Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 272: Chương 272: Thương đội dẫn đường




Hắc Vực đại bình nguyên, hay còn được xem như vùng cửa ngõ ngoại vi Hắc Giác Vực, là một bình nguyên rộng lớn mà quỷ dị bởi sắc đen dưới mặt đất và u ám trên bầu trời đầy áp lực của nó. Đối với người đến đây lần đầu, như tình huống của Tiêu Thiên, thì lựa chọn một mình vượt qua nó chắc chắn là không bao giờ khả thi, kể cả có bản đồ cũng thế mà thôi.

Cho nên, hắn quyết định…

“Tiếp theo, chắc phải tìm người dẫn đường a!”

...bỏ tiền đổi bình an.

“Hahaha, nói thật với tiên sinh, ở Hắc Vực đại bình nguyên này, cho dù ngươi có mang bản đồ cũng khó tìm được chính xác đường đi. Nguyên nhân là bởi trên bình nguyên thường xuyên xuất hiện hắc phong che mất mặt trời. Không may rơi vào tình huống đó thì có bản đồ hay không cũng vô dụng mà thôi.” - Vừa nói, vừa lau mồ hôi, trung niên mập mạp vừa cười tủm tỉm với Tiêu Thiên: “Cách duy nhất để đi ra khỏi hắc phong là tự mình trải nghiệm nhiều lần, dùng mạng đổi ra khinh nghiệm và thủ đoạn. Nhưng mà nhìn tiên sinh vừa trẻ lại lạ mặt, hẳn là cũng không có kinh nghiệm như vậy đâu, nhỉ?”

“Ý ngươi là…”. Truyện mới cập nhật

“Người ngay không nói chuyện mờ ám, ta cũng chẳng rảnh cùng ngài quanh co.” - Nói, vẻ mặt tươi cười của mập mạp thu lại, chỉ là mồ hôi thì vẫn tuôn ra như tắm vì thời tiết nơi này thực sự oi bức không được: “Vừa rồi tại cửa chính bộ lạc, ta may mắn thấy thực lực của ngài không tồi, nên mới nảy ra ý muốn mời ngài tham gia đội hộ vệ bảo vệ thương đội của ta.

Nếu mục đích của ngài chỉ là muốn xuyên qua Hắc Vực đại bình nguyên để vào Hắc Giác Vực, như vậy trên đường đi chúng ta có thể cùng đồng hành. Đổi lại cho công sức dẫn ngài đi ra khỏi đại bình nguyên, nếu thương đội của ta gặp phiền toái, hy vọng ngài sẽ xuất ra chút sức lực. Ngài nói sao?”

“Hmmm…” - Vốn muốn tìm một người thạo đường dẫn qua Hắc Vực đại bình nguyên, chưa gì ông trời đã đưa đến… cả một thương đôi yêu cầu hợp tác, trong lòng Tiêu Thiên thực chất đã vui mừng không được.

Nhưng rồi cũng nhờ có kinh nghiệm từ lần bị tập kích chỉ vừa diễn ra cách đây không lâu, hắn lại tỏ ra ngập ngừng.

“Chắc tiên sinh không biết, thương đội chúng ta muốn đi tới chính là Hắc Ấn Thành bên trong Hắc Giác Vực. Nơi đó hai ngày nữa sẽ cử hành đại hội bán đấu giá mỗi năm một lần. Nếu không phải thời gian gấp gáp khiến ta buộc phải tăng mạnh lực lượng hộ vệ để tới cho kịp, ta cũng chẳng liều mạng đi tìm một người chưa quen biết như ngài.” - Thấy Tiêu Thiên trầm tư không nói, mập mạp đành phải bất đắc dĩ cười giải thích hành động liều lĩnh tự đến tìm phiền phức của mình.

— QUẢNG CÁO —

“Đấu giá hội!? Được a!” - Hai mắt Tiêu Thiên sáng lên, chỉ là thực chất trong lòng hắn đã cười lạnh không thôi.

Đấu giá hội, nói nghe thì có vẻ hay ho và công bằng, nhưng ai từng đọc truyện qua tiểu thuyết rồi đều biết, mọi “hay ho và công bằng” chỉ xảy ra bên trong khuôn viên nơi đấu giá diễn ra mà thôi. Còn vừa ra bên ngoài, đó chính là kẻ mạnh được, kẻ yếu… không chỉ thua mất đồ bản thân phải bỏ tiền ra mua, mà còn mất luôn cả mạng a.

Một Đấu Linh thái điểu như hắn vẫn là đừng đến cái nơi hỗn loạn kia thì hơn.

Thấy Tiêu Thiên tỏ ra có hứng thú, trung niên mập mạp cũng là thở phào một hơi, lúc này cười tủm tìm chìa bàn tay về phía người trước: “Tiên sinh có thể gọi ta là Đa Mã.”

“Tôn Thiên!”

...

Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!

Trên bình nguyên tối đen rộng lớn, một đoàn xe phủ trên mình lớp bụi vàng vội vã lướt đi, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.

Bên trong xe có chút xóc nảy, Tiêu Thiên đang khoanh chân ngồi. Trước mặt hắn chính là Đa Mã, vị chủ sự mập mạp của thương đội. Về phần nhóm hộ vệ của thương đội này, thì nhìn chung thực lực cũng không phải là rất mạnh, thậm chí gọi là yếu đều chẳng sai, bởi vì thực lực người mạnh nhất trong đó mới chỉ khoảng ngũ tinh Đấu Sư mà thôi.

Mà, cũng nhờ có thực lực “cao” như vậy nên tên kia mới được Đa Mã cam kết thuê làm hộ vệ lâu dài, rồi nghiễm nhiên trở thành… đại ca của cả đám thái điểu chân chân chính chính bên dưới. Vấn đề đáng nói ở đây là, bọn họ đối với Tiêu Thiên một kẻ tự nhiên gia nhập ngang xương, mơ hồ còn có dấu hiệu “đá chén cơm” cả đám, đều không hài lòng cho lắm.

— QUẢNG CÁO —

Nhưng rồi sau một lần bị “Tôn tiên sinh”... không cẩn thận sút cho một cước văng từ đầu đoàn xe xuống tới dưới cuối đoàn, thì cả hắn lẫn đám đàn em liền trở nên an phận hơn rất nhiều. Lại nói, cũng nhờ một cước kia mà Đa Mã đối với Tiêu Thiên đã nhiệt tình lại càng trở nên tha thiết hơn rất nhiều, đến mức trực tiếp mời hắn qua ngồi cùng xe ngựa với mình, đồng thời đặc biệt khoản đãi.

Đối với hành động… nói dễ nghe là yêu tài, khó nghe là mượn gió bẻ măng - có mới nới cũ này, Tiêu Thiên cũng không cảm thấy khó chịu gì cả. Thân làm thương nhân thường xuyên phải qua lại giữa nơi luôn bị đám cướp nguy hiểm rình rập như Hắc Vực đại bình nguyên mà nói, trong đoàn có thêm một gã cường giả tọa trấn quả thật là giúp cho kẻ làm quản sự như hắn an tâm hơn không ít.

Cũng bởi vì tin tưởng Tiêu Thiên như vậy, nên lúc này Đa Mã mới đang lấy ra một bức bản đồ đã hơi ố vàng từ trong lòng, chậm rãi mở ra ở trên bàn phía trước mặt rồi chỉ ngón tay mập mạp vào một điểm đỏ tươi nói: “Nơi này chính là Hắc Ấn Thành, điểm đến của chúng ta. Dựa trên tốc độ hiện tại, cao nhất chiều tối ngày mai là có thể đến nơi.”

“Ừm, hy vọng từ giờ đến đó không xảy ra bất trắc gì.” - Ánh mắt đảo quanh, cuối cùng Tiêu Thiên lại chú ý tới một ngôi sao màu xanh nước biển: “Mà, chỗ này… hẳn là Già Nam Học Viện, đúng không?!?”

“Đúng vậy, đó chính là Già Nam Học Viện nổi tiếng khắp Đấu Khí Đại Lục. Nữ nhi của ta may mắn đủ điều kiện nhập học trong đó, haha.” - Đa Mã gật gật đầu. Nhắc tới nữ nhi, khuôn mặt mập mạp của hắn lập tức nhịn không được toát ra vẻ tự hào.

Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ a!

Tiêu Thiên lặng lẽ gật đầu không nói gì thêm, ánh mắt lần nữa quét ngang các khu vực bên ngoài Già Nam Học Viện. Đáng nói là, đều giống nhau ở một màu đen tương tự, nhưng các khu vực này lại bị chia thành nhiều khối lớn nhỏ không đồng nhất trên bản đồ.

“Trên cơ bản, Hắc Giác Vực đã sớm bị các thế lực mạnh chia chác xong. Mặc dù vẫn như trước kia vì tranh đoạt địa bàn mà liên tục chém giết lẫn nhau, nhưng khả năng xảy ra biến hóa lớn trong thời gian ngắn là không cao.” - Đa Mã vừa nhìn theo ánh mắt Tiêu Thiên liền hiểu ra được một ít nghi hoặc trong lòng hắn, lúc này chủ động giải thích: “Hắc Ấn Thành chúng ta đang đi là một đại thành thuộc quản hạt của Bát Phiến Môn, một thế lực lâu đời có uy tín khá cao tại Hắc Giác Vực. Về phần thực lực của người chủ trì đấu giá hội lần này, chính là Bát Phiến Môn, thì nhìn chung bọn họ… rất mạnh. Nghe nói thực lực Môn chủ của bọn họ, gọi Viên Y, hoàn toàn có thể xếp vào hàng Hắc Bảng thập đại cao thủ.”

“Hắc Bảng… sao!?” - Đối với danh từ lạ nhưng không lẫm này, Tiêu Thiên chỉ khẽ gật đầu cho qua.

Bảng xếp hạng cao thủ của map a, một loại hư danh không hơn không kém.

— QUẢNG CÁO —

Cố ý đề lên Hắc Bảng ý đồ muốn khơi dậy hứng thú trong lòng “người trẻ tuổi” như Tiêu Thiên, qua đó dễ bề trở nên thân cận hơn. Đáng tiếc, người sau một chút cũng chẳng thèm để ý khiến Đa Mã đành phải bất đắc dĩ đổi chủ đề.

“Đấu giá hội lần này…”

Chỉ là…

“Mọi người chú ý, Hắc Phong chuẩn bị đánh tới, mau chuẩn bị dừng xe! Cẩn thận đừng được phân tán nhau để tránh lạc mất phương hướng.”

...còn chưa kịp nói hết câu, bên ngoài đã bất chợt xôn xao hẳn lên, từng đạo tiếng kinh hô truyền vào xe ngựa.

“Hắc Phong? Thật sự là đen đủi, vậy mà lại gặp.” - Tiếng kinh hô bên ngoài khiến sắc mặt Đa Mã khẽ biến, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi: “Tôn tiên sinh, tạm thời chúng ta xuống xe chuẩn bị công tác phòng hộ. Chỉ cần không phải cái loại đại hình Hắc Phong thì cũng chưa đến mức nguy hiểm đâu.”

Gật đầu, Tiêu Thiên vén màn xe nhảy xuống.

Bên ngoài, chỉ thấy bầu trời vốn luôn trong xanh không biết từ lúc nào đã bị mây đen quỷ dị che lấp, ngay cả tầm nhìn xa đều bị giảm xuống vô hạn bằng không. Phải tự mình có trải nghiệm lần này hắn mới hiểu được vì cái gì Đa Mã từng nói, nếu không may gặp phải Hắc Phong thì có bản đồ cũng chẳng thể làm gì nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.