Tái Giá

Chương 14: Chương 14




Tạ Ung ôm chặt nàng, "Nghi Chi, ta nói những thứ này là để cho nàng hiểu rõ nội tình nhà ta, không phải để cho nàng nhân nhượng mẹ đến cam chịu. Ta hiểu mẹ cũng có lúc quá cố chấp, tính khí cũng không thuận, nàng không cần phải gây xung đột trực tiếp với bà, ta sẽ giúp nàng xử lý."

Nguyên Nghi Chi ở đáy lòng có phần kinh ngạc, không ngờ phu quân cùng mẹ cả lại có cái nhìn giống nhau, đều cho rằng nàng không nên cùng Tạ mẫu xung đột ngoài mặt, xem ra Tạ Ung thật lòng nghĩ cho nàng đấy. Nàng ngọt ngào cười một tiếng, nói:

"Xuất giá tòng phu, phận làm vợ là phải nghe lời chồng mà."

Nếu hắn thật lòng nghĩ cho nàng, nàng làm sao có thể không tuân theo chứ?

Mẹ cả đã nói, nữ nhân quá mạnh mẽ độc lập thì cũng khó có thể khiến cho nam nhân yêu thích chiều chuộng, họ lại thường kính nể những người phụ nữ như vậy, hoặc giả là kính trọng chứ yêu thương thì có lẽ rất ít như vết xe đổ là Đinh Cẩm Tú.

Tạ Ung rất yêu thích bộ dáng điềm đạm lại có chút đáng yêu của Nguyên Nghi Chi, vừa thức thời mà vẫn ngọt ngào động lòng người, khiến cho hắn từng bị cho cuộc hôn nhân trước gây biết bao mệt mỏi khốn khổ, rốt cuộc cũng lấy lại được sức sống.

Hắn đã từng coi hôn nhân là việc nên tránh xa, nhưng bây giờ hắn bắt đầu không muốn xa rời cuộc hôn nhân này, nhờ có nữ nhân này hắn mới thực sự cảm thấy vui vẻ ấm áp. Ở cùng nàng khiến hắn nhẹ nhõm tự tại, cho dù không nói lời nào, cũng làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái.

"Kia, sao hôm nay phu quân lại nhắc tới Tô Bạch Mai vậy?" Nguyên Nghi Chi đối với nữ nhân này vẫn có chút để ý.

"Mới vừa rồi Tứ đệ nói với ta, Tô Bạch Mai tựa hồ có điều gì đó muốn đụng chạm tới ta, ta muốn đi qua đó một chút."

Thật ra thì điều Tạ Ung để ý hơn là làm sao Tô Bạch Mai lại đúng lúc tìm được em vợ Nguyên Bình Chi, còn cố ý thông qua Nguyên Bình Chi truyền lời tới hắn, đây có vẻ giống như một âm mưu.

Mà âm mưu diễn ra ngay lúc tân hôn hạnh phúc của hắn, dù sao đây cũng là việc không tốt, hơn nữa rất có thể là nhằm vào Nguyên Nghi Chi, điều này càng làm cho hắn không thể không nghiêm túc xem xét, coi đó là một mối nguy hiểm lớn.

Kỹ nữ thuộc về tầng lớp thấp kém, địa vị vô cùng đê hèn, nhưng danh kỹ thì không phải, danh kỹ vốn gắn liền với danh nhân và tiền tài, năng lực giao tiếp của họ cũng kinh người, thậm chí có thể có quan hệ với nhiều người tai to mặt lớn, việc dẫn hoàng thượng vào màn khách danh kỹ từ xưa cũng không ít, họ có lẽ không làm được những chuyện đại sự cho dân cho nước, nhưng nếu như họ muốn làm chuyện xấu, lại tương đối dễ dàng.

Lăn lộn trên quan trường mười một năm, Tạ Ung đã sớm học được rằng không nên đánh giá thấp bất cứ người nào, dù nàng chỉ là một kỹ nữ nhỏ bé.

Phủ Tô Bạch Mai nằm trên khu nhà giàu của Kim Lăng, là một tòa viện ba gian, hoa cỏ cây cối được trồng khắp nơi, phòng xá gọn gàng sạch sẽ, xem ra quả thật không tệ.

Tô Bạch Mai nhìn thấy Tạ Ung liền có chút vui mừng, sau đó lại thấy Tạ Ung dắt tay Nguyên Nghi Chi từ trên kiệu xuống thì lại kinh ngạc một lúc lâu.

Có điều mỹ nữ thì nàng cũng đã gặp không ít, rất nhanh liền khôi phục vẻ tự nhiên mỉm cười, hướng Tạ Ung cùng Nguyên Nghi Chi hành lễ, nói: "Sáng sớm ta có nghe tiếng Hỉ Thước đầu cành, liền nghĩ ngày hôm nay sẽ có chuyện tốt, không ngờ đúng là được gặp hai người, thật đúng là khách quý nghênh môn, thật quý hóa cho kẻ hèn mọn này."

Tạ Ung sắc mặt không thay đổi gật đầu một cái, "Đã lâu không gặp."

Nguyên Nghi Chi nhanh chóng quan sát vị tiền nhậm hoa mị trước mặt, thấy nàng tư thái yểu điệu, mái tóc tùy ý vãn một chút, rũ xuống sau ót, chỉ cắm một hai cây trâm cài, tà áo mỏng cẩn thận khép lại, váy lụa xanh nhạt, quần thêu mấy cành bạch mai, càng khiến cho khuôn mặt trái xoan mỹ miều kia thêm vẻ khuê tú, cũng không thấy một chút phong trần.

Nguyên Nghi Chi không nhịn được âm thầm thở dài, khó trách phu quân có thể vì nàng viết ra như vậy một bài thơ, quả nhiên không phải người tầm thường.

Mà Tô Bạch Mai cũng quan sát Nguyên Nghi Chi, thấy nàng lông mày tựa như Viễn Sơn, đôi mắt nhược thu thủy, da thịt nhẹ nhàng Như Ngọc, tư thái uyển chuyển mê người, tóc đen dày được vấn cẩn thận, cài trâm Phỉ Thúy, còn có trâm hoa màu đỏ thủy tinh rất tinh xảo, tôn lên vẻ tân nương tử kiều mị đáng yêu. Trên người là váy áo hoa gấm đỏ, phía trên thêu cây lựu, ngụ ý sau này nhiều con, cổ áo, váy được thêu Biên Bức đồ án, ngụ ý nhiều phúc. Một thân sắc đỏ như vậy càng tôn lên một tân nương tử quyến rũ động lòng người, thêm vào đó Nguyên Nghi Chi tư thái cao gầy, càng tôn thêm vẻ cao sang phú quý, không cô gái tầm thường nào có thể bì kịp.

Tô Bạch Mai ở đáy lòng âm thầm thở dài, đây mới là quý nữ của thế giá trăm năm, vừa ưu nhã, vừa tự tại, những cô gái xuất thân phong trần làm sao có thể bì kịp.

Mà Nguyên Nghi Chi luôn được sống trong nhung lụa giàu sang, chưa bao giờ vì củi gạo dầu muối tương dấm mà lo lắng mất ăn mất ngủ, chưa từng bị cái rét cắt da cắt thịt làm tê tái, cứ như vậy mà sống thoải mái thì Tô Bạch Mai làm sao bì nổi.

Nhìn một Nguyên Nghi Chi như vậy, Tô Bạch Mai không chỉ hâm mộ, ghen tỵ, còn oán hận số mệnh thật bất công, với tư chất của nàng, nếu xuất thân từ quý gia, nàng tin chắc mình còn ưu nhã vượt trội. Nhưng sự thật nàng xuất thân bần hàn, vì nuôi sống đệ đệ, nàng liền bị cha ruột bán vào thanh lâu.

Nhưng điều càng làm cho Tô Bạch Mai không cam lòng là Tạ Ung cư nhiên dẫn theo Nguyên Nghi Chi tới gặp nàng!

Phu quân của nàng mà lại mang theo thê tử đi gặp thanh lâu hồng nhan tri kỷ, điều này nói lên cái gì?

Hoặc là loại phu quân này quá ngu xuẩn, quá hổn đản, thật không có đầu óc, không coi trọng thê tử; hoặc chính là vị phu quân này quá thẳng thắn, quá coi trọng thê tử, hơn nữa đồng thời hoàn toàn không thèm coi trọng vị hồng nhân kia.

Trăm năm khó gặp được một kẻ ngu như vậy, Tạ Ung dĩ nhiên chính là loại người sau.

Cư nhiên bản thân lại trở thành chất xúc tác tình yêu cho vợ chồng người ta, Tô Bạch Mai cảm giác mình quả thật trở thành một trò cười.

Đè xuống sự bất mãn trong lòng, Tô Bạch Mai cười mời vợ chồng Tạ Ung vào nhà nói chuyện.

Ba người bước tới chánh đường rồi cùng ngồi xuống, nha hoàn dâng trà thơm rồi yên lặng lui xuống.

Tô Bạch Mai đầu óc xoay chuyển thật nhanh, nhanh chóng cân nhắc tình thế trước mắt một chút, nàng tựa hồ đánh giá thấp địa vị của Nguyên Nghi Chi trong lòng Tạ Ung, cho nên kế hoạch lúc đầu tựa hồ không được rồi, nếu không cách nào phá vỡ tình cảm của họ, như vậy nàng nên sửa đổi kế hoạch, lần nữa vì mình giành lợi ích lớn nhất.

Nàng cân nhắc đắn đo, ngoài mặt nhất phải bình tĩnh tự nhiên đối với Nguyên Nghi Chi cười nói: "Tạ phu nhân, ….. "

Lời của nàng còn chưa ra khỏi miệng, Tạ Ung lại đột ngột cắt đứt nàng nói: "Tô cô nương, dạo gần đây cuộc sống có gì khó khăn không? Có cần Tạ mỗ trợ giúp xin cứ nói thẳng, Tạ mỗ sẽ làm hết sức."

Hắn không hề muốn thê tử nói chuyện cùng nữ tử phong trần như Tô Bạch Mai, thậm chí để nàng suy nghĩ đến cũng không nên.

Tô Bạch Mai ngừng lại, thu lại vẻ miễn cường trên mặt mà tươi cười : "Ta biết mạo muội quấy rầy đại nhân, hành động thật sự không tốt, nhưng ta cũng là cùng đường rồi, mới ra hạ sách này."

Nàng lại cố ý dừng lại một lát, lại thấy sắc mặt đôi phu phụ kia không chút thay đổi, không khỏi cảm thấy chán nản, liền dứt khoát nói thẳng ra : "Thực không dám giấu diếm, ta quả thật đang rất là khó khăn, năm đó nhờ vào danh tiếng của Tạ công tử, vốn tưởng rằng có thể hóa giải kiếp danh kỹ, nhưng ta quá ngây thơ, một cô gái ngây thơ không có chỗ dựa lớn, dung mạo cũng chỉ tàm tạm, cộng thêm một chút danh tiếng nhỏ, chuộc thân rồi khách cũ vẫn không dứt, ta không thể cự tuyệt, mà cũng không có sức lực để cự tuyệt, nếu không ta e rằng mình sẽ chết không có chỗ chôn. Nhưng phận tôi tớ ta không cam lòng, sống như vậy có khác gì những kẻ bán rẻ tiếng cười chốn thanh lâu?"

Nói tới chỗ này, Tô Bạch Mai hướng Nguyên Nghi Chi cười nhẹ không rõ ý vị "Năm đó ta quả thật đối với Tạ đại nhân vừa thấy đã yêu, cũng vì ngài mới chịu được ăn cả ngã về không, chỉ tiếc Tạ đại nhân không thích loại nữ tử phong trần như ta. Ta cố tìm mọi cách, chờ Tạ đại nhân ước chừng một năm, đã chịu không ít đau khổ, vẫn không thể làm mềm lòng Tạ đại nhân, khi đó ta còn tưởng rằng Tạ đại nhân vốn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, hôm nay xem ra ta đã sai, Tạ đại nhân đối đãi Nguyên tiểu thư thật sự rất tốt . . . . . . "

Đáy mắt Tô Bạch Mai vô thức hiện lên nỗi cô đơn sâu thẳm. Năm đó quả thật nàng đã mượn danh tiếng của Tạ Ung mà thoát thân khỏi chốn thanh lâu, còn nói với người ngoài là nàng được Tạ Ung bao nuôi, cứ như vậy được một năm chẳng ai dám động tới nàng, nàng tự thấy may mắn, nàng cho là mình bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy sẽ lấy được chút thương xót của Tạ Ung, chỉ cần Tạ Ung quan tâm nàng một chút, nàng sẽ không để bùn lầy nhuốm bẩn nơi chốn trầm luân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.