Ma Thú Sơn Mạch, một giờ sau trận đại chiến không trung giữa “Người đẹp” và “Quái vật“.
Trong khi đám ma thú đang điên cuồng tản ra khắp nơi tìm kiếm tung tích Vân Vận theo lệnh của Tử Tinh Dực Sư Vương, thì…
“Quả nhiên… hộc… là ở đây… hộc…”
...Tiêu Thiên lại dẫn theo Mộc Ánh Tuyết chạy thẳng một mạch từ chiến trường về tới tận bên dưới một cái thác nước lớn, nơi hai người vẫn cùng nhau ăn, ngủ và tu luyện suốt gần ba tháng qua.
Vừa thở hổn hển, Tiêu Thiên vừa nhìn không chớp mắt về phía dòng sông ngay dưới thác nước, nơi một nữ nhân xinh đẹp thân mặc tố y màu bích lục đang trôi nổi với đôi mắt nhắm nghiền và khuôn mặt tái nhợt nói rõ nàng đang bị thương không nhẹ. Từ ngoại hình, tới tình huống, cùng với trang phục không lẫn vào đâu được, có thể dễ dàng nhận ra nữ nhân kia chính là Vân Vận, nữ Đấu Hoàng vừa đại chiến với Tử Tinh Dực Sư Vương.
“May mắn chưa có kẻ khác tới trước… ực…” - Lại nuốt một ngụm nước miếng bôi trơn cái cổ họng đã khô khốc vì không ngừng thở dốc, Tiêu Thiên tranh thủ thời gian cứu người: “Tuyết nhi, chuyện xóa dấu vết giao cho ngươi, ta mang nàng vào sơn động trước.”
“Vâng, chủ nhân.”
Hai người chia ra hành động hết sức ăn ý, đơn giản là bởi kế hoạch này Tiêu Thiên đã sớm vạch ra cho Mộc Ánh Tuyết từ trước khi trận “Đấu Hoàng chi chiến” lúc nãy xảy ra rồi, không có bất kỳ bỡ ngỡ nào cả.
Nhờ nắm rõ cốt truyện, phía sau thác nước có sơn động là chuyện Tiêu Thiên đã biết trước. Vân Vận sẽ té xuống đây sau nỗ lực chạy thoát khỏi Tử Tinh Dực Sư Vương hắn cũng đã biết trước. Việc còn lại chỉ còn là chuẩn bị trước một kế hoạch vẹn toàn, làm sao tránh đi được đám ma thú kia nữa là xong rồi.
Đâu phải vô duyên vô cớ mà một con kiến hôi lục tinh Đấu Giả, và một con kiến hôi lớn hơn chút xíu nhất tinh Đấu Sư lại kéo nhau vào sâu trong Ma Thú Sơn Mạch tu luyện chứ.
Có lý do cả đấy, và ngày hôm nay lý do đó đến rồi!
…
Cõng Vân Vận lên lưng rồi một đường vọt thẳng vào sơn động, Tiêu Thiên nhẹ nhàng đem nàng đặt xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng thay một bộ quần áo khô ráo khác, không quên đeo luôn cả mặt nạ lên, tiếp theo là hít sâu hai hơi ổn định lại nhịp tim, cũng như là nhịp thở, cuối cùng mới mở nắp một chiếc bình ngọc nhỏ để cạnh người Vân Vận, rồi… đi thẳng ra cửa sơn động.
Đến giờ lên sân khấu rồi!
Hai tay bắt chéo sau mông; lưng eo thẳng tắp; mặt nạ che đi nửa khuôn mặt đầy thần bí; ánh mắt xa xăm như đang nhìn vào bức tường nước không ngừng đổ xuống ào ào trước mặt, lại như nhìn xuyên qua nó để thấy rõ tình cảnh hỗn loạn bên ngoài kia.
Tiêu Thiên của khoảnh khắc này không phải là một đệ tử Tiêu Gia chỉ mới hai mươi tuổi nữa, mà hắn là… Cung chủ Tề Thiên Cung!
“Do hơi nước dồi dào và khí lãng luân chuyển không ngừng, thác nước gần như trở thành một nơi ẩn nấp có khả năng che giấu hoàn hảo cái mùi vị đặc trưng của nhân loại khỏi ma thú, đặc biệt là mùi hương thân thể nữ nhân.
Đó là còn chưa nói đến tiếng ồn lớn nhưng không tạp liên tục gầm thét suốt ngày đêm của nó, vừa giúp lấn át đi bất kỳ âm thanh nào một người có thể “vô tình” tạo ra, vừa không quấy nhiễu quá trình tĩnh tu hồi phục tiêu hao và thương thế.
Kinh nghiệm sống không sai, đáng tiếc, kinh nghiệm chiến đấu lại chẳng đâu vào đâu cả.”
Tưởng rằng Tiêu Thiên nói bâng quơ không mục đích, hoặc là đang tự lẩm bẩm với chính mình, thì bất thình lình…
“Ngươi thấy ta có nói sai chỗ nào không, Vân tông chủ?”
...hắn quay người lại, hai con ngươi thâm thúy chẳng chút ngần ngại nhìn thẳng vào ánh mắt mang đầy băng lãnh và phòng bị của Vân Vận.
“Ngươi… là ai?” - Giọng nói dễ nghe, tuy có chút khô khốc và lạnh lùng vì nhiều lý do.
Thực ra thì ngay tại thời điểm Tiêu Thiên vừa mở miệng, Vân Vận đã sớm tỉnh lại rồi. Nhưng bởi vì một không rõ đối phương là ai, hai chẳng biết hắn có mục đích gì, ba nữa là… nàng nhìn không thấu đẳng cấp của nam nhân xa lạ này, nên Vân Vận mới quyết định cứ thế giả vờ nằm im đó xem tình huống ra sao đã.
Nếu là người tốt thì dễ nói, lỡ mà là kẻ xấu… ra tay bất ngờ lợi thế sẽ lớn hơn a.
Kế hoạch là thế, nhưng trong bối cảnh mà đối phương cứ thế một hơi nói toẹt ra họ tên, danh tính, cũng như là địa vị của mình, Vân Vận hiểu rằng có tiếp tục giả vờ nữa cũng không đi đến đâu cả, nên nàng lên tiếng.
Và cuộc đối thoại chính thức bắt đầu!
“Ta là ai… không quan trọng, quan trọng là ta biết ngươi là ai!” - Tiêu Thiên mỉm cười đáp: “Vân Lam Tông đương nhiệm Tông chủ, một trong số ít những Đấu Hoàng đứng đầu Gia Mã Đế Quốc, vẫn là một trong Gia Mã Thập Đại Mỹ Nhân được mọi người công nhận.
Tưởng tượng một chút đi Vân tông chủ, nếu bây giờ ta trói ngươi lại để dùng làm con tin tống tiền Vân Lam Tông, ngươi nói ta nên đòi cái gì, bao nhiêu, mà... bọn họ có nguyện ý để của đi thay người không nhỉ? Hoặc là... ừm, dung nhan và vóc dáng này không tệ, có khi nào ta nên tranh thủ ngươi một thân trọng thương không có sức phản kháng mà hưởng dụng trước, sau đó đem người giao lại cho Tử Tinh Dực Sư Vương đổi lấy Tử Linh Tinh, qua đó vừa được ăn ngươi, vừa được nói ân tình với một ma thú cấp năm vương giả, lại còn được gói quà mang về không?”
Nói ra những lời phi nhân tính như vậy, nhưng trước sau vẫn Tiêu Thiên vẫn chắp tay sau lưng, một bộ “thế ngoại cao nhân” đứng cách xa Vân Vận tới hơn mười mét. Thoạt nhìn tưởng như không có gì ảnh hưởng tâm cảnh, thực chất đều là do… sợ chết mà thôi.
“Ngươi… khụ… khụ… khục…”
Đối phương đã lộ ra bản chất người xấu “rõ ràng” như vậy, Vân Vận lập tức muốn tiên hạ thủ vi cường. Đáng tiếc, nàng bị thương quá nặng, vừa động đậy một cái liền đau thấu tim gan, máu tươi không chỉ thấm ra từ các vết thương trên thân thể, mà còn tuôn ra thành từng ngụm từ trong miệng nàng.
“Ngươi trúng phong ấn thuật của Tử Tinh Dực Sư Vương, lại hứng trọn một tát chính diện của nó, nếu không phải trong người có mặc nội giáp thì tan xương nát thịt là còn nhẹ đấy.” - Nhìn thấy Vân Vận máu me be bét vẫn không ngừng cố gắng giãy dụa, Tiêu Thiên vừa đau lòng, vừa sốt ruột, lúc này mới đổi giọng “có nhân tính” hơn một chút: “Ngươi bình tĩnh lại đi, vừa rồi ta cũng chỉ là nói một chút mà thôi, chứ nếu thật sự muốn làm thì ta báo cáo với người làm gì, đúng không?”
“Ngươi… khục… khục… khốn kiếp…”
Vốn tưởng rằng sẽ an ủi được Vân Vận chút ít, ai ngờ đâu cô nàng Đấu Hoàng này vậy mà lại càng tức giận hơn, hai mắt đỏ ngầu trừng Tiêu Thiên như đang thề rằng không ăn tươi nuốt sống hắn là nhất định không thôi.
“Này, lại còn giãy nữa ngươi sẽ chết vì mất máu quá nhiều đấy!” - Tiêu Thiên quýnh lên.
Hắn tốn sức chín trâu hai hổ bày mưu tính kế, chuẩn bị kỹ càng, thậm chí không ngại vuốt râu hùm Tử Tinh Dực Sư Vương để cứu cô nàng này khỏi đám ma thú đang điên cuồng tìm kiếm ngoài kia, ấy thế mà còn chưa kịp xơ múi được chút lợi ích nào Vân Vận lại bởi vì tức giận chuyện gì đó mà không ngừng nhả ra từng ngụm, từng ngụm máu tươi. Quan trọng hơn, từ thái độ quyết tuyệt kia thì hình như ngay cả mạng đều không cần rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì cùng chuyện gì a!” - Trong lòng Tiêu Thiên gào lên đầy bất lực.
Đáng thương, nhưng cũng đáng giận Tiêu Thiên. Hắn không biết nguyên nhân Vân Vận tức giận tới mức muốn liều mạng với hắn chỉ đơn giản là bởi vì hai chữ… “nội giáp” kia mà thôi.
Nội giáp tuy là áo giáp, nhưng bởi vì được mặc sát vào thân thể, nên ngoài tác dụng bảo vệ ra, nó còn giống như… nội y đối với nữ nhân vậy.
Vốn là người xuất thân từ thế giới hiện đại, việc nghe, nhìn, nhắc tới nội y từ lâu đã bình thường tới không thể bình thường hơn với Tiêu Thiên rồi. Thứ bên trong nội y còn đầy trên internet thì nội y đã là cái quái gì chứ!
Tuy nhiên, Vân Vận lại không như vậy.
Nàng là hoàng hoa khuê nữ, vẫn là Tông chủ Vân Lam Tông cao cao tại thượng, việc bị một nam nhân xa lạ biết nàng mặc thiếp thân nội giáp, dù không rõ đã bao lâu và bằng cách nào, là chuyện vô cùng nhục nhã.
Nếu tin tức này không may bị truyền ra ngoài, khi đó mất mặt nàng một, mất mặt Vân Lam Tông và sư phụ nàng mười a!
“Sĩ khả sát, bất khả nhục”, kết hợp với mấy lời lời nói như “trói làm con tin tống tiền”, và đặc biệt là ý định “hiếp xong giết, đem xác bán” vô cùng phi nhân tính trước đó, thì Vân Vận không liều mạng với Tiêu Thiên mới là lạ ấy.
“Ngươi… ngủ một chút đi.”
Póc!
Đối mặt với một kẻ không nói lý, chỉ một lòng muốn chết khiến Tiêu Thiên vô cùng bất đắc dĩ. Ngón tay khẽ động, hắn dùng Đạn Chỉ Thần Công bắn ra một viên đá thẳng vào huyệt đạo trên người Vân Vận đem nàng đánh hôn mê, tạm thời ổn định tình huống trước rồi tính sau.
“Tuyết nhi, ngươi giúp nàng trị liệu trước đi, ta muốn lẳng lặng.” - Nói, Tiêu Thiên quay đầu đi vào sâu trong hang động, để lại phía sau…
“Ta làm gì sai mà ngươi căm thù ta như vậy chứ? Ta cứu mạng ngươi cơ mà!? Nữ nhân a!”
...từng tiếng thở dài và bóng lưng đìu hiu khiến người ta không khỏi đau lòng.
“Vâng, chủ nhân.”