Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 242: Chương 242: U minh chi địa(1): U minh độc hỏa




U Minh Chi Địa, Đệ nhất nhân loại cấm khu của toàn Tây Bắc Địa Vực, một vùng đất âm u lạnh lẽo không phân biệt được khi nào đang là ngày, lúc nào mới là đêm đã tồn tại qua hàng trăm ngàn năm ở phía đông nam của Xuất Vân Đế Quốc.

Theo sự khẳng định của rất nhiều người đã đến vùng ngoại vi và may mắn trở về được từ nơi này, thì nguyên nhân U Minh Chi Địa luôn “u minh” như thế là do tầng chướng khí dày đặc màu xám đen luôn bao phủ bầu trời nơi này khiến cho ánh nắng không có cách nào lọt qua được, lại thêm những giọt mưa sau khi xuyên qua “tầng mây” thấp kia để rơi được xuống tới mặt đất vô tình mang theo những chất độc kỳ lạ từ bầu trời khiến cây cối hấp thu phải chúng dần trở nên chết không chết hẳn, nhưng sống cũng chẳng sống tốt, mà cả thân lẫn lá đều trở nên đen nhánh, cứng như sắt thép và mang theo kịch độc trong mình.

Cũng có tin đồn cho rằng, bởi vì vùng đất độc từ mặt đất, độc qua không khí, độc lên tới bầu trời này chính là cơ sở để các loại kỳ hoa, dị thảo, độc trùng, độc thú v.v. sinh sôi nảy nở, nên Xuất Vân Đế Quốc giáp ranh với nó mới dần dần dịch chuyển phong cách tu luyện theo hướng Độc hóa như ngày nay.

“Nơi này… thật đúng là đủ đáng sợ a.” - Ngước mắt nhìn lên bầu trời u ám, không gian u ám, mặt đất u ám đến mức dù chưa thực sự bước vào, trong lòng đã cảm thấy một trận bất an của U Minh Chi Địa, Tiêu Thiên nhịn không được cảm thán trong lòng.

Tình huống hiện tại là sau năm ngày vừa tránh thị phi vừa đi, thì cuối cùng tổ đội ba người một rắn nhỏ gồm hắn, Mộc Ánh Tuyết, Tiểu Y Tiên cùng Mỹ Đỗ Toa đã cùng nhau đến được trước lằn ranh vô hình của một bên là mặt đất màu nâu vẫn xanh ngắt những rêu phong và hoa cỏ tươi mới, khác biệt hoàn toàn với một màu xám đen, âm u, lạnh lẽo lại còn không ngừng bốc lên một mùi khó ngửi làm người ta xây xẩm cả mặt mày của U Minh Chi Địa ở phía đối diện.

“Ta hỏi lại ngươi thêm một lần nữa, nơi này chắc chắn là không có một đám quái dị gì đó, hay lão tổ Đấu Tông gì đó, hay thuộc về một vị Thần nào đó tạo ra để ấp ủ âm mưu gì đó, đúng không?”

“Tích… bản Hệ Thống đã nói không có tức là không có! Ngược lại là ký chủ có phiền hay không!?”

“Phiền chứ! Nhưng ta thà phiền trước như vậy còn hơn suýt chút nữa thì có đi không về như ở Cửu Sát Chi Địa a.” - Trong lòng khinh bỉ Hệ Thống một câu, ngoài mặt Tiêu Thiên vẫn tỏ ra lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng, chủ nhân!”

“Khèèè… Kít! Kít!”

“Rồi! Rồi! Ta biết ngươi sẵn sàng.” - Tiêu Thiên bật cười xoa xoa đầu nhỏ thò ra trước ngực áo mình của Mỹ Đỗ Toa: “Trước đây có sức lực không nói, hiện tại đều đã dạng này còn đanh đá.”

“Khèèè…” - *Bản vương mới không đanh đá!*

“Lại còn không đanh đá!? Ta nói cho ngươi biết, trước đây ta chỉ cho rằng ngươi vô lý sẽ khó lấy được chồng thôi, hiện tại lại thêm cái tính đanh đá này, ta xin phép khẳng định luôn là chắc chắn sẽ không có nam nhân nào muốn cưới ngươi rồi.”

“Khèèè…” - *Khốn kiếp! Ngươi nói cái gì đó!?*

“Ta nói vậy đó, ngươi làm được gì ta, cắn ta chắc, hắc hắc!”

“...”

“Này, Mộc tỷ tỷ…” - Không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Thiên lảm nhảm với đầu “tiểu xà” luôn trốn trong người hắn, nhưng đến mức cười đùa, lại còn chọc tức nhau như thế này thì Tiểu Y Tiên thực sự nhịn không được phải khều Mộc Ánh Tuyết hỏi thăm: “...chủ nhân thực sự nghe hiểu đầu tiểu xà kia nói gì à?”

“Cái đó ta cũng không dám chắc, khả năng là tâm linh tương thông đi.”

“Tâm linh tương thông… có thật sao?”

“...”

“Khụ… thôi, không đùa giỡn nữa, làm chính sự này.” - Cảm thấy sau lưng mình truyền đến hai ánh mắt quái dị, Tiêu Thiên rốt cuộc cũng nhịn xuống được tâm tư tiếp tục trêu chọc Mỹ Đỗ Toa để ho khan một tiếng khôi phục hình tượng: “Như đã nói, mục tiêu của chúng ta lần này là U Minh Chiểu Trạch nằm sâu bên trong U Minh Chi Địa. Ngoài ra, nhắc lại một lần nữa rằng không phải vô duyên vô cớ mà nơi này được xem nhà Đệ nhất nhân loại cấm khu của vùng Tây Bắc, bên trong tồn tại cái gì chính ta cũng không hoàn toàn nắm rõ, cho nên… cẩn thận làm đầu, mạng mỗi người chỉ có một. Nhớ rõ chưa!?”

“Rõ, chủ nhân!”

“Tốt! Vậy thì… lên đường!”

“Vâng, chủ nhân.”

...

U Minh Chi Địa, nơi mà chỉ nhắc đến tên thôi đã đủ khiến không ít người sợ mất mật, hiện tại lại đang từng chút một bị xâm lăng bởi một nam, hai nữ tổng cộng ba bóng người. Bọn họ chính là Tiêu Thiên, Mộc Ánh Tuyết và Tiểu Y Tiên.

“Độc khí nơi này thật đúng là khó ngửi, đã vậy không gian âm u còn gián tiếp ảnh hưởng đến tâm tình người ở bên trong. Mới ở ngoại vi thôi mà đã như thế, vào trong sâu sợ rằng những ảnh hưởng này còn phải tăng lên gấp mười, gấp trăm lần a. Không hổ là Đệ nhất nhân loại cấm khu!” - Trước sau chỉ mới qua một giờ cùng nhau lang thang bên trong U Minh Chi Địa, nguy hiểm thì chưa thấy, tâm tình ngược lại đã bắt đầu xuất hiện những khó chịu khiến Tiêu Thiên nhịn không được âm thầm cảm thán.

Phải biết, hắn thế nhưng mà đã được [ Kế Thừa ] 20% thể chất và huyết mạch của Mộc Ánh Tuyết đấy, chưa phải là rất nhiều nhưng ít nhất cũng đã có khả năng kháng độc nhất định a. Vậy mà đi chưa qua được khu vực ngoại vi đã bắt đầu cảm thấy có chút khó thở và bực bội vô hình trong lòng, phải người bình thường chắc đi không nổi một cây số quá.

Nhìn sang hai cô nàng bên cạnh, từng người đều một mặt nhẹ nhàng như không bước đi, Tiêu Thiên cảm thấy bất đắc dĩ không thôi. Hai người này vào đây gọi là như cá về biển lớn cũng không ngoa.

“Tích… ấm áp nhắc nhở là ký chủ có thể tiêu hao đấu khí tự thân, hoặc vay mượn năng lượng từ bản Hệ Thống để tăng cường hiệu suất hoạt động của tính năng [ Cường Hóa ].”

“Hả!? Còn có thể như vậy?” - Hơi bất ngờ, nhưng ngay lập tức Tiêu Thiên có quyết định: “Đã thế giao cho ngươi cả đấy Hệ Thống, tiêu hao bao nhiêu trở về tính.”

“Tích… thành giao!”

Hệ thống vừa dứt lời, một luồng ấm áp và thư thái đã nhanh chóng xuất hiện rồi lan ra toàn thân, cùng lúc đó đầu óc vốn luôn vô cớ cảm thấy bực bội cũng được thay thế bằng một cảm giác thanh tỉnh đến lạ thường khiến trong lòng Tiêu Thiên tấm tắc liên hồi.

Không còn nỗi lo bên trong, nỗi lo bên ngoài cũng gần như không tồn tại, ba người cứ thế giữ im lặng lên đường, cho đến trọn vẹn mười hai tiếng sau.

Mặc dù bên trong U Minh Chi Địa không có ngày đêm, nhưng Tiêu Thiên vẫn quyết định dựa theo cảm nhận thời gian của mình để tiến hành hạ trại nghỉ ngơi và bổ sung tiêu hao. Ở một nơi mà không biết nguy hiểm là gì, sẽ đến từ đâu, vào thời điểm nào v.v. như hiện tại thì tốt nhất là nên giữ cho tinh thần tỉnh táo cùng đấu khi luôn duy trì ở mức đủ đầy mới tốt.

Ba người ngồi quây quần với nhau thành hình tam giác, ở trung tâm là Chân Thiên Trấn Địa Lô trứ danh của Mộc Ánh Tuyết đang được dùng như… nồi nước sôi hầm dược thiện. Tiêu Thiên bỗng nhiên hỏi: “Ngươi biết vì sao ta lại dẫn theo ngươi và tiểu Mộc đến nơi này không, Tiểu Y Tiên?”

“Cái kia… thuộc hạ không rõ lắm, nhưng thuộc hạ mạnh dạn suy đoán là bên trong U Minh Chiểu Trạch có thứ chủ nhân cần ạ.” - Nàng đã từng nghĩ qua, nhưng ghi chép quá ít về U Minh Chi Địa đã ngăn cản Tiểu Y Tiên không thể đoán ra chính xác mục đích của chuyến đi này là gì cả, chỉ có thể phán đoán đại khái mà thôi.

“Ừm, ta đúng là cần một thứ bên trong U Minh Chiểu Trạch.” - Khẽ gật đầu, giọng Tiêu Thiên nhẹ như không: “Thứ đó tên là… U Minh Độc Hỏa.”

“U-U… U Minh Độc Hỏa!? Là ngọn lửa đứng thứ hai mươi trên Dị Hỏa Bảng sao?”

“Khèèè… Kít! Kít!?” *Tên điên này! Bản vương đã như vậy ngươi còn tự ý đi tìm dị hỏa, vẫn là U Minh Độc Hỏa cái thứ hại mình trước, hại người sau kia!? Muốn chết muốn điên rồi đúng không?*

Tiểu Y Tiên ngạc nhiên vì nàng vậy mà không biết một trong hai mươi ba loại Dị Hỏa trứ danh lại ở gần mình đến thế. Về phần Mỹ Đỗ Toa, nàng tỏ ra rất tức giận là bởi Tiêu Thiên vậy mà chưa chờ nàng khôi phục đã lại “ra khơi” đi làm cái việc điên rồ xém hại cả đám chết mất xác lần trước nữa rồi.

“Theo những gì ta được biết thì U Minh Độc Hỏa là một loại dị hỏa đã tồn tại từ thời thượng cổ. Nó sinh ra ở giữa U Minh Chiểu Trạch nằm sâu bên trong U Minh Chi Địa, trải qua trăm vạn năm bị tiêm nhiễm bởi độc khí vô tận mới sinh ra hình thức ban đầu, lại mất trăm năm thành linh, ngàn năm thành hình, thời điểm đại thành U Minh Độc Hỏa có màu xanh lục giống như quỷ hỏa, luôn du đãng tại những vùng có độc khí dày đặc.

Bởi vì hỏa diễm là độc chướng nuôi nấng mà sinh, lấy việc phệ độc mà tồn tại, nên bản thân nó cũng chính là một loại độc đáng sợ nhất, chỉ cần nhiễm phải một chút thôi liền thân trúng kịch độc, nói chi là thôn phệ dung hợp. Cũng chính vì thế mà rất ít người chủ động đi tìm loại Dị Hỏa này, cũng không có bao nhiêu người biết được sự hiện hữu của nó cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.