“Chủ nhân, bên kia có đất liền.”
“Ừm, ta thấy rồi, ngươi vào trong gọi Mỹ Đỗ Toa dậy dùm ta cái, Tuyết nhi. Còn tiểu Tinh, dùng tốc độ cao nhất đẩy thuyền qua hướng bên kia, chúng ta tới nơi rồi.”
“Vâng, chủ nhân.”
Hai cô nàng Nữ Thần đồng loạt nhận lệnh làm việc, để lại một mình Tiêu Thiên đứng thẳng trên mũi thuyền, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng về phía một đám quần đảo đằng xa, trong lòng không ngừng mong chờ khoảnh khắc được một lần nữa đặt chân lên đất liền.
Bay như chim cũng được, lặn như cá cũng hay, nhưng đứng bằng hai chân trên mặt đất vẫn là thứ gì đó được in sẵn trong tiềm thức nhân loại a!
…
Quá trình cập bờ không có gì bất ngờ, ngoại trừ việc Bạch Tinh phải ở lại ngoài biến do kích thước nàng quá lớn và nhân ngư không thể đi lại trên đất liền ra, thì mọi chuyện đều ổn thỏa. Chỉ là…
“Này, ngươi cũng cảm thấy giống ta, đúng không?”
...vừa đặt chân xuống bờ biển, Tiêu Thiên đã ngay lập tức nhận ra nơi này… có vấn đề.
“Không biết ngươi thế nào, riêng ta thì… hít thở khó khăn, hai vai nặng trĩu, cả tốc độ lưu chuyển khí huyết và đấu khí, lẫn tầm nhìn và tầm cảm nhận đều không rõ vì lý do gì bị hạ thấp rất nhiều.” - Thái điểu như Tiêu Thiên còn cảm thấy gì đó thì Đấu Hoàng đỉnh phong như Mỹ Đỗ Toa đương nhiên phải biết rõ hơn nhiều: “Nếu ta đoán không lầm thì có vẻ như thiên địa nơi này đang có gắng bài xích chúng ta đấy!”
“Thiên địa bài xích sao…?” - Đúng là Tiêu Thiên có cảm thấy ngũ giác bản thân bị hạn chế nên mới hỏi thăm, nhưng làm gì đến mức nghiêm trọng như Mỹ Đỗ Toa vừa nói đâu. Hiểu rằng cô nàng nữ vương này sẽ không nói chơi, nói quá hay nói dối mình, chỉ là ngoảnh đầu nhìn lên, nhìn xuống, nhìn trái, nhìn phải một lượt đều không phát hiện cái gì bất thường, hết cách Tiêu Thiên đành phải tìm chuyên viên tư vấn nhà hắn: “Hệ Thống, giải thích tình huống hiện tại giúp ra một chút đi.”
Vừa được hỏi, Hệ Thống ngay lập tức làm việc.
“Tích… như đã biết, Cửu Sát Chi Địa nơi này vốn là một cái Thiên Nhiên Cửu Cung Đồ khổng lồ, lại trải qua vô tận tuế nguyệt chịu sự ảnh hưởng không ngừng của Huyền Hoàng Chi Khí, hay còn gọi là Thiên Địa Chi Khí, nên chúng đã bước đầu có xu hướng hình thành thiên địa trong địa thiên.
Dù chỉ mới có hình thái thiên địa ban đầu, pháp tắc gì đó đều chưa hoàn thiện, nhưng không gian bên trong Cửu Sát Chi Địa vẫn tự biết bảo vệ mình bằng cách cố gắng bài xích những tồn tại có khả năng đánh gãy cân bằng vốn mỏng như tờ giấy ăn tại nơi này. Người càng mạnh sẽ phải chịu lực bài xích càng lớn.”
Nghe Hệ Thống giải thích, rốt cuộc Tiêu Thiên cũng đã hiểu ra vấn đề đang xảy đến với bản thân, cũng như Mỹ Đỗ Toa và cả Mộc Ánh Tuyết.
Nói đơn giản thì Cửu Sát Chi Địa bây giờ giống như… một gã bợm nhậu đã say mèm vậy. Tiêu Thiên bước vào giống như ép hắn uống thêm một ly bia, mặc dù cảm giác khá tệ nhưng còn chưa đến mức cố không nổi. Thế nhưng, Mỹ Đỗ Toa ly rượu mạnh 40 độ cồn này lại là câu chuyện khác.
Nốc vào một cái là Li-vơ-phun ra hết một lượt a!
Mà cũng bởi vì mới chỉ là tân thiên địa hình thức ban đầu nên Cửu Sát Chi Địa vẫn chưa có bộ pháp tắc đầy đủ để tiến hành giáng lôi phạt xua đuổi, hay tệ hơn nữa là ném thiên ngoại vẫn tinh giết chết những kẻ ngoại lai này ra khỏi nhà nó. Kết quả cuối cùng là… chơi trò bài xích nửa vời chỉ Mỹ Đỗ Toa cảm thấy đủ rõ rệt mà thôi.
“Chúng ta bị bài xích như vậy rồi có gì nguy hiểm không, Hệ Thống?”
“Tích… chỉ cần không ai làm gì quá mức thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Nhưng nếu có chuyện gì đó xảy ra khiến pháp tắc “sơ sinh” nơi này cảm thấy nguy hiểm tới sự tồn tại của nó, thì tình huống tệ nhất có thể xảy ra sẽ là… thiên địa đồng quy, thiên băng địa diệt.”
“Không phải đâu!”
“Chuyện gì!?”
Tiêu Thiên bất thình lình ồ ra thành tiếng sau “hình ảnh” kinh khủng mà Hệ Thống miêu tả, lập tức kéo theo Mỹ Đỗ Toa đang trong trạng thái cảnh giác cao độ bên cạnh hắn nhảy dựng cả lên.
“Khụ… không có gì, vừa nghĩ ra một giả thuyết mà thôi” - Có chút ho khan che giấu sự thất thố, Tiêu Thiên nhanh chóng chữa lửa.
“Giả thuyết!? Giả thuyết gì đó?”
“Cái đó… ngươi thử áp chế cảnh giới bản thân xuống một chút xem, Mỹ Đỗ Toa.”
“Áp chế cảnh giới!?” - Cảm thấy khá nghi hoặc trước yêu cầu của Tiêu Thiên, nhưng nữ vương bệ hạ vẫn nhanh chóng thực hiện. Và ngạc nhiên chưa, hiệu quả tức thì: “Ủa, cảm giác bài xích đỡ hơn hẳn rồi này.”
Vừa áp chế khí tức và đẳng cấp của mình xuống Đấu Vương đỉnh phong, Mỹ Đỗ Toa đã ngay lập tức cảm thấy áp lực vô hình lên người mình giảm bớt một đoạn dài. Vai bớt mỏi, mắt đỡ mờ, hít thở cũng thông thuận hơn hắn
“Quả nhiên!” - Trong lòng biết rõ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra mới phát hiện, Tiêu Thiên đề nghị: “Theo suy đoán của ta thì người có đẳng cấp càng cao sẽ phải chịu lực bài xích càng lớn ở nơi này. Nếu không có việc gì ngươi nên giữ đẳng cấp tại… ừm, thập tinh Đại Đấu Sư là được rồi.”
“Thập tinh Đại Đấu Sư à, cũng được.” - Khẽ gật đầu, Mỹ Đỗ Toa nhanh chóng dùng tay điểm lên không ít huyệt đạo trên người mình, sau đó chậm rãi hít thở sâu vài hơi để làm quen với lực lượng bị phong ấn, lúc này mới thoải mái đi tiếp.
Đại Đấu Sư có thể ngưng tụ đấu khí khải giáp và đem đấu khí phóng ngoài, quá đủ để phản ứng với tình huống bất ngờ mà không phải chịu lực bài xích lớn như Đấu Linh và Đấu Vương rồi.
Một sự lựa chọn có thể gọi là tối ưu ở thời điểm hiện tại.
...
Đêm đến.
Trải qua gần như trọn vẹn một ngày đi bộ ngang qua tiểu đảo nằm ở phía đông đại đảo, bên cạnh việc bị thiên địa bài xích đã có lời giải thì Tiêu Thiên và đồng bọn không gặp thêm bất kỳ vấn đề. Có chăng cũng chỉ là chuyện… nơi này không có bất kỳ sinh vật sống nào khác ngoại ba người bọn họ!
Đúng vậy! Là không chim không chóc, không chó không mèo, thậm chí chuột, bọ, ruồi, muỗi chẳng thấy lấy một con ấy.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Điểm xấu đề cập nhiều rồi, hiện tại nói tới điểm tốt.
Thì bởi vì không khí xung quanh Cửu Sát Chi Địa âm trầm mà quỷ dị, lại có xu hướng bài xích sinh vật sống đến mức kẻ bất tử nổi tiếng như tiểu Cường đều từ chối ghé thăm, lâu dần đã biến nơi này trở thành… thiên đường của thực vật.
Mà đã nói tới thực vật, đương nhiên không thể không đề cập đến các loại kỳ hoa dị thảo rồi. Nào là Uất Kim Hương, Xà Hàm Thảo, nào là Thể Hồ Hương, Túy Tiên Lộ, thậm chí Hồng Ngạc Mai, Toản Can Trùng v.v. các loại dược liệu và độc liệu đã sớm bị liệt vào danh sách tuyệt chủng trên đại lục đều mọc hoang mọc dại ở đây.
Quả thực là người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra!
Những lúc thế này Tiêu Thiên chỉ ước gì mình được [ Kế Thừa ] Khắc Khắc Đế/Zafkiel của Kurumi, mấy chục viên đạn xuống cho cả đội quân Mộc Ánh Tuyết đi lật úp hết mấy hòn đảo xung quanh mới thỏa lòng.
“Mỹ Đỗ Toa này, ngươi có cảm thấy chút Huyền Hoàng Chi Khí nào ở đây không thế?” - Vừa khều khều đống lửa nhỏ trước mặt, Tiêu Thiên vừa nhẹ giọng hỏi: “Ta biết thứ đó lợi hại, nhưng chẳng phải nói nhiều mới có ích sao. Hay ta hiểu sai rồi?”
Còn nhớ lần đầu tiên Tiêu Thiên nhấc lên chuyện ra biển, Mỹ Đỗ Toa đã chẳng ngần ngại lắc đầu ngay tắp lự. Thế nhưng ngay khi hắn vừa nói rằng mục tiêu là Huyền Hoàng Viêm, thứ được thai nghén bởi Huyền Hoàng Chi Khí, nàng lại lập tức đổi ý thành gật đầu liên tục.
Không khó để nhận ra sức hấp dẫn trí mạng của nó với nữ vương bệ hạ a.
“Có thì đúng là có, nhưng lại mỏng manh gần như không đáng kể, có hấp thu cũng chẳng được bao nhiêu tác dụng.” - Mỹ Đỗ Toa đáp: “Về phần lợi ích của Huyền Hoàng Chi Khí, thì đối với Thú Tộc nói chung và tộc Xà Nhân chúng ta nói riêng, nó giống như… đan dược với nhân loại các ngươi vậy.
Khác biệt là đan dược được phân ra rất nhiều loại, tác dụng cũng theo đó mà chuyên sâu hơn. Còn Huyền Hoàng Chi Khí chỉ là một loại khí thể duy nhất, nhưng nếu được hấp thu và luyện hóa đúng cách thì nó sẽ trở thành Thập Toàn Đại Bổ Hoàn chính hiệu. Không chỉ cường kiện thân thể, kéo dài tuổi thọ, gia tăng đẳng cấp, mà nó còn cải tạo huyết mạch, thay đổi số mệnh, mở rộng truyền thừa v.v. đủ loại lợi ích với Thú Tộc hết.”
“Lợi hại như vậy!?” - Đáp án này thực sự là giúp Tiêu Thiên mở rộng được tầm mắt: “Chẳng trách ngươi biết rằng mình sẽ xấu mặt trên tàu nhưng sống chết cũng phải đi theo ta đến nơi này.”
“Ngươi nói gì đó!?”
“Nghe ngươi nói Huyền Hoàng Chi Khí mang lại nhiều chỗ tốt cho Thú Tộc như vậy, ta có thể hiểu rằng nếu chúng ta tìm được nguồn đủ lớn để ngươi hấp thu, thì việc đột phá Đấu Tông hẳn là sẽ không thành vấn đề chứ?”
“Chuyện đó… ta không phủ nhận.”