“Này Hệ Thống, ngươi chắc là chỉ cần ta chạm vào Tử Tinh Nguyên một giây liền xong việc chứ?”
“Tích… chắc chắn 100%.”
“Ừm, vậy ta yên tâm.”
…
Sau khoảng hai mươi phút im lặng lau mồ hôi chờ đợi.
Soạt!
“Thế nào Tuyết nhi, mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Ổn cả, chủ nhân.” - Vừa nói, Mộc Ánh Tuyết vừa xòe bàn tay phải ra, nơi đó đang nằm lẳng lặng một viên thủy tinh màu tím lớn bằng nắm tay, quang hoa lưu chuyển.
Bởi vì đã sớm có chuẩn bị từ trước nên quá trình hạ thuốc mê và trộm Tử Linh Tinh của Mộc Ánh Tuyết diễn ra khá suôn sẻ. Ngoại trừ bị hào quang của Tử Linh Tinh làm lóa mắt nhẹ lúc mới tìm thấy ra thì không có quá nhiều điều để nói.
Dù sao như đã từng đề cập qua từ trước, thì chỉ cần có đầy đủ thời gian chuẩn bị, Độc Sư độc chết Thần còn được cơ mà. Một con ma thú cấp ba linh trí không cao như Tử Tinh Dực Sư con còn chưa đủ để gọi là khó khăn đâu.
“Tốt! Không hổ là “Tây Thổ Đệ Nhất Độc Sư” Mộc Ánh Tuyết a!” - Tâm trạng vui vẻ khiến Tiêu Thiên cũng có chút mất kiểm soát lời ăn tiếng nói, nhưng rất nhanh hắn liền nghiêm giọng: “Nhiệm vụ của ngươi xong rồi, bây giờ lùi lại một chút để ta thể hiện.”
“Vâng, chủ nhân.”
Mộc Ánh Tuyết ngoan ngoãn nghe lệnh lùi về phía sau rồi lẳng lặng chờ đợi, còn Tiêu Thiên thì ngược lại. Hắn hít sâu một hơi đem tâm tình bình tĩnh xuống, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tập trung đấu khí vào hai chân cùng hai tay, sau đó…
Vụt!
...dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân lao thẳng tới Tử Tinh Thạch Đài và chụp vào “quả bóng rổ” Tử Tinh Nguyên phía trên.
Lập tức…
Xèooo…
“Aaaaa…”
...âm thanh da thịt gặp nhiệt độ cao và mùi thịt nướng ngập tràn trong sơn động, ngay sau đó là tiếng hét thảm tới rợn người của Tiêu Thiên.
“Tích… đo lường thấy lượng lớn năng lượng có thể hấp thu. Bắt đầu thu về… thu về hoàn tất.”
Quá trình thu Tử Tinh Nguyên về diễn ra như dự kiến, trước sau chỉ hết vẻn vẹn đúng một giây đồng hồ không hơn không kém, chứng tỏ Hệ Thống cũng không có lừa Tiêu Thiên. Tuy nhiên, điều đó lại chẳng giúp hắn vui mừng hơn chút nào, ngược lại là càng căng thẳng hơn.
Bởi vì như đã nói, “tiếp theo mới là trận chiến thực sự đây”.
“Chạy mau, Tuyết nhi!”
Bất chấp hai tay đau rát vì bị bỏng, Tiêu Thiên cứ thế quay đầu ra phía lối đi gào lên một tiếng báo động cho Mộc Ánh Tuyết, sau đó bản thân hắn cũng dùng cả sức bú sữa mẹ ra để chạy.
Nguyên nhân của sự căng thẳng, thậm chí có thể gọi là hốt hoảng này, xuất phát từ việc thời gian hiệu lực của Thừa Phong Truy Nguyệt Tán chỉ còn lại năm phút, trong bối cảnh ngoài cửa hang vẫn còn hai con ma thú cấp ba chặn hậu, và quan trọng nhất, là Tiêu Thiên hoàn toàn không có cơ sở để chắc chắn rằng việc hắn trộm đi Tử Tinh Nguyên có đủ nghiêm trọng tới mức khiến Tử Tinh Dực Sư con tỉnh dậy từ cơn mê hay không.
Nếu may mắn con sư tử nhỏ kia ngủ say như chết, cái gì cũng không biết thì còn đỡ. Chứ nó mà giật mình dậy rồi ngoác mồm gào lên một tiếng báo động cho con sư tử lớn ngoài kia là kiếp này coi như bỏ.
Cho nên… chạy!
Toàn bộ quá trình làm nhiệm vụ lần này, từ đột nhập, tới ăn trộm, sau đó là thoát đi, tất cả đều đã sớm được Tiêu Thiên dự trù trọn vẹn từng bước một. Nhưng một lần nữa phải nhắc lại rằng, bởi vì hạn chế về đẳng cấp của Mộc Ánh Tuyết và tài liệu dùng vào luyện chế, nên cả Thừa Phong Truy Nguyệt Tán, lẫn thuốc mê dùng cho Tử Tinh Dực Sư con, đều không đạt được ngưỡng “an toàn tuyệt đối” mà hắn mong muốn khiến Tiêu Thiên không thể không bất đắc dĩ phải hạ tiêu chuẩn xuống một bậc, trở thành “tương đối an toàn” như hiện tại.
Và khi mà kế hoạch không đạt được hiệu quả trọn vẹn, thì nguy hiểm là thứ chắc chắn sẽ xảy đến. Ngay lúc này đây Tiêu Thiên chính là lo lắng cái “nguy hiểm” ấy, nên phải tính đường chạy trước.
…
Một đường lao nhanh bên trong Tử Tinh Động.
Không rõ là do bị ảnh hưởng bởi “Hiệu Ứng Đường Về*”, hay là bởi vì quá gấp gáp nên tốc độ thực sự tăng lên, mà Tiêu Thiên cảm thấy hình như thời gian hắn và Mộc Ánh Tuyết chạy ra ngắn hơn khi hai người đi vào rất nhiều.
Đáng tiếc, từng đó vẫn là chưa đủ. Bởi vì…
Gràooo!!!
...điều hắn lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra, ngay khi ánh sáng nơi cửa hang chỉ còn cách hai người không xa.
Một tiếng gầm nói lớn không lớn, nhỏ cũng chẳng nhỏ, nhưng đủ để vang vọng quanh quẩn trong Tử Tinh Động báo hiệu… Tử Tinh Dực Sư con tỉnh rồi!
Càng đáng nói hơn là, bởi vì Tử Tinh Nguyên bị Hệ Thống nuốt trọn chứ không chỉ đơn thuần là đụng chạm hay phá hư gì cả, lại thêm tác dụng chưa dứt của thuốc mê khiến Tử Tinh Dực Sư con không thể hành động thoải mái, nên nó quyết định…
Gràooo!!! Gràooo!!! Gràooo!!!
...gào, ra sức gào, liều mạng gào, “động thủ” không được thì có bao nhiêu sức mang ra “động khẩu” hết.
Soạt! Ầm!
“Bà mẹ nó chứ!” - Lách người tránh khỏi “thiên tai” lao xuống từ trên nóc hang động, Tiêu Thiên nhịn không được thấp giọng mắng một tiếng: “Trúng từng đó thuốc mê còn có sức gào như cha chết. Súc sinh đúng là súc sinh!”
Gọi là “thiên tai”, nhưng thực chất cái họa này không phải do trời làm, mà nguyên nhân là bởi những tiếng gầm lớn và trầm của Tử Tinh Dực Sư con không ngừng vang vọng, không ngừng giao thoa và cộng hưởng với nhau trong hang núi kín khiến cả cái Tử Tinh Động đều khẽ rung chuyển, đến mức vài cây nhũ đá lâu năm trên nóc hang chịu không nổi lắc lư nên bắt đầu rơi xuống như những mũi khoan khổng lồ cắm thẳng xuống mặt đất bên dưới.
Vấn đề là không biết do vận đen, hay do số xui, mà nãy giờ Tiêu Thiên đã bị nhắm trúng tận… ba lần rồi. Trong khi đó Mộc Ánh Tuyết chạy song song ngay bên cạnh hắn lại chẳng hề hấn chút xíu nào cả.
Không chửi mới là lạ ấy!
Quan trọng hơn, thiên tai dễ tránh, nhưng nhân họa… chính xác hơn là thú họa mới khó phòng đây này.
Theo cửa hang càng lúc càng gần, Tiêu Thiên cũng đã dần có thể nghe thấy rõ hơn tiếng thú gầm bên ngoài, chứng tỏ những tiếng gào của Tử Tinh Dực Sư con không chỉ khiến quãng đường thoát ra ngoài của hắn và Mộc Ánh Tuyết trở nên gian nan hơn, mà nó còn kéo sự chú ý của không ít ma thú tới đây hộ giá, qua đó chuẩn bị sẵn cho hai người một đại tiệc… xác - thịt, theo đúng nghĩa đen, chờ sẵn bên ngoài rồi.
Phía trước không đường, đằng sau không cửa theo đúng nghĩa đen. Lao ra là chết chắc, mà ở lại thì… chắc chết a!
Soạt! Ầm!
Vụt! Vù!
Hai mươi mét tới lối ra, đồng nghĩa với sinh - tử bây giờ chỉ còn được tính bằng khoảnh khắc, đúng lúc này Tiêu Thiên quyết định…
“Bám chặt vào, Tuyết nhi!”
Soạt!
...khom người dùng cánh tay phải đỡ lấy khuỷu chân sau đầu gối Mộc Ánh Tuyết, đồng thời cánh tay trái đỡ lấy ngang lưng nàng để lấy tư thế bế công chúa nhấc bổng người sau lên và ôm vào ngực mình, cuối cùng mới dùng hết sức bình sinh giẫm mạnh chân xuống mặt đất, mượn đó làm đà bắn thẳng ra cửa hang.
Bởi vì vị trí lưng chừng núi của Tử Tinh Động, nên sau khi nhảy ra khỏi cửa hang, Tiêu Thiên đã có một sát na lơ lửng trên không để nhìn xuống vùng rừng rậm đầy xác ma thú bên dưới. Không nhìn thì thôi, một nhìn này khiến hắn xém chút cắn phải lưỡi khi đập vào mắt Tiêu Thiên giờ đây là… không dưới chục con ma thú cấp hai, cấp ba, thậm chí cấp bốn đều có đang mài nanh, dũa vuốt chờ sẵn.
Rơi xuống một cái là xương đều chẳng còn, chứ đừng nói đến mạng a!
Tuy nhiên, nguy hiểm và đáng sợ là vậy, nhưng nếu nhìn tình huống theo hướng ngược lại, thì rơi xuống là chết, đồng nghĩa với… đừng để bản thân rơi xuống là không sao cả rồi, đúng không? Hay nói cách khác, biết bay là ổn chứ gì?
Và…
“Ưng Chi Dực”
Phạch! Vù!
...rất không trùng hợp, Tiêu Thiên lại là một lục tinh Đấu Giả biết bay.
Không phải vô tình, hay trùng hợp, mà lý do hắn cố ý nhắm tới Ưng Chi Dực tại sự kiện Thanh Sơn Trấn trước chính là để có cái tự cứu mạng mình trong những tình huống hiểm nghèo cụ thể như thế này đấy!
Thời gian hiệu lực của Thừa Phong Truy Nguyệt Tán chỉ còn tính bằng giây, nhưng đừng quên rằng đấu khí mà nó tạo ra là hệ Phong, còn Ưng Chi Dực lại là đấu kỹ được sáng tạo và thừa hưởng dựa trên đôi cánh của một con ma thú phi hành cấp năm Hắc Diễm Tử Vân Điêu mang huyết mạch Phượng Hoàng đấy.
Kết hợp hai thứ đó lại, thì chỉ cần vài giây thôi đã là đủ quá đủ để Tiêu Thiên mang theo Mộc Ánh Tuyết, dưới tác dụng che lấp mùi vị của áo choàng đen, bay tới một nơi kín đáo và an toàn để trốn tạm rồi.
Về phần Vân Vận, nàng thế nhưng mà là cường giả Đấu Hoàng tu luyện đấu khí hệ Phong a, nếu đã một lòng muốn chạy thì hai con Tử Tinh Dực Sư Vương cũng chưa chắc đã giữ được chứ đừng nói chỉ có một con, mà lại còn bị gãy sừng nữa.
Nên là, không có bất kỳ vấn đề gì cần phải lo lắng cho nàng cả.
Như vậy, tạm thời cho đến thời điểm hiện tại, thì kế hoạch Giương Đông - Kích Tây xem như đã thành công. Còn chuyện sau đó… sau đó tính đi.
Hiệu Ứng Đường Về: do tác động của “sự quen thuộc” và “sự mong đợi” từ não bộ, mà người ta luôn cảm thấy đường về ngắn hơn đường đi, dù sự thật là chiều dài quãng đường trước sau không hề thay đổi.