“Đây chẳng lẽ là… hữu hình đan hương trong truyền thuyết sao!?”
Giữa lúc mọi người đều đang ngơ ngác nhìn những tầng mây thứ ba mươi mốt và ba mươi hai dần hình thành, thì Pháp Mã với kinh nghiệm dày dặn và kiến thức vượt trội của mình giống như đã nghĩ tới gì đó rồi thốt lên như vậy.
“Hữu hình đan hương là cái gì đó, lão Pháp?” - Gia Lão nhanh chóng hỏi lại.
Một hỏi này đồng thời cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người tại khu vực khác quý, cũng như các khán giả trên khán đài và các thí sinh dưới sân.
“Ta từng đọc được trong một ghi chép cũ, nói rằng đan dược từ cấp bốn trở lên khi dược hiệu đạt đến một phẩm chất nhất định, các loại dị tượng sẽ phát sinh.” - Sau chốc lát trầm ngâm để sắp xếp ký ức và lời nói, Pháp Mã mới chậm rãi nói: “Trong đó, đan hương được xếp vào hàng thấp nhất, cũng là dễ thấy, dễ gặp nhất.
Tiếp theo là hữu sắc đan hương, chênh lệch giữa hai xếp loại các ngươi có thể dễ dàng thấy được trên Tử Tâm Phá Chướng Đan và sản phẩm của Nguyệt nhi cùng Liễu Linh.
Cao cấp hơn hữu sắc đan hương chính là hữu hình đan hương. Đan hương không chỉ mang theo màu sắc của đan dược, mà nó còn tạo thành những hình dáng khác nhau đại biểu cho tác dụng chính, chủ tài, hoặc là yếu tố quan trọng nào đó trong thành phần cấu tạo nên đan dược.”
“Thì ra là thế!”
Nghe thấy hợp lý, nhìn thấy hợp tình, không thể phủ nhận lời giải thích của Pháp Mã giống như ngọn gió xuân thổi tan mây đen, đem những nghi vấn, sững sờ và ngạc nhiên trong lòng mọi người đều giải tỏa một cách thông suốt.
Dựa trên cách nói về hữu hình đan hương vừa rồi của Pháp Mã, thì từ cái tên Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán, tới hơn ba mươi tầng mây đã và đang tiếp tục hình thành kia, khả năng rất cao là hiện tiện hữu hình đan hương này sẽ sớm kết thúc sau khi tầng mây thứ ba mươi ba chính thức thành hình a.
Đáng tiếc…
“Hữu hình đan hương… thiệt thòi các ngươi nghĩ ra được cái tên này!”
...lời giải thích “hợp tình hợp lý” kia chưa tồn tại được bao lâu đã bị Tiêu Thiên đem đạp xuống lòng bàn chân bằng một giọng cực kỳ khinh thường.
“Ý của ngài là…”
“Ý của ta là ghi chép cũ gì đó của ngươi đem đốt đi được rồi đấy.” - Tiêu Thiên chép miệng đáp: “Trước hết phải thừa nhận rằng các loại dị tượng khác nhau xảy ra dựa trên phẩm chất khác nhau của đan dược từ cấp bốn trở lên là không hề sai.
Tuy nhiên, tên và thứ tự mô tả chính xác của dị tượng là hữu hương, hữu sắc, hữu hình, hữu thanh, hữu sinh* theo ngũ giác*, tương ứng với các phẩm chất hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm và hoàn mỹ của đan dược, chứ không phải cái gì cũng thêm “đan hương” vào cuối một cách phiến diện như vậy đâu.
Ngoài ra, phải có lý do thì người ta mới luôn cất đan dược vào bình ngọc ngay sau khi luyện chế xong. Và lý do của hành động đó không gì khác ngoài hạn chế tình trạng dược hiệu bay hơi theo thời gian, mục đích cuối cùng là đảm bảo dược tính ở mức cao, đồng thời kéo dài thời hạn bảo quản.
Vậy các ngươi trả lời ta, một viên đan dược chưa luyện xong đã bắt đầu bay hơi, bay mùi từ bên trong lò luyện đan thì dược hiệu có thể cao được hay không?”
Tiêu Thiên nói không ít, nhưng từng đó là đủ để những khách quý có IQ và cả kinh nghiệm sống đều cao trên đài hiểu ra rất nhiều vấn đề.
“Có mùi, có màu, có hình, có tiếng và có tồn tại như thật theo ngũ giác, tương ứng với các mốc phẩm chất khác nhau của đan dược… nói như vậy, Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán trong tay Mộc cô nương… nên có phẩm chất… cực phẩm a!”
“Quan trọng hơn, có vẻ như việc Mộc cô nương luyện đan không xuất hiện đan hương là cố ý nhằm mục đích bảo quản dược tính của đan dược, chứ không phải là làm không ra a!”
“Nghe ngươi nói như vậy, ta bỗng nhiên có một suy đoán. Có khi nào phẩm chất của viên Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán dưới kia cao đến cực phẩm là nhờ nó không bị bay hương, bay mùi trong quá trình luyện chế hay không?”
“...”
Một nghi vấn được giải đáp, nhưng kéo theo sau đó là vô vàn những nghi vấn khác. Đáng tiếc, Tiêu Thiên không hề có ý định tiếp tục nói thêm khiến cả đám khách quý chỉ biết bất đắc dĩ nhìn xuống sân thi đấu.
Dưới sân, sau ít phút không ngừng tỏa hương, tỏa sáng, tạo hình và tạo gió, thì sau khi tầng mây thứ ba mươi ba thành hình, rốt cuộc dị tượng do Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán gây ra cũng chịu dừng lại.
Và đập vào mắt tất cả mọi người bây giờ, là một cảnh tượng hùng vĩ đến nghẹt thở!
Một thân hình không gọi là cao lớn, thậm chí là có chút nhỏ nhắn, trong trang phục áo choàng đen rộng thùng thình che kín toàn thân đang giơ thẳng một tay lên trời. Nơi đầu ngón tay nàng, một viên đan dược trắng toát tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, ánh sáng thánh khiết và yên vụ mông lung. Và trên tất cả, là ba mươi ba tầng mây mờ ảo, nhưng phân biệt rõ ràng, được xếp chồng lên nhau cao tới ngút tầm mắt mọi người, đến nỗi người ở bên ngoài quảng trường Hoàng Gia, thậm chí xa tới trên tường thành của Đế Đô đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Là chân chân chính chính thiên địa dị tượng a!
So với những gì Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán đang làm được đây, “đan hương hữu sắc” của Tử Tâm Phá Chướng Đan trước đó thực sự là… cháu gặp ông ngoại rồi.
“Được rồi, đừng nhìn nữa, có đẹp thì cũng chỉ là hơi nước cô đọng thành hình mà thôi.” - Thấy Pháp Mã cứ thế chôn chân tại chỗ ngẩng đầu lên trời nhìn các tầng mây, Tiêu Thiên bất đắc dĩ lại phải lên tiếng: “Nhanh tuyên bố kết quả đi!”
“À! Khụ…” - Có chút giật mình vì bị người ta nhắc nhở, nhưng Dược Hoàng dù sao cũng là Dược Hoàng, rất nhanh Pháp Mã liền lấy lại tinh thần, ánh mắt đảo qua một lượt tất cả mọi người có mặt trong quảng trường, trầm giọng nói: “Dựa theo quy định của đại hội, ai có thể luyện chế ra đan dược có phẩm giai cao nhất sẽ trở thành người thắng cuộc.
Tuy rằng Liễu Linh và Tiểu công chúa đều luyện chế được đan dược cấp bốn, nhưng ở phẩm giai và trình độ đều kém hơn Tử Tâm Phá Chướng Đan do Viêm Lợi luyện chế. Mà Viêm Lợi lại thua vào tay Mộc cô nương, cho nên…”
Toàn bộ mọi người đều im lặng, chỉ có tiếng gió vi vu do Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán phát ra, và âm thanh vừa vui, nhưng cũng vừa bất đắc dĩ của Pháp Mã chậm rãi vang lên.
“Cho nên quán quân của Đại hội Luyện Dược Sư lần thứ bảy này là…”
“Khoan đã…”
Một tiếng hô lớn bất thình lình vang lên ngăn lời nói của Pháp Mã lại. Vô số ánh mắt trên quảng trường đều đổ dồn về phía… Viêm Lợi, nơi có vẻ như là đầu nguồn của âm thanh vừa phát ra kia.
“Khụ… cơ sở nào để ngươi nói… ta thua cho… nữ nhân này…” - Có chút khó khăn bò dậy từ mặt đất sau khi Mỹ Đỗ Toa đã thu lại uy áp của nàng, Viêm Lợi tranh thủ thở dốc vài hơi, lúc này nói năng mới lưu loát trở lại: “Cái gì Tụ Tinh Tán, cái gì Tam Thiên, Cửu Thiên… căn bản là chưa từng nghe qua. Trong khi đó Tử Tâm Phá Chướng Đan của ta là hàng thật, giá thật, dược hiệu và dược tính cũng đã sớm rõ ràng trong mắt tất cả mọi người.”
“Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta không tin một Luyện Dược Sư mới cấp ba như nàng có thể luyện ra loại đan dược nghịch thiên, mà chưa từng nghe tên như vậy.” - Cười gằn, Viêm Lợi chỉ tay về phía Mộc Ánh Tuyết: “Ta muốn tự mình kiểm tra tính đan dược của nàng!”
“Muốn tự kiểm tra!? Xin lỗi!” - Lắc đầu, Pháp Mã đạm mạc nói: “Quy định đại hội không cho phép ngươi kiểm tra đan dược do người khác luyện chế ra.”
“Hả!? Vậy lỡ đâu nàng ta tùy tiện luyện ra vài viên đan dược lung ta lung tung, sau đó nói nhăng nói cuội về tác dụng liền có thể trở thành quán quân rồi hả? - Viêm Lợi cười lạnh nói: “Hừ! Theo ta thấy, tất cả đều là bởi vì ta không phải là người của Gia Mã Đế Quốc nên mới phải chịu làm khó dễ mà thôi.
Cũng được, không sao cả, dù sao hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, ta nghĩ chẳng chóng thì chầy việc Luyện Dược Sư công hội Gia Mã Đế Quốc ỷ vào quyền lợi ban tổ chức cấm kiểm tra đan dược cũng sẽ sớm được lưu truyền khắp đại lục a. Đến lúc đó… hừ hừ.”
Lời của Viêm Lợi vừa ra, người xem chung quanh lập tức to nhỏ bàn tán với nhau. Theo lẽ thường mà nói, nguyện vọng và nghi ngờ này của Viêm Lợi cũng không tính là sai đâu.
Cũng phải khẳng định rằng nếu như bộ tứ Tụ Tinh Tán của Mộc Ánh Tuyết không quá mức nghịch thiên, có khi người ta cũng chẳng hùa theo một người ngoại quốc nghi ngờ nàng làm gì. Đáng tiếc, tác dụng lợi hại, thời gian kéo dài, cộng thêm gần như không có giới hạn đẳng cấp sử dụng tất cả những yếu tố đó đều góp phần khiến cho cả bốn loại Tân Dược thuộc bộ Tụ Tinh Tán trở nên… quá mức khó tin đi.
Hay quá hóa dở a!
*Hữu hương, hữu sắc, hữu hình, hữu thanh, hữu sinh: có mùi, có màu, có hình, có tiếng, có tồn tại.
*Ngũ giác: thính, thị, vị, khướu, xúc năm giác quan của con người. Ngoài ra còn có giác quan thứ sáu thần bí giúp các chị, các mẹ nhìn thấu mấy anh “chán cơm thèm phở” nữa.