Vài ngày sau sự kiện “bắt gian trong rừng”, Đấu Khí Các chính thức mở cửa cho đám trẻ Đấu Khí bảy đoạn đủ điều kiện trên Lễ Thành Nhân tiến vào lựa chọn công pháp đúng như trong nguyên tác, đánh dấu một trong những cột mốc quan trọng nhất của đời tu luyện giả.
Như đã từng nói qua, thứ tự ba yếu tố dùng để đánh giá thực lực của một tu luyện giả lần lượt là đẳng cấp, chất lượng đấu khí và đấu kỹ, giảm dần theo tầm quan trọng.
Đẳng cấp là tổng hợp của thiên phú trời ban, của cố gắng cá nhân và của tiền tài có thể bỏ ra. Chủ quan có, khách quan có, đơn giản có, phức tạp cũng có v.v. quá nhiều yếu tố khác nhau như vậy gộp lại nên rất khó để một người có thể tự định đoạt tất cả mọi thứ.
Còn chất lượng đấu khí… đơn giản chỉ là câu chuyện của một bản công pháp không hơn không kém!
Công pháp không tốt, bất kể ngươi thiên phú thông thiên, cố gắng hơn người, phú khả địch quốc v.v. thì đến khi gặp phải đối thủ đồng cấp, tất cả những gì ngươi làm được cũng chỉ là bị treo lên đánh trong bất lực mà thôi.
Ngược lại, nếu công pháp của ngươi tốt hơn đối phương, trong bối cảnh đấu kỹ không có quá nhiều chênh lệch, thì chiến đấu vượt một, hai, thậm chí ba cấp cũng chẳng phải là chuyện gì đó quá mức bất khả thi.
Cho nên mới nói, chất lượng của công pháp đấu khí sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của tu luyện giả, và sẽ càng đặc biệt hơn khi lần lựa chọn công pháp này lại chính là lần đầu tiên những đứa trẻ này tiếp xúc với công pháp đấu khí nữa thì mức độ quan trọng càng đc nânng lên thành quan trọng trong quan trọng!
Tuy nhiên, một lần nữa thì tất cả những “lần đầu tiên”, những “ảnh hưởng lớn”, những “quan trọng” kia… đâu có liên quan gì tới Tiêu Thiên đâu. Hắn có việc khác cần phải quan tâm rồi!
Lách tách! Lách tách!
Vẫn là trong phòng riêng, nhưng đêm nay Tiêu Thiên không ngủ, cũng chẳng tu luyện, mà thay vào đó, hắn ngồi yên lặng một bên mở lớn hai mắt để nhìn chằm chằm vào ngọn lửa vàng óng đang phát ra những tiếp lép bép kia nhảy nhót dưới một chiếc… đan lô.
Đúng vậy! Chính là luyện đan!
Đừng hiểu lầm, không phải Tiêu Thiên luyện đan đâu, mà người đang xếp bằng trước đan lô, thần tình lạnh nhạt nhưng ánh mắt tập trung cao độ, cùng hai bàn tay không ngừng bay múa như hồ điệp kia chính là… Mộc Ánh Tuyết đấy.
Không sai! Là Độc Sư đang luyện đan!
Được Tiêu Thiên triệu hoán đến nay cũng đã mấy tháng trời, bên cạnh việc cùng nhau tu luyện ban đêm và làm chút việc nhà vào sáng sớm ra, hầu hết thời gian còn lại Mộc Ánh Tuyết đều dùng để... tự học luyện đan theo lệnh của chủ nhân nàng.
Tự học như thế nào? - Chính là... tự học a!
Thân là một Độc Sư, đương nhiên bản thân Mộc Ánh Tuyết đã có vốn kiến thức kha khá với cây cối, hoa cỏ, côn trùng, động vật… các thứ rồi.
Tuy nhiên, bởi vì xuất thân từ vị diện khác nên phần lớn những kiến thức cũ nàng mang theo từ “quê nhà” đến Đấu Khí đại lục đều có những sai lệch nhất định. Cho nên, việc Tiêu Thiên muốn Mộc Ánh Tuyết làm là từ trong chỗ tri thức luyện dược Hệ Thống thu được sau khi luyện hóa tàn hồn Dược Trần tìm tới phương pháp dung hợp kiến thức hai vị diện lại với nhau, để tạo ra một con đường Dược - Độc khác đi, qua đó tạo ra bản sắc riêng cho bản thân nàng, và lợi ích cho hắn.
Tiêu Thiên tạm thời gọi đây là thuyết “tân Dược - Độc”.
Và sau chừng đó thời gian tự học, hôm nay chính là ngày nàng chính thức ra tay thử nghiệm những kiến thức kia lần đầu tiên.
Chỉ có điều… từ xưa đến nay, lý thuyết cùng thực hành luôn là hai câu chuyện chưa bao giờ có quá nhiều liên quan đến nhau. Và lần này…
Ầm!
...cũng không ngoại lệ.
Nương theo một tiếng nổ không quá lớn, nhưng lượng khói và đặc biệt là cái mùi chẳng hề dễ ngửi nó tạo ra lại cực kỳ khó chấp nhận, lần thất bại thứ… mười đã chính thức được điền tên.
Đúng vậy! Dù Mộc Ánh Tuyết là một Độc Sư thiên tài, còn kiến thức về dược thảo mà một Bát phẩm Luyện Dược Sư như Dược Trần sở hữu chắc chắn sẽ có sai số rất thấp, nhưng có vẻ như tham vọng cùng một lúc vừa học tập, vừa chọn lọc, đồng thời dung hợp kiến thức hai vị diện lại với nhau đã trở nên quá lớn, tới mức gần như bất khả thi rồi.
Càng đáng nói hơn là, bởi vì chỉ số EQ bằng không, nên tuy đã trải qua hàng chục lần thất bại liên tiếp từ lúc bắt đầu đến giờ, nhưng vẻ mặt và thái độ của Mộc Ánh Tuyết trước sau vẫn chưa từng thay đổi qua. Thậm chí cau cái lông mày hay nhăn nhẹ cái trán đều không có.
Về phần Tiêu Thiên… ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, lục phủ chệch hàng, ngũ tạng lệch vị đều không đủ để mô tả nỗi đau trong lòng hắn được. Độc tài, độc liệu rẻ hơn dược tài, dược liệu là thật, nhưng rẻ hơn đâu có nghĩa là cứ thế hốt về mà không cần tốn tiền đâu. Dược tài giá một vạn, độc tài cũng một ngàn chứ ít gì. Phải nó mười đồng một chục như rau cải thì Tiêu Thiên sẽ chẳng nhăn như khỉ ăn ớt thế kia a.
Với tình hình tài chính “ăn mày trong ăn mày” của Tiêu Thiên hiện tại, chịu nổi thất bại mới là lạ ấy. Chỉ có điều, mua cũng đã mua rồi, chơi tiếp còn có cơ hội gỡ gạc, chứ nghỉ hay bán lại là cầm chắc lỗ lớn luôn. Nên là…
“Cmn, ta mới không tin tà đâu!”
...rít qua kẽ răng một câu đầy quyết tuyệt, Tiêu Thiên…
“Tiếp tục đi, Tuyết nhi! Được ăn cả, ngã về không, cùng lắm là thua sạch thôi chứ có cái mẹ gì mà phải sợ!”
“Vâng, chủ nhân.”
...phất tay ra hiệu cho Mộc Ánh Tuyết gác lại thất bại để chuyển qua hạng mục tiếp theo.
Tóc tai bù xù, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi giống như con bạc thua đỏ cả mắt rồi nhưng vẫn muốn tất tay để gỡ lại những gì đã mất, lại không hề biết rằng sắp sửa thua sạch những gì đã có. Nếu Tiêu Viêm, hay Huân Nhi, hay thậm chí là Tiêu Ngọc, người gần đây mới thân thiết với Tiêu Thiên, nhìn thấy tình cảnh của biểu ca bọn họ hiện tại, chắc hẳn là hình tượng vốn đã không lấy gì làm đẹp đẽ lắm của hắn sẽ vỡ tan thành bọt nước a.
Mà, bỏ chuyện hình tượng sang một bên, thì sau gần một giờ liên tục không ngừng hít sâu, thở dài, vò đầu, bứt tóc không ngừng của Tiêu Thiên, rốt cuộc kết quả của lần thí nghiệm thứ mười một cũng đi ra. Và đó là…
Ầm!
...thất bại thêm một lần nữa.
Chết lặng!
Vật cực tất phản, hi vọng lắm - thất vọng nhiều, trải qua mười một lần hụt hẫng liên tiếp, cũng là mười một lần tức giận sau lớn hơn tức giận trước, cuối cùng Tiêu Thiên đã hiểu được cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.
“Thôi! Ngươi tiếp tục thí nghiệm số mười hai đi Tuyết nhi, ta ra ngoài một lát.”
“Vâng, chủ nhân.”
Để lại tất cả mọi thứ phía sau, Tiêu Thiên mở toang cửa lớn và bước ra ngoài, mặc cho cơn gió dịu nhẹ mang không khí trong lành tùy ý vuốt ve da thịt bên ngoài, đồng thời tràn vào tim phổi làm dịu nỗi đau bên trong hắn. Hai đời Tiêu Thiên đều không hút thuốc, nhưng lúc này hắn thật sự hi vọng có một điếu ở đây để đốt hết những phiền muộn trong lòng cho khuây khỏa.
Tiền mất rồi vẫn kiếm lại được, nguyên vật liệu cũng tương tự như thế, Tiêu Thiên có buồn, có tức giận thật đấy, nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là nhân chi thường tình khi mất đi thứ mình không có nhiều thôi, trước sau gì cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà nguôi ngoai dần.
Tuy nhiên, vấn đề thực sự khiến hắn cảm thấy bức bối trong lòng, là lượng thời gian và công sức Mộc Ánh Tuyết phải bỏ ra để nghiên cứu cái “lý thuyết” hắn đề ra kia… xem như vĩnh viễn mất đi không thể tìm về được nữa rồi.
Phải biết, nếu cứ thế để nàng luyện chế ít thuốc độc hay xuân dược các loại hình đan dược bàng môn tà đạo, ít nhất bán đi vẫn có tiền lời a. Thậm chí kể cả có lùi một vạn bước để nói, đó là để Mộc Ánh Tuyết toàn lực dùng thời gian đã mất đi kia vào tu luyện, thì cả hắn, lẫn nàng đều sẽ được lợi không nhỏ đâu.
Đáng tiếc… đầu tư sai mục đích, kết quả cuối cùng là cả tiền tài, lẫn công sức, và quan trọng nhất là thời gian, tất cả đều đã một đi không trở lại.
Vừa đi vừa suy nghĩ, bất giác Tiêu Thiên đã đi tới hậu sơn, vẫn là đúng cái vách núi ngày đó hắn lừa Tiêu Viêm lần đầu tiên.
*Híttttt...*
“Aaaaaa…”
Aaaaa…
Aaa…
Vốn Tiêu Thiên luôn cho rằng chạy lên núi la lớn là hành động chỉ đám trẻ trâu mới thích thôi, đến hôm nay có dịp làm thử, cảm giác…. rất không tệ đâu.
Không thể phủ nhận sự mênh mông của đất trời, cái se lạnh, trong lành của gió núi, và không thể không kể đến những âm thanh đặc trưng của thiên nhiên, quả thực là một cách để giải tỏa căng thẳng vừa nhanh, mà hiệu quả cũng không tệ chút nào.
Chẳng thế mà Tiêu Thiên vừa mới rầu thúi ruột đây thôi, hiện tại...
“Được rồi, cái gì qua rồi thì cho nó qua đi. Nghĩ tới quá khứ hoài cũng không tốt lên được, nên sống ở hiện tại và lo lắng cho tương lai mới là cách làm đúng.
...đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi này.