Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 129: Chương 129: Thắp lên hy vọng




“Chuyện của nhân tộc nên để nhân tộc giải quyết.”

Câu nói này không chỉ đơn giản là muốn yêu cầu Mỹ Đỗ Toa nhận thức kỹ lại tình hình và vị thế hiện tại của nàng nói riêng, cũng như tộc Xà Nhân nói chung trong mối quan hệ với nhân tộc, cụ thể hơn là Gia Mã Đế Quốc, mà nó còn mang ý nghĩa nhắc nhở “Băng Hoàng” Hải Ba Đông rằng kẻ chủ mưu gây ra thảm họa cho hắn và Điệp bốn mươi năm trước là nhân tộc, những kẻ đã thuê ngươi làm công việc sai trái kia ấy, chứ không phải Mỹ Đỗ Toa và tộc Xà Nhân đâu.

Hay nói ngắn gọn lại là “Ngươi căm hận sai người rồi!”

Một câu nói đơn giản, nhưng lại như một hồi chuông cảnh tỉnh đánh thẳng vào tâm trí và lòng thù hận của hai siêu cường giả Đấu Hoàng trong phòng, khiến không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Ký ức đau buồn đương nhiên chẳng ai muốn nhớ lại, nhưng liệu rằng vết thương lòng đã thực sự lành chưa, hay từ đầu đến cuối, tất cả đều chỉ là một sự trốn chạy thực tại đầy nhu nhược không hơn không kém đâu?

Bốn mươi năm trôi qua, Hải Ba Đông vẫn loay hoay với lời giải thích “cố gắng phá giải phong ấn” ở đây, trong cái xó Mạc Thành khỉ ho cò gáy này, dù chính hắn từ lâu đã tự mình hiểu rõ, rằng nếu bản thân thực sự có khả năng giải được phong ấn thì đã chẳng mất tới tận từng đó thời gian rồi. Hay nói cách khác, hắn trốn ở đây không phải để tìm cách sửa sai quá khứ, mà chỉ đơn giản là bởi vì sợ chết; sợ đối diện với thực tại rằng bản thân không còn là đại danh đỉnh đỉnh Băng Hoàng, không còn là một trong Gia Mã Thập Đại Cường Giả nữa; và hơn hết, là hắn sợ câu chuyện về sự nhu nhược của mình bị người đời phát hiện.

Hải Ba Đông đã như vậy, còn Mỹ Đỗ Toa thì sao?

Bởi vì muốn nhường vị trí nữ vương cho tỷ tỷ nàng, Điệp đã liều mạng thi triển không gian cấm thuật để chạy trốn ngay giữa lễ đăng cơ dẫn tới bị mất đi trí nhớ tạm thời, từ đó mở đầu cho tất cả những thảm họa sau này. Thậm chí tận đến tận lúc chết đi dưới chưởng lực được đánh ra bởi chính tay Mỹ Đỗ Toa, nàng vẫn phải gánh trên lưng hai tiếng “phản đồ” đầy nhục nhã.

Muội muội, cũng là thân nhân duy nhất còn lại trên đời “vì nàng mà chết” đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nhưng những gì Mỹ Đỗ Toa làm được suốt bốn mươi năm qua chỉ là… không gì cả!

Huyết hải thâm thù của thân nhân không báo là làm Người thất bại, là bất hiếu - bất nhân.

Tộc Xà Nhân ngày một đi xuống đến mức đã tiến sát ngưỡng diệt vong là làm Vua thất bại, là bất trung - bất nghĩa.

Và khi mọi chuyện không còn cứu vãn được nữa, nàng lại chọn cách cắn nuốt dị hỏa “chắc chắn thất bại” để tiến hóa bằng lời bào chữa “không thành công, thì thành nhân” để trốn tránh thực tại như một kẻ bất trung - bất hiếu - bất nhân - bất nghĩa.

Hai siêu cường giả Đấu Hoàng, thuộc hai tộc loài, sở hữu hai vận mệnh riêng biệt, nhưng sau khi trải qua cùng một nút thắt mang tên “Điệp” bốn mươi năm trước, lại không bàn mà hợp cùng nhau chọn cách trốn tránh đầy nhu nhược và nhục nhã, thay vì thẳng thắn đối mặt như một cường giả, một tu luyện giả, một con người.

Rốt cuộc là… tại sao vậy? - Đáp án là do… lực bất tòng tâm!

“Ngươi biết bọn chúng là ai sao?” - Hải Ba Đông hỏi.

“Ta biết, ngươi biết, Mỹ Đỗ Toa cũng biết. Đây chính là lý do ta và nàng cùng nhau có mặt ở đây ngày hôm nay.” - Tiêu Thiên nhún vai đáp: “Tâm các ngươi chưa từng nguội lạnh, ta biết điều đó. Đáng tiếc, thù này hai người các ngươi không thể tự báo được, kể cả hợp tác với nhau cũng không được, nên cuối cùng mỗi người lại chọn một cách trốn tránh riêng. Tuy nhiên, nếu có ta và Tề Thiên Cung tham gia vào nữa thì… chưa chắc đã không được nha.”

“Tề Thiên Cung!? Mới nổi sao?” - Một bụng nghi hoặc với thân phận của cả Tiêu Thiên lẫn ba chữ Tề Thiên Cung, nhưng Hải Ba Đông đủ khôn ngoan và kinh nghiệm để không làm cái việc dư thừa là hỏi ra miệng. Thay vào đó, hắn chú ý tới mục đích của chuyến viếng thăm bất ngờ này hơn: “Các ngươi… cần gì ở ta?”

Mỹ Đỗ Toa cũng hít sâu một hơi đem ánh mắt hướng về Tiêu Thiên chờ đáp án từ hắn. Mà, nói ra có thể nghe khá khó tin, nhưng sự thật là cho đến tận trước giây phút này, nàng cũng giống như Hải Ba Đông, chưa từng biết ý định thực sự của Tiêu Thiên là gì.

Hiện tại sau khi mơ hồ đoán được một phần, vẫn là có liên quan tới mối huyết hải thâm thù bốn mươi năm trước, “trái tim chưa từng nguội lạnh” của Mỹ Đỗ Toa lập tức trở nên nóng hơn bao giờ hết.

Và không để hai vị siêu cường giả Đấu Hoàng này phải chờ lâu, Tiêu Thiên…

“Ta có một kế hoạch cần sự góp sức của cả hai người các ngươi ở trạng thái đỉnh phong, bởi vì bất kể các ngươi tin hay không thì kẻ chủ mưu của thảm án năm xưa hiện tại cũng đã là một… Đấu Tông rồi.”

...không nhanh không chậm đưa ra câu trả lời của mình. Một câu trả lời khiến cả Hải Ba Đông, lẫn Mỹ Đỗ Toa hai siêu cường giả Đấu Hoàng đều như nghe thấy sét đánh bên tai.

Để cho rõ ràng, trước hết phải khẳng định lại câu nói “bay lượn trên bầu trời là ước mơ chung cực của nhân loại” về cơ bản là không sai. Thế nhưng nếu nhìn theo một chiều hướng khác, thì ít nhất là con người vẫn dám mơ về khả năng bay và cố gắng hiện thực hóa nó. Còn Không Gian và Thời Gian, hai khái niệm tồn tại nhưng chẳng thể nào nắm bắt được, lại xa vời đến mức người ta còn chẳng dám mơ nữa kìa.

Thế thì cường giả Đấu Vương, với Vương là nhân trung Vương Giả, được gọi là cường giả bởi vì bọn họ có thể đem đấu khí hóa thành cánh, đồng thời nhờ vào khả năng điều động chút xíu không gian lực mà hoàn thành ước mơ bay lượn trên bầu trời với tốc độ cao.

Còn siêu cường giả Đấu Hoàng, với Hoàng là nhân trung Hoàng Giả, có thêm một chữ siêu bởi vì ngoài việc mạnh hơn Đấu Vương trên tất cả mọi mặt ra, thì khả năng điều động và sử dụng lượng không gian lực của họ cũng lớn hơn rất nhiều. Siêu ở đây có thể hiểu là cách nói tắt của “siêu việt”.

Về phần Đấu Tông... đây lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Bỏ qua những điều cơ bản như nhanh hơn, mạnh hơn, bền hơn v.v. do khác biệt về chất của đấu khí, thì thứ khiến Đấu Tông trở nên quá mức khác biệt với Đấu Vương và Đấu Hoàng nằm ở khả năng chưởng khống không gian đã trở thành Tông Sư của họ.

Phải, chữ Tông trong Đấu Tông chính là phiên bản ngắn gọn của “một đời Tông Sư” đấy!

Tức là, nếu nói Đấu Vương “cường” hơn người thường nhờ khả sờ tới da lông của Không Gian Lực, còn Đấu Hoàng là “siêu cường” vì bọn họ đối với Không Gian Lực đã có chút thành tựu, thì Đấu Tông lại là “tông sư” trên mảng này rồi.

Chênh lệch như ngày và đêm, trời và đất, trắng và đen này đã không thể khỏa lấp bằng hai chữ số lượng được nữa, đơn giản là bởi tốn bao nhiêu để biến ngày thành đêm, để kéo trời gần đất và để đổi trắng thành đen đây!? - Đáp án là... bao nhiêu cũng không thể!. ngôn tình tổng tài

Trở lại với tình huống trong cửa hàng Cổ Đồ.

Tiêu Thiên nói rằng chủ mưu gây ra thảm án từng cứa sâu vào lòng cả Hải Ba Đông, lẫn Mỹ Đỗ Toa những vết thương không bao giờ lành năm xưa, hiện tại đã trở thành Đấu Tông. Điều này như gáo nước lạnh trực tiếp đem nhiệt tình trong tâm, nhiệt huyết trong tim và nhiệt độ vừa dâng lên trong phòng dội cho nguội lạnh.

Đấu Hoàng đỉnh phong thì sao? Thậm chí hai Đấu Hoàng thì lại làm sao? - Kết quả đều chẳng có gì khác biệt cả, vẫn là đánh không lại một Đấu Tông, cho dù có là nhất tinh Đấu Tông đi nữa cũng thế mà thôi.

“Làm sao!? Mới như thế mà đã sợ rồi à?” - Thấy thái độ sa sút của Hải Ba Đông và Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Thiên nhịn không được cười cợt: “Ngay cả lòng tin bắt đầu đều không có vậy thì thôi đi, xem như ta chưa nói gì hết. Dù sao người chết rồi cũng chẳng thể sống lại, báo được thù hay không họ cũng đâu có biết.

Lại nói, đằng nào cũng đã trốn bốn mươi năm rồi, trốn thêm bốn mươi năm nữa hay trốn tới chết già cũng có khác biệt gì đâu.”

Một chiêu khích tướng tầm thường đến không thể tầm thường hơn, nhưng…

“Kế hoạch của ngươi là gì?”

...tác dụng lại không hề bình thường. Nguyên nhân là bởi bỏ qua hai chữ “Tự trọng”, thì trong lòng mỗi người đều tồn tại một thứ gọi là “Hy vọng“.

Nếu hy vọng bị dập tắt, con người ta sẽ trở nên chán chường, nhu nhược, thậm chí hình thành thói quen trốn chạy khi đụng chuyện. Trường hợp của Hải Ba Đông và Mỹ Đỗ Toa chính là điển hình. Hai người không yếu, ngược lại là rất mạnh, thế nhưng trước một kẻ địch không chỉ mạnh hơn trên thực lực, mà còn lớn hơn trên thế lực, hai người hoàn toàn không có hy vọng báo thù. Và trốn chạy chính là tất yếu.

Thế nhưng một khi hy vọng được thắp sáng trở lại, nó sẽ như ngọn hải đăng trên biển xua đi những sợ hãi và yếu hèn, dẫn lối những quyết tâm và nhiệt huyết đã lạc lối quay về với nơi chúng nên thuộc về. Cụ thể hơn, chính là quyết tâm báo thù của Hải Ba Đông và Mỹ Đỗ Toa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.