm mạng che mặt, nữ vương Mỹ Đỗ Toa hung danh lan xa cứ thế thật thật thà thà biến thành một cô nàng Xà Nữ bình thường đến không thể bình thường hơn trong mắt hầu hết mọi người.
Nói hầu hết là bởi nếu có Đấu Vương trở lên, những kẻ có khả năng nhận ra dòng chảy của thiên địa linh khí ấy, thì lớp ngụy trang này rất có thể sẽ bị nhận ra. Còn như mà gặp Đấu Hoàng thì thôi, coi như chạy trời không khỏi nắng.
Trở lại với câu chuyện chính.
Mạc Thành nơi này không thường xuyên có cường giả, Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa cũng vì thế mà chẳng cần lo lắng bị bại lộ danh tính nên hai người cứ vậy xếp hàng vào thành một cách bình thường như những người khác. Chỉ là đang lúc hai người hoàn toàn để ngoài mắt, bỏ ngoài tai những ánh mắt thù địch và các lời xì xầm không mấy dễ nghe từ người đi đường để vai kề vai đi bên cạnh nhau trên phố, thì…
“Có thể là dư thừa nhưng ta vẫn muốn nhắc lại một lần. Lát nữa gặp người ta đừng có mất bình tĩnh đấy.”
...Tiêu Thiêu bỗng nhiên dừng lại trước một cửa hàng, đầu hơi nghiêng sang và nói một câu như vậy.
“Ta mới không vô lý thế đâu!” - Mỹ Đỗ Toa không phục gắt giọng.
“Ừm, ta cũng hy vọng ngươi là một người… không vô lý.” - Nói, hai tay hắn đưa lên khẽ đẩy toang cửa chính của cửa hàng có cái tên “Cổ Đồ” quen thuộc ra.
Ngay lập tức…
“Ngươi…”
Soạt!
“Là ngươi!”
Vù! Vù! Vù! Ào! Ào!
...ánh sáng nhanh chóng chen chân vào trước, theo sau bởi sóng đấu khí cùng uy áp từ hai ánh mắt vô cùng thù địch giữa Mỹ Đỗ Toa và ông lão chủ cửa hàng khi vừa nhìn thấy nhau.
“Kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt”, Mỹ Đỗ Toa không nói hai lớn liền chuẩn bị lao lên dứt điểm tên nhân tộc đã từng gây sóng gió không hề nhỏ cho bản thân nàng nói riêng, và cả tộc Xà Nhân nói chung trước mặt. Chỉ là…
“Này! Ngươi không phải là người vô lý đâu nhỉ?”
...chưa kịp động thân thì váy áo đã bị người ta nắm lấy.
Đương nhiên, 99.99% nhân loại dám động tay động chân lên người nàng đều đã sớm xanh cỏ cả rồi. Về phần 0.01% kia… chỉ có thể là Tiêu Thiên mà thôi.
“Ngươi buông ra!” - Mỹ Đỗ Toa quát lên: “Lần trước không cẩn thận để hắn chạy thoát là lỗi của ta. Lần này thì đừng mong có chuyện đó xảy ra nữa!”
“Ta mang ngươi đến đây không phải để ngươi giết hắn. Bình tĩnh lại một chút đi.” - Tiêu Thiên trợn mắt mắng trở về: “Lại nói, ngươi đừng có mở miệng ra liền giết giết chóc chóc có được hay không? Rất tổn hại hình tượng nữ nhân a!”
“Ta…” - Tiêu Thiên vậy mà vì một người ngoài “hung” nàng, Mỹ Đỗ Toa có chút nghẹn lời.
Chỉ là...
“Yên lặng! Ta còn chưa có nói xong đây.”
...chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
“Ta không yêu cầu ngươi lúc nào cũng phải nghe lời, nhưng ít nhất việc gì hợp tình, chuyện gì hợp lý ngươi phải biết phân biệt. Đơn giản là bởi nhà phải có nóc!
Còn nữa, không phải ta móc máy ngươi, nhưng ngươi cứ vô lý, cứ hung ác như vậy rồi nam nhân nào chịu được ngươi? Rồi làm sao ngươi gả ra ngoài được?”
“Ta… ta mới không thèm gả ra ngoài!” - Đã không còn bị chặn họng, nhưng Mỹ Đỗ Toa cũng chỉ có thể phản bác một câu không có sức lực, ngược lại là còn mang theo chút ủy khuất như vậy.
Ủy khuất cũng dễ hiểu thôi, khi mà trước đây mỗi ngày nàng đều chỉ biết lo lắng làm sao mới có thể mạnh lên được, làm sao lấy ít Xà Nhân chống lại nhiều nhân loại được, làm sao dẫn dắt tộc nhân thoát khỏi nghèo đói, cơ cực được v.v. thì thời gian đâu mà nghĩ cho tương lai bản thân mình.
Còn hiện tại, trong bối cảnh thực lực bản thân được bảo đảm, quan hệ với nhân loại được bảo hiểm và tộc loài được bảo hộ rồi, nghĩ tới tương lai thành gia lập thất cũng là nhân chi thường tình mà thôi.
Thế nhưng “thanh xuân như một tách trà, bị người ta mắng nguội bà nó thanh xuân”. Chưa kịp mơ mộng tương lai, chưa kịp tìm thấy nam nhân của cuộc đời mình, chưa kịp nếm ngon ngọt của tình yêu đôi lứa đã bị con hàng kia dội cho hai gáo nước lạnh, nói rằng bởi vì nàng quá vô lý, quá hung ác, nên sẽ không ai chịu lấy nàng.
Vô lý vì người ta là nữ nhân, hung ác… nhưng người ta vẫn là nữ nhân a!
Đừng mắng người ta nữa được không, trái tim người ta cũng biết đau mà!