“Như đã nói, ta cùng tộc Xà Nhân có sâu xa rất lớn, và Medusa cũng chỉ là một trong số những Xà Nữ đặc thù tại chỗ của ta mà thôi.
Nếu không phải sợ tin tức đồng loại bị diệt sẽ khiến các nàng thương tâm, ta mới lười quản chuyện sống chết của các ngươi ấy.”
Nhờ sự xuất hiện rất thần bí và ngoại hình kỳ lạ của Medusa, Nguyệt Mị xem như đã có cơ sở để tin tâm ý của Tiêu Thiên với tộc Xà Nhân, cũng như những gì hắn nói trước đó, đều là sự thật. Chỉ là, một vấn đề vừa được giải quyết, thì cùng lúc đó, một vấn đề khác lại phát sinh.
“Ngươi nói… chỗ ngươi còn Xà Nữ như Medusa à?” - Nghe được Tiêu Thiên lên tiếng, Nguyệt Mị cuối cùng cũng dời ánh mắt nãy giờ vẫn dán chặt trên người Medusa để nhìn về phía chủ nhân nàng: “Rốt cuộc chỗ ngươi là chỗ nào?”
Đã không còn nghi ngờ câu chuyện của hắn, nhưng bây giờ nàng lại chuyển sang nghi ngờ… thân thế và động cơ Tiêu Thiên làm việc này. Dù sao câu nói “Medusa cũng chỉ là một trong số những Xà Nữ đặc thù tại chỗ của ta mà thôi” thực sự rất dễ khiến người ta liên tưởng hắn thành một kẻ chuyên đi thu gom các Xà Nữ đặc thù về nuôi dưỡng a.
Về phần nuôi dưỡng để làm gì, có câu “con gì nuôi mà chẳng để thịt”. Muốn “thịt” theo nghĩa đen, hay “thịt” theo nghĩa bóng gì thì Xà Nữ cũng đều có đủ á.
“Chỗ ta là chỗ nào, ngươi không cần biết đâu.” - Tiêu Thiên lạnh nhạt đáp: “Vấn đề bây giờ là nếu ngươi còn tiếp tục lo lắng những chuyện không liên quan ở đây, thì không chỉ phòng tuyến tộc Mị Xà các ngươi sẽ gặp nguy hiểm, mà cả tính mạng Mỹ Đỗ Toa, lẫn tồn vong của tộc Xà Nhân cũng đều sẽ bị đe dọa đấy.
Ngươi nghĩ vấn đề của một nhóm người xa lạ lớn hơn, hay là sinh, tử, tồn vong của tộc Xà Nhân các ngươi quan trọng hơn đây, Nguyệt Mị thống lĩnh?”
“Ngươi…” - Một lần nữa Tiêu Thiên từ chối trả lời các câu hỏi liên quan đến bản thân khiến Nguyệt Mị nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, chỉ là câu hỏi sau đó lại đủ trọng lượng để hai nắm đấm siết chặt của nàng phải dần buông lòng: “Ngươi muốn thế nào?”
“Đưa ta đi gặp Mỹ Đỗ Toa.” - Trong lòng đã mừng như Tết đến, ngoài mặt Tiêu Thiên vẫn bình tĩnh như không: “Ta có cách giải quyết vụ việc lần này, nhưng chỉ riêng nàng ta được biết mà thôi.”
“...”
Không khí nhất thời có chút trầm xuống khi mọi người đều im lặng, còn Nguyệt Mị cứ thế lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, không ai biết nàng đang nghĩ gì. Mãi cho đến khi…
“Muốn gặp nữ vương bệ hạ, có thể. Nhưng lời ta đặt ở đây, nếu ngươi dám làm ra chuyện gì điên rồ với bệ hạ, thì Nguyệt Mị ta dù có tan xương nát thịt cũng nhất định sẽ liều mạng cắn ngươi một cái.”
...từng câu, từng chữ được vị thống lĩnh tộc Mị Xà này rít qua kẽ răng bằng tiếng rít đặc trưng của loài rắn, cùng với ánh mắt dà đặc sát ý và động tác rung cái “chuông” trên chóp đuôi đầy khiêu khích, khiến các Xà Nữ xung quanh đều nhịn không được rùng mình.
“Xà Nữ các ngươi quá xinh đẹp để có thể trở nên đáng sợ, nên đừng cố gắng tỏ ra xù xì làm gì, không có tác dụng với ta đâu. Đặc biệt là ngươi đấy, Nguyệt Mị thống lĩnh.” - Âm thầm xoa xoa lòng bàn tay đã lạnh toát mồ hôi trộm, Tiêu Thiên khẽ gật đầu: “Mà, dù sao thì cũng đa tạ vì đã nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi.”
“Ngươi biết vậy thì tốt.” - Thái độ của Tiêu Thiên để Nguyệt Mị khá bất ngờ, nhưng nhiều hơn là hài lòng, lúc này mới phất tay ra hiệu cho các Xà Nữ bên cạnh nàng: “Khách nhân đường xá xa xôi có nhiều mệt mỏi, các ngươi hộ tống bọn họ về bộ lạc nghỉ ngơi đêm nay, chờ sáng mai chuẩn bị xa giá đầy đủ rồi hãy đi diện kiến nữ vương bệ hạ.
Ta có chuyện quan trọng cần đi trước nên sẽ không tham gia chuyến đi lần này. Ngọc Mị, ngươi được phép toàn quyền quyết định mọi chuyện. Đừng làm khách nhân mất lòng, cũng đừng làm ta thất vọng, rõ chưa?”
“Rõ!” - Các Xà Nữ lập tức đồng thanh, không hề có chút lệch tông hay lạc nhịp nào.
Mặc dù quyết định cuối cùng được nàng đưa ra rất bất ngờ, đồng thời tồn tại không ít điểm nghi hoặc và lỗ hổng bên trong, nhưng các Xà Nữ dưới trướng nàng đều nhận lệnh chẳng chút do dự hay dị nghị. Tính kỷ luật cực cao.
Ra lệnh cho thuộc hạ xong Nguyệt Mị mới…
“Ngươi thì sao, có ý kiến gì khác không?”
...quay sang hỏi ý kiến Tiêu Thiên. Hành động này rõ ràng là hỏi cho có lệ theo đúng nghĩa đen, bất kể hắn nói gì thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
“Ta sao cũng được.” - Tiêu Thiên nhún vai một cái cực kỳ tùy ý.
Đối với việc Nguyệt Mị mượn cớ “đường xá xa xôi cần nghỉ ngơi” để giam lỏng hắn và hai Nữ Thần sau lưng, Tiêu Thiên không chỉ không phản đối, mà ngược lại còn ủng hộ cả hai tay, hai chân. Bởi vì phải tới 80% tỉ lệ “có chuyện quan trọng cần đi trước” trong miệng cô nàng này chính là muốn tự mình đi kiểm tra tính xác thực của tin tức về đội quân cường giả của Gia Mã Đế Quốc trước đó, đồng thời suốt đêm bay thẳng tới Thần Điện gặp nữ vương Mỹ Đỗ Toa để báo cáo về cuộc gặp gỡ hôm nay rồi. Nếu Nguyệt Mị muốn hắn đi cùng, lúc đó mới thực sự là có vấn đề á, dù sao Tiêu Thiên cũng đâu phải là Đấu Vương thực sự đâu, bay như gà bay còn tạm được, chứ muốn bay như chim thì… thật có lỗi, “Tại hạ “vô kế khả thi”, Khả Vô Thi*”.
Đến lúc đó bại lộ Ưng Chi Dực là chuyện nhỏ, giả thần giả quỷ bị người ta lật tẩy mới là chuyện lớn ấy.
Cho nên… bỏ đi, vẫn cứ là ghé vào tộc Mị Xà tắm rửa sạch sẽ một cái, ăn no một bữa, ngủ ngon một giấc, xong xuôi đâu vào đó rồi sáng mai có xe đưa rước đi cho nó khỏe cái thân. Ai vội thì vội chứ hắn thì không!
Về phần gia cố phòng ngự gì đó, cả bản thân Tiêu Thiên, lẫn Nguyệt Mị, và những người có đầu óc đều hiểu rằng… điều đó là hoàn toàn dư thừa. Đối phương thế nhưng mà là Đấu Hoàng, Đấu Vương và một đám Đấu Linh đấy, thủ vệ đông thế chứ đông hơn nữa cũng chỉ làm thương vong tăng lên thôi, tác dụng phòng ngự không được bao nhiêu hết á.
Không phải ta quá yếu, đều là do kẻ địch quá mạnh a!
“Rất tốt! Nếu không ai có ý kiến khác thì cứ làm như kế hoạch đi.” - Một lần nữa đảo mắt qua Medusa, lại nhìn kỹ Tiêu Thiên thêm một cái, cuối cùng Nguyệt Mị mới tung cánh biến mất trên bầu trời đêm: “Ta đi trước!”
“Ba vị, mời!”
“Tiểu Mộc, Medusa, chúng ta đi thôi.”
“Vâng, chủ nhân.”
...
Khoảng một tiếng sau, dưới sự hộ tống của Ngọc Mị và các Xà Nữ, Tiêu Thiên cùng đồng bọn rốt cuộc cũng thấy được một tòa thành thị đứng sừng sững giữa sa mạc.
Tường thành cao hàng chục mét được bố trí tiễn tháp dày đặc, phía trên thủ vệ đi đi lại lại không ngừng. Trên bầu trời, từng con chim lớn toàn thân đen thui nhưng lại có thể phát ra tiếng hú như chó sói, gọi Lang Điểu, liên tục xoay vòng làm nhiệm vụ cảnh vệ không trung. Ngoài ra, mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng Tiêu Thiên tin rằng dưới lòng đất cũng có sa thú thủ hộ nữa.
Thiên la địa võng, thập diện mai phục theo đúng nghĩa đen a!
“Bộ lạc Mị Xà… không hổ là một trong Bát Đại Bộ Lạc.” - Tiêu Thiên nhịn không được âm thầm tặc lưỡi: “Tộc Xà Nhân đối kháng Gia Mã Đế Quốc nhiều năm như vậy mà vẫn đứng vững, quả nhiên là có lý do của nó cả.”
Trừ khi nhân tộc mang tới đại lượng Đấu Vương, hoặc ít nhất là một Đấu Hoàng làm tiên phong, thì may ra mới có hi vọng công phá được bức tường phòng ngự trước mặt. Chứ binh tôm tướng cua nhiều hơn nữa cũng chỉ làm thức ăn cho sa thú mà thôi.
Và rất không trùng hợp, chỉ vài giờ nữa thôi đúng là sẽ có một Đấu Hoàng, ba Đấu Vương và một đám Đấu Linh cùng nhau dùng sức xông qua nơi này.
Mà, dù biết trước chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng Tiêu Thiên cũng không hề có ý định can thiệp vào. Một là do không đủ khả năng, hai nữa là bởi hắn cần Thần Điện của nữ vương Mỹ Đỗ Toa tại vùng trung tâm sa mạc rơi vào đe dọa, khi đó bản thân mới có cơ hội tỏa sáng thực sự. Nên là… mắt điếc, tai ngơ, đầu óc mù mờ cho qua đi. Cảnh báo trước cho đám người Nguyệt Mị để họ giảm thương vong đã là nể mặt Medusa lắm rồi, muốn nhiều hơn nữa thì không có đâu.
Được Ngọc Mị cùng đội thân vệ của Nguyệt Mị hộ tống, Tiêu Thiên và đồng bọn chậm rãi lướt qua những ánh mắt tò mò có, nghi hoặc có, lạ lẫm có, nhưng nhiều nhất vẫn là thù địch để tiến vào bên trong bộ lạc Mị Xà an toàn.
“Ba vị nghỉ ngơi tạm ở đây một đêm, sáng mai chúng ta sẽ chuẩn bị phi hành thú đưa ba vị đi Thần Điện.” - Đứng trước một chiếc lều lớn, Ngọc Mị hơi cúi người làm động tác mời: “Cũng xin được thay mặt mọi người xin lỗi ba vị vì sự đón tiếp không nồng hậu bên ngoài. Mong ba vị đừng để bụng.”
Là người tự mình trải nghiệm cảm giác đùa với tử thần khi đối đầu với Mộc Ánh Tuyết, đồng thời nghe thấu cuộc nói chuyện giữa Tiêu Thiên và Nguyệt Mị, Ngọc Mị tỏ ra nể, sợ và kính trọng hắn hơn những Xà Nhân khác rất nhiều.
“Ừm, ta hiểu.”
Khoát khoát tay tỏ vẻ không quan trọng, Tiêu Thiên vén cửa lều lên cho Mộc Ánh Tuyết và Medusa vào trước, sau đó bản thân mới vào cuối cùng, để lại cho Ngọc Mị một bóng lưng không cao lớn, nhưng đầy thần bí.
Vô kế khả thi, khả vô thi: không cách nào làm được, có cách cũng không làm được.