Sáng hôm sau.
“Phùùù…” - Thở ra một hơi thật dài, nụ cười đã lâu chưa xuất hiện cuối cùng cũng đã quay lại trên môi Tiêu Thiên: “Nhất tinh Đấu Sư, rốt cuộc cũng đi ra được một bước này.”
Đúng vậy, hắn đột phá rồi!
Sau một đêm ăn nhậu với đại lượng linh thực, linh tửu, linh mễ v.v. được nạp vào, cộng thêm thành quả tu luyện từ ba Nữ Thần gồm một ngũ tinh Đại Đấu Sư và hai nhất tinh Đấu Linh, thì cuối cùng Tiêu Thiên cũng đã bước ra được một bước quan trọng là đem đẳng cấp tăng từ thập tinh Đấu Giả “chim non” lên nhất tinh Đấu Sư “thái điểu”, qua đó đẩy đẳng cấp của Mộc Ánh Tuyết và Hoàng Dung lên thêm một tiểu cảnh, đạt tới lục tinh Đại Đấu Sư.
Mà sẵn nhắc tới Hoàng Dung…
“Theo dự kiến thì nhanh nhất là tối nay mới có tin tức của Dung nhi. Từ giờ đến đó… cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.”
...mặc dù Tiêu Thiên thực sự rất để tâm tới an nguy của nàng, nhưng biết sao được, lực bất tòng tâm a.
“Quan trọng hơn là, ba ngày nữa Ước hẹn ba năm đến hạn rồi, nếu không có gì bất ngờ, Tiêu Viêm tiểu tử kia nên có mặt tại Đế Đô hôm nay, hoặc chậm nhất là ngày mai a.”
Đối với việc gặp lại Tiêu Viêm, Tiêu Thiên cũng không cảm thấy nhiều chờ mong lắm. Một là bản thân không ưa tên ấu dâm vô liêm sỉ kia, thấy cái mặt liền muốn hại người; hai nữa là nơi này không phải Ô Thản Thành - Tiêu Gia, mà Tiêu Thiên của hiện tại cũng đủ lông đủ cánh để không cần phải giả trang cái gì biểu ca đáng kính nữa, cứ dùng danh tính Vô đại nhân làm những gì mình thích và cần làm thôi.
Tuy nhiên, Huân Nhi lại là một câu chuyện khác!
Trong nguyên tác, Tiêu Viêm một thân một mình lưu lạc khắp nơi trong liên tục hơn hai năm, cho tới tận khi Ước hẹn ba năm đến hạn hắn mới một người một ngựa lên Vân Lam Tông ứng chiến.
Nhưng hiện tại lại không giống như thế nữa.
Bởi vì có Tiêu Thiên nhúng tay vào rất nhiều chuyện trong quá khứ, dẫn tới Tiêu Viêm thuận lợi tiến vào Già Nam Học Viện cùng với Huân Nhi và chúng bạn, nên rất có thể lần trở về này của Tiêu đại thiên tài sẽ không còn là đơn thân độc mã nữa.
Huân Nhi có mặt, đồng nghĩa với ít nhất một siêu cường giả Đấu Hoàng sẽ xuất hiện dưới tư cách bảo tiêu của nàng. Đây sẽ là biến số cực lớn mà Tiêu Thiên sẽ phải tính đến thật kỹ trong sự kiện Vân Lam Tông sắp tới đây.
“Đấu Hoàng… phiền phức a!” - Khẽ vươn cao hai vai có chút cứng ngắc vì tu luyện cả đêm, Tiêu Thiên lắc đầu thở dài: “Mỹ Đỗ Toa là chỗ dựa vững chắc, nhưng suy cho cùng thì nàng cũng chỉ là một cá nhân mà thôi. Song quyền nan địch tứ thủ, chỉ hy vọng những gì đã làm được trong sự kiện Đại hội Luyện Dược Sư đủ để giữ Pháp Mã và Gia Lão hai lão đầu này ở thế trung lập.”
Cho Mộc Ánh Tuyết lên đài thi đấu, lại không ngần ngại khoa trường thực lực bằng cách làm ra Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán loại Tân Dược cấp bốn gần như lật đổ mọi khái niệm về đan dược từ trước đến nay của đại lục, ngoại trừ để tranh thủ thiện cảm cho Mỹ Đỗ Toa và tộc Xà Nhân, cùng sự kính nể cho cá nhân cô nàng Tây Thổ Đệ Nhất Độc Sư cũng như Tề Thiên Cung ra, thì mục đích tối thượng của Tiêu Thiên, sau tất cả, chính là dùng đan dược trấn áp lập trường của Pháp Mã và Gia Lão hai vị siêu cường giả Đấu Hoàng này.
Cụ thể hơn, tối qua trên bàn tiệc mừng quán quân, hắn đã đồng ý “bán” đan phương của Tụ Tinh Tán và Tam Thiên Tụ Tinh Tán cho Luyện Dược Sư công hội bằng “tiền”, một cách làm mà ý nghĩa sâu xa của nó chẳng khác nào cho không đối phương lợi ích.
Tuy nhiên, có câu nói rất hay, rằng “đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn”.
Thân là một Dược Hoàng, cố chấp với đan dược của Pháp Mã đương nhiên người thường không thể nào hiểu được. Tức là chỉ cần Tiêu Thiên vẫn còn giữ đan phương của Cửu Thiên Tụ Tinh Tán và Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán, thì ông lão cứng đầu này nhất định sẽ còn phải ra sức làm Vô đại nhân hài lòng trên mọi mặt trận, để hy vọng một ngày nào đó sẽ giành lấy được thứ hắn muốn.
Cái gì!? Dùng kiến thức của Dược Hoàng, dựa trên nguyên lý của Tụ Tinh Tán và Tam Thiên Tụ Tinh Tán để tự nghiên cứu ra hai đan phương sau à? - Xin lỗi, cơ sở giúp Tân Dược lợi hại hơn đan dược kiểu cũ bắt nguồn từ khả năng kết hợp dược và độc vào cùng một chỗ để chúng hỗ trợ cho nhau. Tức là muốn bắt chước công thức chế tạo Tân Dược thì không chỉ cần kiến thức uyên thâm về Dược, mà trình độ trên lĩnh vực Độc cũng phải đạt được độ cao nhất định.
Mộc Ánh Tuyết làm được vì nàng vốn không phải “người”. Về phần Pháp Mã… còn thiếu một chút xíu!
Sự cố chấp với đan dược của Pháp Mã bị Tiêu Thiên lợi dụng triệt để, còn trong trường hợp của Gia Lão, đó lại là vì… lợi ích quốc gia.
Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán lợi hại ra sao, tất cả mọi người đều đã thấy rõ. Thế thì tai họa nào sẽ đến nếu Tiêu Thiên đem nó giao lại cho Luyện Dược Sư công hội của… Xuất Vân Đế Quốc đây? - Không ra mười năm, biên cảnh của Gia Mã Đế Quốc sẽ bị đại lượng Độc Sư đẳng cấp cao tới Đấu Linh san thành bình địa là còn nhẹ a!
Thân làm Thủ Hộ Giả của Hoàng Thất, Gia Lão biết mình không nên làm Vô đại nhân buồn, bởi vì hắn mà buồn là thấy mẹ cả Gia Mã Đế Quốc luôn.
Có thể nói, nếu không phải Hoàng Dung bất thình lình ra vấn đề thì gần như các tính toán của Tiêu Thiên đã trọn vẹn tới chín thành rồi. Dù sao “biết trước tương lai” chính là có lợi thế như vậy.
Đáng tiếc, người tính vĩnh viễn không bằng trời tính!
Cô nàng Nữ Thần kia bỗng nhiên mất tích không sủi lấy một cái bong bóng, kéo theo đó là những thay đổi ngoài cốt truyện khiến Tiêu Thiên không thể không cảnh giác trước Hiệu Ứng Cánh Bướm đã bắt đầu hoạt động, dẫn tới một loạt những thay đổi sau này.
“Thời gian không còn đủ để làm ra thêm bất kỳ biến tấu nào trên kế hoạch nữa, tiếp theo… chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến và hy vọng điều tốt đẹp sẽ đến mà thôi.”
Nói, Tiêu Thiên thở hắt ra một hơi, tâm tình nhanh chóng thay đổi để tiến thẳng ra đại sảnh, nơi Mỹ Đỗ Toa, bốn cô nàng Xà Nhân của nhóm Mị Hoặc Xà Yêu cùng hai huấn luyện viên Quyền Bảo Nhã và Kim Huyền Nhã của bọn họ đang chờ để bị trừng trị bởi gia pháp, can cái tội dám vuốt râu hùm.
...
Cùng lúc đó tại một nơi không ai biết là nơi nào, trong một căn phòng cũ nát đã đóng đầy mạng nhện, có vẻ như là một căn nhà hoang.
“Sáng nay ta ra ngoài một chuyến, phát hiện đại lượng thám tử của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đã tràn vào Ô Thản Thành, đồng thời bắt đầu đẩy mạnh tìm kiếm thông tin về nữ nhân họ Hoàng kia.” - Một hắc y nhân thấp giọng thì thầm: “Lần này e rằng chúng ta đá phải thiết bản rồi.”
Dù toàn thân được che kín trong quần áo đen, nhưng từ giọng nói tới ngoại hình, không khó để nhận ra người này là một nữ nhân.
“Tìm kiếm là chuyện của bọn chúng, chừng nào tìm tới được chỗ chúng ta rồi hãy lo.” - Một hắc y nhân khác, nghe giọng thì khả năng cao là nam nhân, chớp nháy đôi mắt có tròng màu vàng và sọc dọc ở giữa không nhanh không chậm đáp: “Mà, tin chắc ngươi cũng nhận ra thay đổi của nàng ta rồi chứ?”
Câu hỏi của hắc y nam nhân vừa ra, cả hai người đồng loạt ngoảnh đầu nhìn về phía góc phòng, nơi… Hoàng Dung đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần trong tình trạng tứ chi bị trói chặt bằng dây thừng thô to, miệng bị nhét giẻ lớn và kinh mạch toàn thân bị phong bế.
Đáng nhắc đến là, ngoại trừ bị trói ra, không hề có dấu vết bị xâm hại hay ngược đãi nào trên thân thể Hoàng Dung. Nói cách khác, có vẻ như vì lý do gì đó mà hai hắc y nhân này chỉ bắt và hạn chế hành động của nàng thôi, chứ chưa làm gì quá phận cả.
“Trong tình huống này mà vẫn có thể đột phá…” - Hắc y nữ nhân lẩm bẩm: “Là ta cô lậu quả văn à, hay phương pháp tu luyện mới không cần trải qua kinh mạch ra đời rồi thế?”
Không sai! Thay đổi trên người Hoàng Dung mà hai hắc y nhân này đang nói đến chính là việc nàng cứ thế đột phá từ ngũ tinh Đại Đấu Sư lên lục tinh Đại Đấu Sư, bất kể sự thật rằng toàn bộ kinh mạch và huyệt đạo trên người nàng đều đã bị chính tay bọn họ phong bế.
Nỗ lực của Tiêu Thiên ở phương xa… rất không vô tình đã làm hại Nữ Thần nhà hắn a!
“Ngày đó ta cảm thấy nàng có bất thường nên mới phá lệ bắt về kiểm tra. Chưa tra ra được cái gì đã lại xuất hiện bất thường khác.” - Hắc y nam nhân trầm giọng: “Chuyến đi này thực sự là nhiều thú vị a.”
“Thú cái đầu ngươi chứ thú!” - Hắc y nữ nhân trợn mắt, cao giọng: “Nhiệm vụ rõ ràng là trà trộn vào địch quốc tìm Thánh Nữ, hiện tại lại bị ngươi quấy thành dạng này, trở về ta nhất định sẽ báo cáo như thật lại với Phủ chủ, xem ngươi có bị hắn xử lý hay không.”
“Đừng a, Lục Man! Ta van ngươi…” - Nghe tới hai chữ Phủ chủ, hắc y nam nhân lập tức nhịn không được rùng mình, lúc này vội vàng bám lấy hắc y nữ nhân cầu xin.
“Cút, lấy cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng bám lên người lão nương…”