“Ta hiểu rằng ngươi đang lưỡng lự là bởi từ nhiều góc độ mà nói, trận chiến này đã không còn thực sự quá cần thiết nữa. Nhưng ta vẫn muốn nhắc cho ngươi nhớ một chuyện quan trọng mà có vẻ như ngươi đã quên không để ý, đó chính là… Huân Nhi nha đầu kia.
Hơn ai hết, ngươi là người hiểu rõ nhất rằng ngày hôm nay, ngay tại nơi này, ngoại trừ chiến và thắng ra, tất cả những kết quả khác đều sẽ khiến ngươi vĩnh viễn phải đeo trên cổ cái xú danh “bị vợ bỏ” đầy nhục nhã. Đến lúc đó cứ coi như Huân Nhi vì yêu thương mà chấp nhận ngươi đi, vấn đề là ngươi dám chắc gia trưởng nhà nàng có đồng ý hay không?
Gia cảnh Huân Nhi lớn thế nào, cho ngươi thỏa trí tưởng tượng cũng chẳng ra nổi, nhưng ta lại biết rất rõ. Đừng nghĩ ta nói chuyện giật gân, mà sự thật là dù ngươi có trở thành Đấu Tông, thậm chí Đấu Tôn, được người đời tôn sùng như một Dược Tông, Dược Tôn đi chăng nữa, thì vào đến trong mắt bọn họ cũng chỉ là kẻ nhu nhược bại trận trước nữ nhân mà thôi.”
Nhìn vệt máu đỏ tươi trên ngón tay mới quệt trên cổ xuống, Tiêu Viêm nhịn không được nhớ lại những lời… có thể gọi là “cảnh tỉnh” được Vô đại nhân nói nhỏ vào tai hắn trước khi trận chiến diễn ra, trong lòng cười gằn không thôi.
“Nếu ngay cả một Nạp Lan Yên Nhiên nho nhỏ ta đều không thể thắng, thì sau này có tư cách gì đi bên cạnh Huân Nhi nữa đây!”
Khác với trong nguyên tác từng bước mạnh lên nhờ “lão gia gia” Dược Trần, tình huống của Tiêu Viêm hiện tại lại dựa rất nhiều vào sự trợ giúp từ Huân Nhi. Nào là công pháp, đấu kỹ, rồi thì tài nguyên, đan dược v.v. gần như tất cả mọi thứ Tiêu Viêm cần để mạnh lên, Huân Nhi đều cho hắn vô điều kiện. Yêu thương thật lòng hay đầu tư lâu dài, cái này chỉ mình nàng biết rõ.
Chỉ là công tâm mà nói, thì Tiêu Viêm thằng ngu này mặc dù trẻ trâu đúng chuẩn chơi gì cũng ngu, chỉ có chơi ngu là giỏi, nhưng ít nhất hắn vẫn còn hiểu rõ bốn chữ “ân đền, oán trả” viết như thế nào. Lợi dụng điểm “đức tính” hiếm hoi này của Tiêu đại thiên tài, Tiêu Thiên chỉ đơn giản là bơm đểu, gáy dơ vài câu liên quan tới Huân Nhi và thế là người trước ngay lập tức gật đầu tham chiến.
Trở lại với hiện tại.
Tâm tình và khí thế của Tiêu Viêm thay đổi, đương nhiên Nạp Lan Yên Nhiên nãy giờ vẫn chú ý hắn thật kỹ có thể dễ dàng nhận ra. Chỉ là càng như vậy, nàng lại càng ngạc nhiên. Thiếu niên năm đó từng bị nàng châm biếm và nhìn bằng nửa con mắt, so với người hiện tại đang đứng trước mặt đây thật đúng là hoàn toàn khác nhau a.
Mà, thay đổi thì thay đổi, Nạp Lan Yên Nhiên nàng có đầy đủ lý do để không thể thua trận chiến này. Cho nên…
Soạt!
...bàn tay nắm chặt chuôi trường kiếm giơ thẳng về phía Tiêu Viêm đang đứng trước mặt, Thiếu tông chủ Vân Lam Tông quyết định…
“Vừa rồi là ngươi tới trước, hiện tại đến lượt ta!”
...nàng sẽ là người tiếp theo nắm quyền chủ động trận chiến này.
Và như để thể hiện cho quyết tâm của mình, lời nói vừa dứt Nạp Lan Yên Nhiên đã ngay lập tức thể hiện tốc độ vượt trội nhờ đấu khí hệ Phong của bản thân bằng cách… xông thẳng về phía Tiêu Viêm. Đương nhiên, trong quá trình xông lên này, chiêu thức là không thể thiếu.
Chỉ thấy trường kiếm trong tay nàng bỗng nhiên run lên bằng tốc độ cực cao, kết hợp với tốc độ tiến lên nhanh như vũ bão, để lại nơi Nạp Lan Yên Nhiên đi qua từng đạo kiếm ảnh giống như thực chất.
“Đó là… Phong Linh Phân Hình Kiếm!?”
“Không nghĩ tới ngay cả Huyền giai trung cấp đấu kỹ Phong Linh Phân Hình Kiếm đều đã được Nạp Lan sư tỷ tu luyện thành công. Thật sự là làm cho người ta bội phục!”
“Nghe nói Nạp Lan sư tỷ chỉ tốn thời gian một năm đã có thể tu luyện Phong Linh Phân Hình Kiếm tới cảnh giới Ngũ Kiếm. Ta đây tu luyện sắp tới hai năm cũng chỉ mới có Tứ Kiếm mà thôi. Người so với người… vẫn là đừng so thì tốt hơn a.”
“...”
×
— QUẢNG CÁO —
Nhận ra kiếm chiêu trứ danh của bổn môn, không ít đệ tử Vân Lam Tông đều nhịn không được kinh hô. Càng đáng nói là, từ phản ứng của đám người này, cộng thêm biểu tình gật đầu hài lòng từ vài lão đầu ngồi trên tầng thạch đài thứ hai đến xem, có thể thấy được độ thành thục và tinh diệu trong đấu kỹ Nạp Lan Yên Nhiên đang thi triển ra là rất đáng khen.
“Không hổ là Thiếu tông chủ Vân Lam Tông, đấu kỹ mạnh mẽ như vậy đều có thể tùy ý sử dụng.” - Cảm nhận được kình phong và kiếm khí sắc nhọn không ngừng tràn về phía mình theo thế công từ đối phương đến gần, dù là địch nhưng Tiêu Viêm cũng không thể không cảm thấy khâm phục.
Người khác chỉ cho rằng những phân kiếm kia là tàn ảnh xuất hiện do rung động và di chuyển với tốc độ cao có tác dụng che giấu lưỡi kiếm chân chính, nhưng thân là kẻ bị chúng nhắm đến ở khoảng cách gần, Tiêu Viêm có đủ sự tỉnh táo để nhận ra uy lực ẩn giấu trong từng tia phân kiếm đều không yếu hơn bản thể chút nào.
“Hắn sẽ chống đỡ thế nào đây?”
Theo thân hình và trường kiếm trong tay Nạp Lan Yên Nhiên càng lúc càng tiến đến gần Tiêu Viêm, trong đầu các khán giả có mặt tại quảng trường Vân Lam Tông đồng loạt xuất hiện cùng một suy nghĩ.
Và không để mọi người chờ lâu, khi đạo phân kiếm thứ tư được Nạp Lan Yên Nhiên ngưng tụ thành công, cũng là lúc khoảng cách giữa nàng với Tiêu Viêm chỉ còn trên dưới mười mét, thì người sau động.
Đáng nói là, một động này của Tiêu Viêm gần như nằm ngoài suy đoán của tất cả mọi người, bao gồm luôn “vạn sự thông” Tiêu Thiên, nguyên nhân là bởi Tiêu đại thiên tài vậy mà…
Soạt!
“Liệt Nham Viêm Chấn”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!
...dùng cả hai tay vung đại kiếm lên thật cao trên đầu, sau đó vận sức… bổ một cú trời giáng xuống mặt đất ngay dưới chân hắn.
Hành động khó hiểu, nhưng hiệu quả lại đến tức thì, bởi vì Nạp Lan Yên Nhiên… mù rồi. Hay chính xác hơn mà nói, là Phong Linh Phân Hình Kiếm chưa hoàn toàn thành hình đã mất đi mục tiêu công kích do đại lượng khói bụi và phong bạo sinh ra sau pha “đập nồi dìm thuyền” của Tiêu Viêm đã khiến cả thân hình, lẫn khí tức của hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm cảm nhận của Nạp Lan Yên Nhiên.
“Tiểu tử giảo hoạt!”
Khẽ mắng một câu trong lòng, Nạp Lan Yên Nhiên không thể không cưỡng ép đánh gãy tụ lực, đồng thời hết sức miễn cưỡng đem cả bốn tia Phân Kiếm đã có bắn thẳng về khoảng không nơi Tiêu Viêm xuất hiện lần cuối, cùng lúc đó thân thể nàng cũng mượn phong bạo kia để lùi về phía sau.
Bản năng con người mà thôi, không rõ nguy hiểm sẽ đến từ hướng nào thì cứ cách càng xa nơi cuối cùng nhìn thấy nguy hiểm càng tốt.
Về cơ bản thì một loạt những suy nghĩ cũng như hành động này của Nạp Lan Yên Nhiên hoàn toàn không có gì sai, đáng tiếc, bởi vì chúng đều là bản năng thường thức, cho nên khả năng bị đối phương đoán được và tương kế tựu kế là cực kỳ cao.
Và chuyện đó thực sự đã xảy ra khi mà…
Vụt! Ù! Ù! Ù!
×
— QUẢNG CÁO —
...từ một nơi chếch khỏi địa điểm bị tứ Phân Kiếm công kích không xa trong đám khói bụi, một bóng đen bất thình lình xé gió lao ra thẳng về Nạp Lan Yên Nhiên bằng tốc độ cực kỳ cao. Âm thanh ma sát với không khí mãnh liệt đến mức không ít khán giả xung quanh đều đau nhức lỗ tai.
Sắc mặt hơi biến khi nhận ra tốc độ bóng đen kia lao đến trước mặt mình rõ ràng là nhanh hơn tốc độ bản thân lui lại rất nhiều, mũi chân Nạp Lan Yên Nhiên lập tức khẽ chạm xuống mặt đất, đấu khí cũng theo đó tìm được điểm tựa để bùng nổ đem thân thể yêu kiều của nàng bẻ ngoặt sang một góc chín mươi độ, sát lại càng sát tránh thoát được một kích bất ngờ này.
Đối với người tu luyện đấu khí thuộc tính Phong mà nói, tuy rằng tốc độ vừa rồi của bóng đen rất cao, nhưng muốn gây ra thiệt hại thì vẫn còn thiếu một chút.
Thân hình trượt lui chậm rãi dừng lại, Nạp Lan Yên Nhiên lại một lần nữa nghe theo mách bảo của bản năng đi quay đầu nhìn theo bóng đen vừa vồ tới mình, muốn xem thử đó rốt cuộc là thứ gì. Và hành động rất sai người, sai thời điểm ấy lập tức khiến vị Thiếu tông chủ trẻ người, non dạ, thiếu kinh nghiệm này phải trả giá.
“Yên Nhiên, cẩn thận!”
Theo tiếng ai đó la lên thất thanh, da gà toàn thân Nạp Lan Yên Nhiên cũng nổi lên bão táp. Một cảm giác nguy hiểm tới rợn tóc gáy chạy dọc sống lưng khiến nàng nghĩ đều chưa kịp nghĩ đấu khí toàn thân đã bùng nổ để dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại phía sau. Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay cũng không ngừng huy động tạo ra từng đạo, từng đạo phong nhận chém về phía trước mặt nàng.
Cố gắng không sai, đáng tiếc, tiên cơ đã mất, tất cả đều đã trở thành vô nghĩa.
Soạt! Vù!
Chỉ thấy một bóng đen khác lần nữa bắn ra từ trong đám khói bụi tan, dùng tốc độ và lực đạo so với trước đó còn lớn hơn không ít đem mấy đạo phong nhận được Nạp Lan Yên Nhiên bố trí vội vàng trước đó toàn bộ đánh tan, sau đó thế không thể cản tiếp tục nhắm thẳng vị trí cô nàng Thiếu tông chủ Vân Lam Tông lao tới.
“Khốn kiếp!”
“Đại Phong Chú Ấn”
Bất ngờ trước tốc độ bạo dũng từ đối phương, Nạp Lan Yên Nhiên chỉ kịp mắng thầm một tiếng trong lòng, đồng thời đan chéo hai tay trước ngực trong tư thế úp hai cổ tay vào nhau để phát động đấu kỹ tạo tường gió ngày đó từng được Vân Vận sử dụng phòng ngự Tử Tinh Dực Sư Vương như một nỗ lực cố gắng tự bảo vệ cuối cùng.
Nhưng như đã nói, tất cả đều đã vô nghĩa.
“Tật Vân Bộ”
“Phách Không Chưởng”
Ầm!
Nạp Lan Yên Nhiên trúng một chưởng chính diện vào hậu tâm bởi Tiêu Viêm, kẻ không biết từ lúc nào và bằng cách gì đã đến được phía sau lưng nàng!