“Ngươi đến rồi!”
“Đã lâu không gặp a, Vân tông chủ.” - Đối với thái độ hiếu khách có phần bất thường của Vân Vận, Tiêu Thiên vẫn chưa tỏ ra quá bất ngờ hay khó hiểu: “Đến hơi muộn do trên đường bị phong cảnh Vân Lam Sơn hấp dẫn, mong Vân tông chủ không trách.”
Lời này là hoàn toàn có thật chứ không phải hắn viện cớ khách sáo. Ngoại trừ một lần duy nhất Tiêu Thiên chủ động dừng xe để quan sát quân doanh Gia Mã Đế Quốc dưới chân núi, thì… không biết bao nhiêu lần cứ đi một chút lại dừng sau đó đều là do Mỹ Đỗ Toa và Thanh Lân muốn ngắm cảnh mới xảy ra.
Mà, dù sao thì sớm đã quen với cái tính cách rắm thúi của Tiêu Viêm luôn tỏ ra là “người quan trọng đến muộn”, Tiêu Thiên cũng chẳng vội vàng gì tới đây ngồi phơi nắng cho khổ. Thay vào đó, bồi bồi một đại, một tiểu hai mỹ nữ đi du xuân ngắm cảnh còn có lý hơn.
“Không quan trọng, dù sao thời gian vẫn còn sớm.” - Vân Vận mỉm cười gật đầu, bàn tay thon gọn nắm lấy tay áo dài mà rộng chỉ về một phía: “Mời bốn vị ngồi thưởng chút trà bánh. Hôm nay Vân Lam Tông có đại sự không tiện thiết đãi rượu thịt, hy vọng mọi người không chê.”
Một sự câu nệ và khách sáo mà cả năm người trong cuộc, lẫn những kẻ đang đứng ngoài xem đều cảm thấy không thoải mái một chút nào. Nhưng biết sao được, hôm nay Tiêu Thiên không phải chủ nhà, bản thân Vân Vận cũng chẳng phải nhân vật chính, còn khán giả lại đông tới hàng ngàn người, không muốn diễn cũng phải diễn thôi.
“Làm phiền Vân tông chủ.” - Khẽ gật đầu, Tiêu Thiên dẫn theo ba người nhà hắn tới vị trí mà có vẻ như Vân Vận đã cố ý chuẩn bị riêng cho Tề Thiên Cung.
Nói cố ý chuẩn bị riêng là bởi ngoại trừ ba chiếc ghế nhỏ thông thường vẫn dành cho nhân loại ngồi ra, thì một băng ghế được thiết kế đặc biệt để Mỹ Đỗ Toa có thể thoải mái bày biện phần đuôi xinh đẹp của nàng cũng đã được đặt sẵn ở đó. Một chi tiết nhỏ nhưng thể hiện rõ ràng sự chuẩn bị chu đáo cho sự kiện lần này từ Vân Lam Tông.
Vô đại nhân và đội hình Tề Thiên Cung đã vào vị trí, những người khác cũng không tiếp tục đứng trên ngọn cây nữa, lúc này đua nhau như ong vỡ tổ ùa vào quảng trường Vân Lam Tông. Dù sao câu chuyện về việc thuộc hạ của hắn xém chút thì bắn chết “Sư Vương” Nghiêm Sư tại sa mạc Tháp Nhĩ Qua chỉ bởi vì vị đại nhân này “rất không thích cảm giác phải ngẩng đầu lên nói chuyện” vẫn được mọi người nhớ kỹ lắm.
Đáng nói là, theo đại lượng cường giả cùng siêu cường giả có máu mặt của Đế Quốc cùng lúc tràn vào quảng trường, bầu không khí trang nghiêm mà đồng nhất được Vân Lam Tông dày công chuẩn bị trước đó… lập tức bị đánh vỡ, khiến Vân Vân và cả các trưởng lão có mặt tại hiện trường bất đắc dĩ không thôi.
Biết sao được, lại có kỷ luật thì các đệ tử này vẫn là con người. Mà chỉ cần là con người thì đương nhiên sẽ xuất hiện nhiều ít sự hoang mang trước áp lực.
Áp lực từ đâu tới!? - Pháp Mã và Gia Lão là áp lực, Nạp Lan Kiệt và Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cũng là áp lực, đến mức Vô đại nhân và Mỹ Đỗ Toa… càng là áp lực trong áp lực a!
Người có tuổi, có kinh nghiệm còn đỡ một chút. Về phần các đệ tử trẻ hơn, lúc này không ít người đã mồ hôi như tắm, răng đánh đàn, thân run lẩy bẩy trước uy áp vô hình của các khách nhân rồi đây này.
Đương nhiên, những Đấu Hoàng này có thừa khả năng khống chế uy áp của bản thân để chúng không ảnh hưởng tới những người yếu hơn mình chứ, nhưng lý do khiến các đệ tử Vân Lam Tông vẫn phải cắn răng chịu nỗi khổ vô hình và không tên giày vò, đơn giản là bởi… trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết thôi.
Trước đó Thiên Nhân Hợp Thể Đại Trận của bọn họ hư trương thanh thế quá lớn đã khiến các cường giả này kiêng kỵ trong lòng, nóng ngoài mặt rồi. Hiện tại có cơ hội phản công, cớ gì mà không làm.
“Khụ…” - Ho khan một tiếng đem một phần uy áp kia giải tỏa giúp các đệ tử, Vân Vận hơi nghiêng đầu về phía Tiêu Thiên hỏi: “Ta có một vấn đề muốn hỏi thăm một chút, không biết ngươi có thuận tiện không, Vô?”
“Ngươi muốn hỏi gì cứ nói, không cần khách sáo với ta như vậy.” - Tiêu Thiên vừa đặt chén trà xuống, vừa khẽ gật đầu đáp: “Chúng ta với nhau còn xa lạ gì.”
Mặc dù đây mới chỉ là lần thứ ba hai người chính thức gặp mặt, nhưng bởi vì đã từng trải nghiệm khoảng thời gian “sống chung” dưới cùng một “mái nhà” trong Ma Thú Sơn Mạch, cộng thêm lần công khai tán tỉnh nhau với “dị hỏa tuy quý hiếm, nhưng chưa bằng Vân Vận ngươi” tại sa mạc Tháp Nhĩ Qua, nên lời này của Tiêu Thiên cũng không phải là không có cơ sở.
Tuy nhiên, cũng những lời đó nhưng là vào tai Mỹ Đỗ Toa, Gia Lão, Pháp Mã các siêu cường giả Đấu Hoàng, rồi thì trưởng lão đoàn của Vân Lam Tông cùng cả ngàn đệ tử, và vô số quan khách đang có mặt tại hiện trường, thậm chí ngay cả bản thân Vân Vận nữa, thì ý nghĩa lại khác nhiều lắm.
Nghe nó cứ có gian tình thế nào ấy!
“Cái kia… nếu ngươi đã nói như thế, ta cũng không lòng vòng nữa.” - Hít sâu một hơi đem chút xao động trong lòng trấn áp xuống, Vân Vân chậm rãi nói: “Vân Lam Tông chúng ta đối với bốn loại Tân Dược mới của Tề Thiên Cung cảm thấy rất có nhu cầu, không biết có thể cùng các ngươi hợp tác hay không.”
Lời này vừa ra, thời - không tại quảng trường Vân Lam Tông dường như đều đứng lại. Gió ngừng thổi, cây ngừng lay, người thôi hít thở, tất cả các con mắt có mặt tại hiện trường đều đã đổ dồn về phía Tiêu Thiên để chờ xem phản ứng và câu trả lời tiếp theo từ hắn sẽ là như thế nào.
Và đáp án Tiêu Thiên đưa ra là…
“Hợp tác à… không có hứng thú!”
...từ chối thẳng thừng!
Chỉ là ngay khi mà người mừng chưa kịp vui, người buồn chưa kịp rầu, thì…
“Ngược lại là nếu hôm nay Nạp Lan tiểu thư thắng tiểu tử Tiêu Gia, ta có thể đại diện Tề Thiên Cung tặng không các ngươi bốn tấm đan phương xem như quà chúc mừng.”
...một quả bom nặng ký đã được Tiêu Thiên ném ra khiến bầu không khí quảng trường…
“Không được!”
“Vô đại nhân…”
“Lời ấy thật chứ!?”
“...”
...lập tức nổ tung bởi các phản ứng trái chiều từ rất nhiều người!
Vân Lam Tông hiện tại đã thế không thể đỡ, nếu sở hữu thêm bốn loại Tụ Tinh Tán nữa thì đừng nói Hoàng Thất của Gia Mã Đế Quốc, thậm chí một loạt các quốc gia khác xung quanh sớm muộn gì cũng bị bọn họ đạp bằng a.
“Lời ra khỏi miệng ta luôn luôn là sự thật, đó là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai nữa là như đã nói, Nạp Lan tiểu thư phải thắng Tiêu Viêm mới được.” - Đối với sự ồn ào xung quanh, Tiêu Thiên chỉ hơi nhướng mày: “Các ngươi thái độ này là có ý gì? Ta cho các ngươi biết, tiểu tử kia thế nhưng mà… không đơn giản chút nào đâu.”
“Một lời đã định!”
Vân Vận chốt hạ một câu vang vọng, sau khi đã đem đại lượng đấu khí dồn vào cổ họng khiến cả quảng trường đang ồn như cái chợ nháy mắt liền im lặng. Đẳng cấp của nàng có thể không bằng đám người Pháp Mã, Gia Lão, Mỹ Đỗ Toa v.v. nhưng đừng quên nơi này là Vân Lam Tông và ai đang là Tông chủ, là chủ nhà của sự kiện lần này.
Không khí vừa lặng xuống, Vân Vận đã ngay lập tức khôi phục hình tượng nhu mì, yểu điệu của mình để…
“Đa tạ thành ý của ngươi, ân tình này ta nhớ rồi.”
...cười với Tiêu Thiên một nụ cười ngọt ngào mà không kém phần xinh đẹp.
Cả Nạp Lan Yên Nhiên, lẫn trưởng lão đoàn, và cả ngàn đệ tử Vân Lam Tông đều nhất loạt bất ngờ. Sư phụ, Tông chủ của bọn họ… vậy mà cười với nam nhân, vẫn là một cụ cười hoa nhường nguyệt thẹn như vậy.
Phải biết, ngoại trừ Nạp Lan Yên Nhiên đôi khi thấy được nụ cười hiền như chị, như mẹ từ sư phụ nàng, thì những người khác chỉ toàn gặp một khối băng sơn a. Hiện tại thì tốt rồi, hóa ra Vân tông chủ của họ cũng là người, cũng có cảm xúc, cảm giác như ai đấy.
Đáng tiếc…
“Chờ đệ tử ngươi thắng đi rồi hãy nói chuyện ân tình.” - Tiêu Thiên bĩu môi: “Mà, ta hy vọng vọng ngươi chưa quên câu nói cũ, rằng tự tin là tốt, nhưng tự cao tự đại lại là sai lầm đấy, Vân tông chủ.”
...nơi mà nụ cười xinh đẹp kia hướng tới lại không cảm thấy điều đó có gì quá đặc biệt, ngược lại hắn còn không ngần ngại phản bác lại ý tứ của nó.
“Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta cũng có một câu nói cũ hẳn là ngươi cũng chưa quên.” - Vân Vận thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị: “Yên Nhiên sẽ không thua!”
“Ta cũng sẽ không thua!”
Một âm thanh trầm thấp, nhưng vang dội bất thình lình vang lên từ phía sơn môn Vân Lam Tông khiến không ít người giật mình. Cùng lúc đó, một bóng người không quá lực lưỡng, nhưng thắng ở chiều cao tương đối và gương mặt đẹp trai chậm rãi xuất hiện nơi các bậc thang.
“Tiêu Gia, Tiêu Viêm có mặt phó ước!”