Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 56: Chương 56: Tất cả đều là sáo lộ!




Tiêu Gia nói riêng, cũng như là Ô Thản Thành nói chung, đồng loạt trở nên sôi nổi trong ngày bộ đôi Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán trở lại.

Đáng nói là, chương trình Khách Hàng Thân Thiết mới được giới thiệu bước đầu cũng đã nhận được phản hồi khá tích cực từ thị trường. Mặc dù đây đó vẫn tồn tại ý kiến trái chiều kiểu “làm thế này khác nào phân biệt giàu - nghèo”, hay “mua tận 50 phần đan dược mà chỉ được chiết khấu 5% là quá hắc” v.v. nhưng rồi đều bị đánh chìm nghỉm giữa những bình luận tích cực như “chi tiêu nhiều được ưu tiên lớn, hợp lý”, hoặc “muốn chiết khấu thêm thì mua thêm, có giảm giá là may lắm rồi, ở đó mà được voi đòi tiên” v.v.

Lần nữa nhắc lại rằng, chưa tính tới chuyện chênh lệch lời - lỗ giữa việc tồn tại hay không tồn tại chương trình Khách Hàng Thân Thiết, thì chỉ riêng khả năng thiết lập một cộng đồng người mua hàng trung thành và “thân thiết” theo đúng nghĩa đen thôi đã đủ để xem đây là một thành công rồi.



Trong khi người đến, người đi tại các cửa hàng Tiêu Gia rộn ràng như trẩy hội, thì cùng lúc đó tại Gia Liệt Gia, đối thủ cạnh tranh trực tiếp của họ, không khí vốn đã u ám, nay lại càng trở nên âm u hơn khi những tin xấu liên tục ập đến mà chưa hề có dấu hiệu sẽ sớm dừng lại.

Người nhà bị đánh vẫn phải trả tiền đền bù thiệt hại; bán ra đã ế ẩm, mua vào còn khó khăn; sĩ khí sụt giảm, nhân tâm bất ổn; đến mức “lão tổ tông” Liễu Tịch, dù bị thương nằm giường nhưng mỗi ngày đều muốn thị nữ “thổi tiêu” cho… hai lần mới chịu đủ, mà mỗi lần còn phải là một người khác nhau, quả thực chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a.



Về phần Nhã Phi bên kia, sau khi được Cốc Ni nghiệm chứng đan phương của Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán là đúng, nàng lập tức cho binh chia hai đường.

Một mặt tức tốc triệu tập các Luyện Dược Sư đang làm việc dưới cờ gia tộc mễ Đặc Nhĩ tại các thành thị xung quanh về hết Ô Thản Thành để tiến hành lượng sản bộ đôi đan dược đang nóng bỏng tay này.

Mặc khác, đan phương “bản chính” cùng một phần sản phẩm mẫu cũng đã được nàng cho người vận chuyển về Gia Mã Đế Đô dưới dạng công văn hỏa tốc. Nguyên nhân là bởi Nhã Phi tin rằng, một khi Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán nằm trong tay quân đội, cục diện chiến trường sẽ xảy ra nhiều biến hóa khôn lường theo hướng có lợi cho phe ta nhờ vào tính chiến lược cực cao của nó, nếu tính toán của nàng không sai.

Và cứ như thế, chỉ bằng một vài quyết định… có thể gọi là “nho nhỏ” của mình, Tiêu Thiên đã khiến cả phần nổi của tảng băng chìm, lẫn phần chìm của tảng băng nổi đồng loạt rung chuyển. Thậm chí quân đội và lợi ích quốc gia đều đã bị kéo vào cuộc rồi!



Còn một vấn đề nữa cần phải đề cập, đó là mặc dù đã ước lượng được sức mua sẽ tăng mạnh do thị trường vô cùng khát hàng, nhưng đến ngay chính bản thân Tiêu Thiên cũng không thể ngờ được rằng một ngàn năm trăm bình Bích Loa Xuân, cùng với một ngàn năm trăm viên Quy Tâm Tán hắn cung cấp cho Tiêu Gia trong lần mở bán trở lại này vậy mà... hết sạch trong vòng một ngày.

Phải! Một ngày duy nhất! Còn không phải hai mươi bốn giờ cho trọn vẹn chữ “ngày” đâu, mà chỉ là mười lăm tiếng từ bảy giờ sáng mở cửa, tới mười giờ đêm khóa sổ ấy.

Theo tin tức từ “đội khảo sát thị trường” mang tên… Cái Bang, thì nguyên nhân chính của sức mua kinh khủng này là do chúng dong binh đã biết rút kinh nghiệm từ lần mở bán trước đó. Ai cũng lo hàng sẽ hết bất đắc kỳ tử nên có khả năng mua bao nhiêu liền liều mạng mua bấy nhiêu, không chờ đợi hay nể nang gì ai nữa.

Ngoài ra, cũng tồn tại một nguyên nhân phụ khá đáng kể khác, đó là chính sách Khách Hàng Thân Thiết.

Đối với các dong binh và tán tu thích hoạt động đơn lẻ, hoặc có đội ngũ nhưng chỉ là tạm thời với số thành viên không nhiều, thì việc tồn tại hay không tồn tại chiết khấu cũng chẳng đáng kể cho lắm. Dù sao giá trị dạng % sẽ chỉ thực sự lớn khi được dùng trên những con số lớn thôi mà.

Ngược lại, các dong binh đoàn lớn với số lượng thành viên đông đảo lại nhanh chóng nhận ra sức hút chí mạng từ chính sách này. Bằng cách dốc quỹ ra mua sắm và dồn điểm Thân Thiết tích lũy được vào một người duy nhất, những dong binh đoàn lớn dễ dàng đạt mốc Thân Thiết cấp hai, cấp ba, thậm chí cấp bốn từ khá sớm, qua đó dành được mức chiết khấu rất khả quan.

Khách hàng cá nhân liều mạng mua vì bản thân cần, khách hàng tổ chức ra sức mua do ưu đãi lớn, hai lý do kết hợp lại với nhau dẫn tới kết quả là… Hết Hàng!



Một lần nữa Ô Thản Thành nói chung, và Tiêu Gia nói riêng, phải đối mặt với tình trạng cầu vượt quá cung, nhưng khác với trước đây khi Tiêu Thiên vẫn còn là nguồn cung duy nhất, thì lần này việc thỏa mãn nhu cầu thị trường đã có Nhã Phi và phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ sau lưng nàng lo rồi.

Hắn… chỉ cần yên tâm tu luyện và làm một việc duy nhất, đó là ngồi mát ăn bát vàng mà thôi!

Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang cái câu nói đầy ngang trái này vậy mà lại thực sự hiển linh trên đầu Tiêu Thiên. Cuộc sống yên ổn không lo nghĩ, không tranh đấu Tiêu Thiên hằng mong muốn rốt cuộc chỉ kéo dài vẻn vẹn có… năm ngày mà thôi.

Nguyên nhân là bởi… kỳ hạn mười ngày thử nghiệm Thái Hư Tán đến rồi!

“Thế nào Nhã Phi tiểu thư, đan dược của chủ nhân ta tốt chứ?”

Vẫn là “Hoàng bang chủ” Hoàng Dung, vẫn thái độ cùng giọng nói lạnh nhạt đó, nhưng ý tứ thì chưa bao giờ thiếu đi độ sắc bén và đi thẳng vào trọng tâm vấn đề cả.

“Hoàng bang chủ, kết quả thử nghiệm Thái Hư Tán như thế nào, hẳn là ngài đã tự có đáp án từ mười ngày trước rồi a?” - Nhã Phi mỉm cười ngọt ngào đáp lời, chỉ là ánh mắt luôn mị mị như hồ kia lại không thể giấu được sự ngạc nhiên, xen lẫn kính trọng, và cả… hoảng sợ nữa.

Có thể không hoảng sợ sao, khi mà ngay tại thời điểm tin tức truyền về từ Đế Đô với nội dung ngắn gọn “đan dược và đan phương đều đã được kiểm chứng, tận lực thỏa mãn yêu cầu của đối phương, bằng mọi giá không nên đắc tội” vào tay, Nhã Phi mới bất giác nhận ra rằng, sau tất cả, từ Tiêu Gia, tới bản thân nàng cùng phòng đấu giá mà nàng đang quản lý, rồi thế cục Ô Thản Thành, và trên hết, là hướng đi của Đế Quốc, tất cả mọi thứ dường như đều đã được Tề Thiên Cung tính toán, thậm chí là… sắp đặt sẵn cả rồi!

“Tức là thỏa thuận trước đó sẽ không có gì thay đổi chứ?”

“Không có!” - Hít sâu một hơi, nụ cười trên môi Nhã Phi biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc cao độ đến từ ánh mắt, lời nói, cho tới thái độ đối mặt Hoàng Dung: “Hoàng bang chủ, ta biết bản thân không có tư cách để gặp chủ nhân ngài, nhưng Nhã Phi xin được thay mặt gia tộc Mễ Đặc Nhĩ và cả Hoàng Thất nhờ ngài chuyển lời tới vị đại nhân kia, rằng nếu Tề Thiên Cung có bất kỳ hợp tác gì thì xin cứ nói thẳng, chúng ta bên này sẽ tận lực đáp ứng mọi yêu cầu từ phía các vị trong khả năng cho phép.”

Bắt nguồn từ mối quan hệ có mà không, không mà có giữa “Tiêu đại thiên tài” Tiêu Viêm với một Hoàng Dung thần bí, được giật dây bởi một vị chủ nhân thậm chí còn thần bí hơn, cộng thêm việc Thái Hư Tán quá kình bạo để có thể ngay lập tức tin rằng nó thật sự mang trong mình những năng lực giống như được giới thiệu, thì không biết từ lúc nào, Nhã Phi đã luôn bị sự tò mò, hiếu kỳ và cả mong chờ không thể nào cưỡng lại với Tiêu Thiên chi phối mọi suy nghĩ, cũng như là phán đoán của nàng.

Để rồi khi mà Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán lên kệ, cơn địa chấn mà nó tạo ra đã ngay lập tức thuyết phục được nàng rằng, người thần bí đứng sau tất cả những việc này thật sự là một quái kiệt, ít nhất là trên mảng đan dược. Và cứ như thế, việc hợp tác với Tiêu Gia phong sát Gia Liệt Gia được nàng gật đầu đồng ý một cách dễ dàng.

Sau đó là ý tưởng Khách Hàng Thân Thiết thể hiện một tư duy kinh doanh rộng lớn, sâu xa, và dài hạn, cùng với cú “chốt đơn” Thái Hư Tán chí mạng ngày hôm nay, thì Nhã Phi đã không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay từ thời điểm mọi chuyện bắt đầu, nàng đã bị người ta tính toán vào tròng rồi.

Hay nói cách khác, tất cả đều là sáo lộ!

“Lời ta sẽ chuyển, nhưng chủ nhân suy nghĩ như thế nào ta không có quyền can thiệp, nên ta sẽ không hứa trước với ngươi bất kỳ điều gì.” - Nói, Hoàng Dung đứng dậy bước thẳng ra cửa, nhưng khác với những lần trước cứ thế một mạch đi thằng, lần này nàng có hơi ngoái đầu lại ngay trước khi bước ra khỏi cửa: “Mà Nhã Phi tiểu thư này, ta từng nghe chủ nhân nói qua rằng “Ô Thản Thành có Tiêu Gia và phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ là đủ rồi, nhiều quá sẽ loạn” nhưng không hiểu ý ngài lắm. Ngươi thông minh như vậy chắc là sẽ hiểu a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.