Trên bầu trời, thế tiến lên của trường kiếm trong tay Nạp Lan Yên Nhiên cũng xuất hiện một thoáng tạm dừng sau pha bùng phát dị hỏa vô cùng bất ngờ từ Tiêu Viêm. Nhưng rồi rất nhanh nàng liền cắn chặt hàm răng, hai tay lần nữa ra thêm sức để đảm bảo chính mình nắm đủ chặt trường kiếm đang không ngừng toát ra năng lượng khủng bố.
Tình huống diễn biến đến mức độ này, ngay cả bản thân nàng một người trong cuộc cũng không dám nói chắc là mình có thể kiểm soát được nữa, chỉ có thể cố hết sức và hy vọng điều tốt đẹp sẽ đến mà thôi.
Thời - không dường như chậm lại trong khoảnh khắc hai thiên tài trẻ tuổi, những người lẽ ra đã có thể cùng nhau vui niềm vui cá nước sum vầy và ghi danh thiên cổ, nhưng chỉ vì một hiểu lầm không đáng có, cùng với sự cứng đầu đến từ cả đôi bên, mà bây giờ lại phải ở đây gồng minh ra sức chuẩn bị một chiêu định đoạt kết cục trận chiến giữa hai người.
Phút chốc khi năng lượng trên trường kiếm đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, Nạp Lan Yên Nhiên rốt cục cũng không cần phải áp súc nữa, mặt cười ngưng trọng quát lên một tiếng vang dội.
“Sẵn sàng đi!”
Trường kiếm phía trên vốn đã tỏa ra ánh nắng chói chang, hiện tại lại thêm một lần nữa bỗng nhiên tăng vọt. Nhất thời, ánh sáng mạnh mẽ trên thân kiếm vậy mà lại có thể lấn át ánh dương quang trên bầu trời.
“Phong Khởi - Lạc Nhật Diệu*”
Ongggg…
Ù! Ù! Ù! Ù! Ù!
Theo một tiếng kiếm ngân vang lên lảnh lót trường không, những năng lượng khủng bố được tụ tập nơi thân trường kiếm trong tay Nạp Lan Yên Nhiên từ đầu đến giờ rốt cuộc cũng đã được bạo phát ra dưới hình hài một luồng kiếm khí khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, sau đó mang theo áp lực phô thiên cái địa thẳng hướng Tiêu Viêm hung mãnh đánh tới.
Người chưa biết có sao không, chứ trước mắt đã thấy cái sân lớn đáng thương giữa quảng trường vỡ tung tóe ra từng đường nứt sâu hoắm dưới áp lực của luồng kiếm khí kia trước rồi đấy.
Cảm nhận được uy áp như thực chất cùng sự sắc bén từ kiếm khí trên bầu trời, đám đệ tử Vân Lam Tông vội vàng làm thủ thế đem đấu khí bên trong cơ thể của bọn họ nhanh chóng bạo phát ra ngoài cơ thể để ngưng tụ thành một cái lồng năng lượng thật lớn gần như bao phủ hơn phân nửa cái quảng trường.
“Từng này chắc là đủ bảo vệ bản thân rồi nhỉ?”
“Áp lực thật đáng sợ, xa như vậy còn muốn hít thở không thông.”
“Đây là… thức thứ nhất Phong Khởi - Lạc Nhật Diệu của Địa giai trung cấp đấu kỹ Phong Chi Cực a. Không nghĩ đến ngay cả cái này Vân Vận cũng dạy cho nàng.”
“Đáng tiếc, đẳng cấp nhị tinh Đại Đấu Sư cũng không đến mức gọi là thấp, nhưng muốn đánh ra Địa giai đấu kỹ vẫn quá miễn cưỡng. Tốn nhiều thời gian chuẩn bị như vậy mà uy lực phát huy ra được cũng chỉ khoảng ba thành không hơn không kém.”
“...”
×
— QUẢNG CÁO —
Quảng trường Vân lam Tông rộng lớn hôm nay xuất hiện cả ngàn đệ tử và hàng trăm khách mời đến theo dõi trận chiến này. Có người nghi hoặc, có kẻ thì hoảng sợ, cũng có ai đó lại thở dài tiếc hận v.v. nhưng tất cả bọn họ đều cùng mang một điểm chung, ấy là đều chờ mong phản ứng của Tiêu Viêm trước một kiếm “mượn sức gió ép mặt trời lặn” khủng bố này từ Nạp Lan Yên Nhiên.
Và câu trả lời của Tiêu đại thiên tài là…
“Chờ ngươi nãy giờ!”
...một tiếng hét lớn...
Grrr… Ngaooo!!!
...hậu thuẫn bởi một tiếng Long ngâm còn lớn hơn...
“Thiên Hỏa Cuồng Long”
....cùng với đó là không chỉ một, mà là tận hai đầu Long “hình hài hoàn chỉnh” được bao phủ trong ngọn lửa màu hoàng kim có nhiệt độ cao khủng khiếp cùng nhau gào thét nhắm thẳng về đạo kiếm khí của Nạp Lan Yên Nhiên giữa bầu trời.
“...”
“L-Long… đó là… Long…”
Không gian bỗng chốc tĩnh lặng cho đến khi ai đó nhịn không được thốt lên tiếng lòng của tất cả mọi người đang có mặt tại quảng trường Vân Lam Tông ngay lúc này. Bọn họ vậy mà thấy được tận hai con rồng chân chính, nhấn mạnh là hình hài hoàn chỉnh, từ kiếm chiêu của Tiêu Viêm!
Phải biết, điều làm nên sức mạnh thật sự của các đấu kỹ cao từ Địa giai trở lên là phần ý, hay còn gọi là cái hồn bên trong nó. Nắm được thì sức mạnh vô biên, ảo diệu trận trận, nhưng nắm không được thì cũng chẳng hơn đấu kỹ Huyền giai là mấy.
Đơn cử như Phong Khởi - Lạc Nhật Diệu của Nạp Lan Yên Nhiên. Có câu “mượn gió bẻ măng, phong lăng thiên hạ”, thì ý cảnh của thức thứ nhất trong tuyệt kỹ Phong Chi Cực trứ danh này là một người nắm trong tay sức mạnh và cái hồn của gió, đến mức có thể ép mặt trời phải xuống núi.
Nạp Lan Yên Nhiên tu luyện đấu khí thuộc tính Phong có thể mượn và điều khiển gió thật đấy, nhưng đẳng cấp nàng hiện tại mới chỉ là Đại Đấu Sư mà thôi, chưa nắm được “Thế” trong thiên địa thì “Gió” của nàng còn lâu mới chuyển càn khôn, trấn nhật nguyệt được như ý cảnh kiếm chiêu yêu cầu.
Còn những gì Tiêm Viêm đã và đang làm được lại ở một cái “tầm” rất khác.
Cũng là Đại Đấu Sư, cũng là đấu kỹ Địa giai, nhưng bằng một cách nào đó hắn lại đánh ra được cả cái thân, lẫn cái thần của không chỉ một, mà là tận hai đầu Long, loài dị thú tượng trưng cho sức mạnh và quyền uy không thể lay chuyển!
×
— QUẢNG CÁO —
Phải! Chỉ một cú bổ kiếm không có quá nhiều hoa hoè đẹp đẽ từ Tiêu Viêm, nhưng từ hình ảnh, cho đến âm thanh, thậm chí tính luôn khí thế, số lượng cũng như chất lượng sức mạnh, tất cả mọi thứ Hỏa Long đều vượt lên trên Kiếm Khí của một đầu.
Đương nhiên, phàm là chuyện trên đời, cái gì cũng có nguyên nhân của nó, đâu ai ngủ dậy liền giàu, cũng chẳng ai ăn một bữa cơm liền mạnh cả. Và lý do mà Tiêu Viêm bỗng nhiên lợi hại hơn Nạp Lan Yên Nhiên quá nhiều trong tình huống một kiếm định sinh tử này xuất phát từ năm điểm.
Thứ nhất, đẳng cấp của Tiêm Viêm cao hơn Nạp Lan Yên Nhiên, cụ thể là tam tinh Đại Đấu Sư của đàng trai so với nhị tinh Đại Đấu Sư từ nhà gái. Thịt muỗi cũng là thịt, hơn chút xíu cũng là hơn, đúng không?
Thứ hai, kinh nghiệm thực chiến của Tiêu Viêm nhiều hơn Nạp Lan Yên Nhiên, thể hiện rõ ràng ở các lần giao phong trước đó, dẫn tới hắn biết cách điều tiết thực lực theo từng giai đoạn chiến đấu tốt hơn. Và đến thời điểm cần chạy nước rút như hiện tại, thì kẻ thông minh hơn sẽ là người còn nhiều tiền vốn để mang ra tiêu xài hơn trong lần cuối cùng này.
Thứ ba, từ khả năng triền đấu ngang ngửa nhau nhiều giờ liền, cộng thêm uy lực và sức mạnh chẳng hề thua kém, nếu không muốn nói là mạnh hơn cả đối phương của đại chiêu hiện tại, có thể dễ dàng nhận ra công pháp Tiêu Viêm tu luyện và đấu kỹ hắn sử dụng đều chỉ hơn chứ không kém Nạp Lan Yên Nhiên.
Thứ tư, cũng là khác biệt rõ ràng và trực tiếp nhất giữa hai người, đó là đẳng cấp chưa đủ nhưng vẫn miễn cưỡng thi triển đấu kỹ cấp cao khiến Nạp Lan Yên Nhiên thiếu đi quá nhiều sự chính xác trong khống chế chiêu thức của chính mình, trong khi đó sức mạnh khủng khiếp có sẵn từ Kim Đế Phần Thiên Viêm giúp Tiêu Viêm không cần mất thời gian tụ tập hay phải đau khổ chèo chống chúng thành hình gì cả, việc hắn cần làm chỉ đơn giản là cận dụng sao cho hợp lý mà thôi.
Thứ năm, ít quan trọng hơn nhưng cũng không thể không nhắc đến, đó là việc sinh ra và lớn lên tại một thế giới khoa học kỹ thuật trong quá khứ đã cho Tiêu Viêm cơ hội “nhìn thấy tận mắt” không ít những con Rồng… kỹ xảo khác nhau, qua đó giúp hắn mường tượng được rõ ràng, để rồi đánh ra được ý cảnh trọn vẹn của một chiêu Thiên Hỏa Cuồng Long cuối cùng này.
Công pháp và đấu kỹ ngang nhau, nhưng trước chênh lệch về đẳng cấp, kinh nghiệm thực chiến cùng khác biệt chí mạng trong cách đòn quyết định thành hình cũng như thi triển ra, thì việc hai đầu Hỏa Long dễ dàng cắn nát kiếm khí Lạc Nhật Diệu của Nạp Lan Yên Nhiên, sau đó thế không thể cản tiếp tục lao tới bản thể nàng để công kích là chẳng có gì quá khó hiểu cả.
Nhìn hai đầu Hỏa Long dễ dàng hủy diệt kiếm khí của mình mà chỉ trầy vài miếng vảy và mờ nhạt đi đôi chút, lại cảm nhận được nhiệt độ cao kinh khủng của nó trực tiếp thiêu đốt làn da mịn màng đã không còn được bảo vệ bởi đấu khí khải giáp khi càng lúc càng tới gần, Nạp Lan Yên Nhiên chỉ biết cười khổ.
Nàng bại rồi! Bại dưới tay một kẻ mà chỉ mới ba năm trước còn bị nàng khinh bỉ bằng nửa con mắt; kẻ mà chỉ cần nhắc đến tên người ta lập tức sẽ nghĩ tới hai từ phế vật; kẻ mà nếu không phải vì sự ương ngạnh và bướng bỉnh của nàng từng chút, từng chút một đem hắn đẩy ra xa, thì có lẽ hiện tại hai người đã trở thành một cặp trai tài, gái sắc được người người hâm mộ rồi.
Đáng tiếc, thời gian là thứ sẽ chỉ đi tới chứ không lùi, và trên đời cũng chẳng ai bán thuốc hối hận cả. Nên là…
“Xin lỗi sư phụ, xin lỗi tông môn! Xin lỗi phụ thân, mẫu thân, gia gia… đều là do Yên Nhiên bất tài đã phụ lòng kỳ vọng của mọi người. Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm thân trâu ngựa đền đáp công ơn sinh thành, bồi dưỡng và tình cảm mọi người đã dành cho ta.”
...hai hàng thanh lệ chảy xuống, Nạp Lan Yên Nhiên chỉ biết âm thầm xin lỗi những người đã yêu thương, quý mến cũng như đặt hy vọng vào nàng trong lòng, đồng thời nhắm mắt chờ đợi khoảnh khắc Hỏa Long đem mình đốt thành tro bụi mà thôi.
...Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com...
*Phong Khởi - Lạc Nhật Diệu: Gió nổi lên - mặt trời lặn.