Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 60: Chương 60: Sơ gặp Tiểu Y Tiên




“Mọi người làm ơn nhường đường một cái, án mạng tới nơi rồi!”

Một gào này của Tiêu Thiên lập tức khiến cả cái ngã tư đường đang ồn như cái chợ lập tức tĩnh lặng, thậm chí bởi vì láo pháo nghe được có liên quan đến tính mạng, không ít người đã tự giác dạt sang một bên để nhường ra một con đường. Một con đường dẫn thẳng tới... cô nàng váy trắng với “vòng eo 56” nổi bật như đóa huệ giữa rừng gai kia.

Chỉ có điều…

“Thằng nhóc này, lại muốn dùng thủ đoạn đê tiện tiếp cận Tiểu Y Tiên đúng không!?”

“Ta nhận ra hắn! Lúc nãy mới vào trấn còn dẫn theo thị nữ, bây giờ đã bắt đầu giở trò trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.”

“Bảo vệ Tiểu Y Tiên, không thể để loại hoa hoa công tử này làm vấy bẩn nàng được!”



...nhường đường cho người bệnh là ý thức, nhưng khi nhận ra kẻ đang ngoác mồm ra gào lớn kia chẳng những chút xíu biểu hiện bệnh trạng đều không có, mà ngược lại còn thần sắc tỉnh táo, sức khỏe dồi dào, tay chân lành lặn, thì đám dong binh lập tức xem hắn thành… heo đực đang có ý đồ ủi cây cải trắng thanh nhã của bọn họ.

“Mọi người đừng như vậy, biết đâu người ta có việc thật thì sao?” - Được đám dong binh vây ở trung tâm vòng tròn như binh sĩ bảo vệ công chúa, cô nàng gọi Tiểu Y Tiên chỉ biết bật cười bất đắc dĩ: “Vị công tử này, không biết ngươi có vấn đề gì không?”

Khoan hãy nói! Đứng im ở đó hít thở thôi đã đủ làm không khí trong trẻo, tươi mát hơn một phần, đến khi mỉm cười cất tiếng thì… giọng nói ngọt ngào, cử chỉ nhã nhặn, kết hợp với khí chất thanh tao và không thể không nhắc lại cái vòng eo 56 một lần nữa.

Quả thực là một thân “tố chất làm vợ” a!

Đáng tiếc, hôm nay Tiêu Thiên tới đây không phải để tán gái, nên là…

“Tại hạ Tiêu Thiên, nghe danh “Tiên Nữ” Tiểu Y Tiên đã lâu nên mới cố ý lặn lội từ xa tới đây để tìm gặp, hy vọng có thể được tiếp kiến.”

...không cho lại gần thì đứng xa nói chuyện, quan trọng gì đâu.

“Họ Tiêu!? Sẽ không phải là tộc nhân Tiêu Gia của Ô Thản Thành chứ?”

“Người họ Tiêu nhiều a, nhưng nếu có điều kiện nghe được thanh danh Tiểu Y Tiên thì khả năng cao đúng là đến từ Ô Thản Thành rồi.”

“Trẻ tuổi mà khí chất đĩnh đạc, cư xử đúng mực, đặc biệt là ánh mắt không có tà ý. Ta thấy hắn không giống mấy tên khốn kiếp đam mê tửu sắc có ý đồ với Tiểu Y Tiên lắm đâu.”



“Người có tên, cây có bóng”, tên tuổi Tiêu Thiên có thể chưa lớn, nhưng cái bóng của Tiêu Gia, sau khi tuyên bố đồng minh với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, chắc chắn là sẽ không nhỏ được rồi.

Huống hồ, ngoại hình không đến mức xấu xí là một, cách cư xử lại chẳng xấu xa là hai, cộng thêm danh tiếng tốt đẹp của Tiêu Gia trong cộng đồng dong binh nữa là ba, rất nhanh sau khi báo ra họ tên và gia tộc mình, hình ảnh Tiêu Thiên trong “quân đoàn hộ hoa” này liền trở nên ổn hơn rất nhiều.

“Nếu các vị đã nhận ra, vậy tại hạ cũng không giấu diếm nữa.” - Thấy tình hình đã sáng sủa hơn, Tiêu Thiên cũng chẳng ngần ngại gì mà không tung ra quả bom nặng ký bằng cách chắp tay với mọi người: “Tại hạ đúng là tộc nhân Tiêu Gia tại Ô Thản Thành, xin thay mặt Tiêu Gia cảm ơn mọi người đã yêu mến và ủng hộ sản phẩm của gia tộc.

Về phần lý do tại sao tại hạ lại cố ý tới Thanh Sơn Trấn này để tìm gặp Tiểu Y Tiên tiểu thư, thì…”

Soạt!

“...nguyên nhân là bởi có người nhờ tại hạ chuyển lá thư này tới tận tay Tiểu Y Tiên tiểu thư, mong các vị giúp đỡ.”

Chốc lát, không khí của cả cái ngã tư đường bỗng nhiên biến tĩnh lặng, chỉ là rất nhanh…

“Đưa thư thôi mà, nhất định phải la lên như cháy nhà thế mới vừa lòng ngươi à?”

“Lại còn “án mạng tới nơi rồi!”, muốn dọa người ta chết hay gì?”

“Mà, đừng bảo đây là thư tình nhé? Ta nói huynh đệ, thời đại nào rồi ngươi còn dùng thủ đoạn quê mùa này đi tán gái chứ? Có cần lão ca chỉ ngươi vài chiêu không?”



...tiếng cười mắng, tiếng chọc ghẹo, cá biệt còn có người ngỏ ý muốn dạy Tiêu Thiên một khóa tán gái liền vang lên không ngừng.

Cũng phải thôi, Tiểu Y Tiên cô nàng này lớn lên xinh đẹp, giỏi giang, làm người lại ôn nhu, lương thiện, ấy là còn chưa nói tới chuyện hơn phân nửa dong binh tại Thanh Sơn Trấn đều từng chịu ân chữa trị của nàng, có ít fan hâm mộ đưa thư tình là chuyện hoàn toàn bình thường a.

“Các người… các người trêu chọc ta!”

Tiểu Y Tiên vừa tức vừa buồn cười, nhưng nàng vốn không giỏi mắng chửi, càng là không biết đánh người, nên rốt cuộc chỉ biết đứng tại chỗ dậm chân và phụng phịu mà thôi.

“Hahaha! Tiểu Tiên Nữ xấu hổ rồi!”

“Các ngươi đừng trêu chọc nàng nữa được không, ta cười mỏi hàm quá, hahaha!”

“Không được, còn ở lại đây chắc ta vỡ bụng mất, gặp lại các ngươi sau.”



Đám dong binh cười vang đầy sảng khoái, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội chọc ghẹo vị tiểu Tiên Nữ này đâu. Đáng nói là rất nhanh những tiếng cười kia liền thưa dần, sau đó bóng người cũng thưa dần, đến nỗi cả cái ngã tư đường lớn như vậy cũng chỉ còn lại Tiểu Y Tiên và Tiêu Thiên đứng đối diện nhau.

Đương nhiên bọn họ sẽ không đi quá xa, nhưng tránh mặt là chuyện phải làm, bởi vì… chỗ người ta trao thư tình cho nhau, ở lại đóng vai bóng đèn hay gì? Trốn xa xa nhìn lén thì tạm được.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, dưới ánh nắng vàng của buổi chiều tà, hai người cứ thế đứng mắt đối mắt giữa Ngã Tư Đường - Hồ Quang Hiếu, cho đến khi...

“Tiểu Y Tiên tiểu thư, của ngươi.”

...Tiêu Thiên chủ động mở lời.

“Cảm ơn công tử, thư… ta xin nhận.” - Dù thật lòng nàng rất không muốn nhận nó, nhưng Tiểu Y Tiên lại quá thiện lương để biết cách từ chối người khác, nên là chỉ có thể bất đắc dĩ ủy khuất bản thân mà thôi.

“Chỉ thế thôi à?” - Tiêu Thiên mỉm cười hỏi: “Ngươi không muốn biết người nhờ ta đưa thư cho ngươi là ai sao?”

“Muốn biết, nhưng không phải bây giờ.” - Tiểu Y Tiên cười lắc đầu: “Người ta chọn cách đưa thư để nói chuyện, tức là trong lòng đã muốn giữ kín danh tính bản thân rồi. Ta hỏi công tử chỉ làm cho người ta khó xử, làm cho người đưa thư như công tử khó xử, làm cho cả chính bản thân ta khó xử mà thôi. Nên là… hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Tiểu nữ xin phép!”

Dứt lời, nàng cầm theo lá thư quay người rời đi, để lại cho Tiêu Thiên câu trả lời và một bóng lưng khiến hắn nhịn không được phải… nhướng mày ngạc nhiên. Ngạc nhiên là bởi không hiểu vì sao khi nhìn theo bóng lưng của Tiêu Y Tiên, trong lòng hắn lại bất giác nghĩ tới Tiểu Long Nữ của Lưu Diệc Phi năm nàng mười sáu tuổi.

Lãnh đạm, lạnh lùng sao? - Không, là thoát tục đấy!

Khí chất không phải là thứ có thể dễ dàng giả ra được, mà nó sẽ tự hình thành rồi tỏa ra ngoài từ trong những cử chỉ, lời nói, cũng như là hành động nhỏ nhất của một người. Và Tiêu Thiên có thể khẳng định chắc chắn rằng, cô nàng Tiểu Y Tiên này mang trong mình một loại khí chất của tao nhã, thiện lương và thoát tục thật sự, chứ không hề giả trân.

Đang lúc Tiêu Thiên ngẩn người nghĩ ngợi lung tung, thì…

“Người ta đi rồi, nhìn cái gì nhìn hoài!”

“Không phải ta nhiều lời, nhưng mà huynh đệ à, gửi thư cái loại thủ đoạn nhiều tuổi hơn cả bà ngoại ta này bây giờ không có tác dụng nữa đâu.”

“Thôi được rồi, tuổi trẻ phải có vấp ngã nha, cố gắng đứng dậy và sửa đổi để tốt hơn là được.”



...đám dong binh lại từ trong góc tối ùa ra, người thì an ủi, kẻ lại chê trách, cá biệt còn có ai đó thân tình vỗ vai hắn nói lời xa xăm khiến mặt Tiêu Thiên nháy mắt liền đen như đáy nồi.

Đại thúc năm mươi tuổi như hắn mới không thèm đi tán tỉnh một cô nàng chưa thành niên đâu! Tên Thiên chứ không có tên Minh, và đặc biệt là không Béo nhé!

Lại nói, kể cả có muốn tán tỉnh đi nữa, thì xuất thân từ thời đại internet bùng nổ, hắn thiếu quái gì thủ đoạn đã được chứng minh là “làm ít hiệu quả nhiều” kiểu như chìa khóa siêu xe, sổ hồng sổ đỏ, hay đơn giản nhất là khoe số dư tài khoản ngân hàng v.v. gửi thư làm gì cho mệt thân.

Mà quan trọng hơn là thư này vốn không phải là thư tình, ai nói nó là thư tình để chuyện càng lái càng xa thế!?

“Đa tạ các vị đại ca đã quan tâm, ta tự có chừng mực. Xin phép!”

Cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, đồng thời chắp tay một vòng với tất cả mọi người một cái, Tiêu Thiên quay đầu liền đi, một chút cũng không thèm ở đây lời qua tiếng lại với đám người già mà không nên nết này nữa.

Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng!

Tiêu Thiên không muốn phiền phức nên mới quay đầu bỏ đi, nhưng trong mắt đám dong binh, hành động này lại giống như “chạy cong đuôi dù chuyện chưa hề xong xuôi”, cho nên…

“Đừng vội bỏ cuộc nha, huynh đệ!”

“Một lần không được thì hai, hai lần không được thì ba bốn lần, dù sao đẹp trai không bằng chai mặt mà!”

“Nhắc lại lần nữa là nếu cần học tập thủ đoạn tán gái thì cứ tới tìm lão ca, đừng ngại!”



...từng người lại ngoác mồm ra gọi với theo hắn giữa ngã tư, quan trọng là lời lẽ còn chẳng thèm kiêng dè gì khiến hai chân Tiêu Thiên thoáng loạng choạng một cái xém chút thì té sấp mặt, trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.