Phát hiện thê tử ánh
mắt có chút khác thường, Tạ Ung sắc mặt không đổi nói: "Ở trong quan
trường, thanh liêm ngoài việc có thể đổi lấy thanh danh của mình bên
ngoài tốt, còn lại đều không thể làm được việc gì đại sự, bởi vì bản
tính con người đều tham lam, ngươi không tham, ngươi sẽ cản trở thượng
cấp của ngươi, con đường phát tài kém,thượng không thông - hạ không đạt, kết quả chính là kẻ vô tích sự. Chỉ là, phu quân nàng với những thứ này cũng không coi là quá tham, đều là tiền để dành của lệ Ngân hàng năm."
Cái gọi là lệ Ngân trong quan trường , chính là ngày lễ ngày tết, cùng với mừng thọ đều chờ đồng liêu cùng với thuộc hạ tặng .
Nguyên Nghi Chi có chút không tin, hỏi: "Sẽ có nhiều như vậy?"
Mặc dù nàng không biết thế giới nam nhân, lại càng không rõ ràng quy tắc
ngầm quan trường, nhưng mà nàng cũng không phải là không hiểu dân tình
khó khăn, mẹ cả Trịnh thị sau khi nàng được 15 tuổi đã để nàng đi theo
học tập quản gia lý việc, đối với việc quản lý trong ngoài lui tới, trừ
phi là sự việc vô cùng quan trọng các mối quan hệ lớn, ngày lễ biếu tặng sẽ không vượt qua ngàn lượng, đó cũng coi như chi phí. Ngày thường
nhiều lắm là trăm lượng, hoặc mấy trăm lượng mà thôi.
Cho các quý nhân tặng lễ, càng chú trọng lễ nghĩa, có thể một nghiên mực hoặc một
bình hoa có giá trị mấy vạn lượng, thậm chí mười mấy vạn lượng, hoặc là
một khối ngọc bội cũng phải trên mấy ngàn vạn lượng, nhưng mà đây đều là đưa vật thật, sẽ không lộ liễu đưa vàng, bạc.
Với giá trị Kim Ngân lớn như thế , nếu là bình thường sẽ chính là hối lộ, phải khẩn cầu việc lớn mới dùng dùng đến.
Tạ Ung nhìn Nguyên Nghi Chi hết sứ thâm tình: "Nói thế nào phu quân nàng
hôm nay cũng là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, với chút tài sản này có
đáng gì chứ?"
Tạ Ung hôm nay đã làm quan tới chức hộ bộ Tả Thị
Lang, chính là Tam Phẩm đại quan. Hộ bộ trông coi trong bên ngoài trên
cả nước, đất đai, hộ tịch, thu thuế, lương bổng cùng những gì thuộc về
quốc khố, chức này có thể xem là đứng đầu lục bộ.
Hơn nữa Tạ Ung
còn kiêm nhiệm học sĩ Hàn Lâm viện dạy học cho hoàng gia, học sĩ trước
kia theo ngự giá về kinh sử, tương đương với cánh tay đắc lực của hoàng
thượng , phẩm cấp không cao, quyền phát biểu cũng rất nặng.
Trong quan trường còn nhiều điều mà càng già càng tỏ tường lão luyện, bọn họ
đương nhiên nhìn ra được hoàng thượng đối coi trọng Tạ Ung, ở lục bộ xem xét, lại có xất thân Hàn Lâm viện, việc này rõ ràng là bồi dưỡng cho Tể tướng đương triều, cho nên hầu như phần lớn người trong Lại Bộ thường
nịnh bợ Tạ Ung , đưa lễ đến nhất định phải nặng vốn. Thừa dịp hắn còn
chưa thực sự ngồi trên cao lấy lòng, như thế xem như là thật tâm. Để sau này có nịnh bợ Tể tướng cũng là thấu tình đạt lý?
Người trong quan trường cũng rất thông minh, mọi người đều biết tính toán, sẽ không đầu tư lỗ vốn.
Chỉ có thể nói, Nguyên Nghi Chi cũng không rõ phu quân của nàng địa vị có
bao nhiêu cao quý, nàng chỉ dựa theo lẽ thường mà phỏng đoán, mới phát
giác không ổn. Mà trên thực tế, Tạ Ung đã khéo léo từ chối phần lớn hối
lộ, thật ra phần lớn chỉ là thu"Lệ Ngân" , nếu không với địa vị của hắn
nhà còn phải to gấp mấy lần.
Tạ Ung làm quan xử lý sự vụ không
cong cũng không thẳng, vì để được việc, hắn có thể cùng tham quan tiểu
nhân phía sau vẫn ngấm ngầm qua lại, cũng có thể cùng đám trung thần
ngoan cố căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, đó gọi là"Kẻ
làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết" .
Nguyên Nghi Chi len lén
liếc Tạ Ung một cái, thấy hắn lông mày nhướn lên, mắt phượng hơi lạnh,
dường như không vui, nàng thật nhanh giải thích: "Thiếp không phải ý đó, chỉ là lo lắng. . . . . . "
"Không cần lo lắng, ta sẽ không vì
tham lam đến mức chết bởi hồ đồ, coi như vì người nhà, ta cũng vậy sẽ
không làm chuyện điên rồ." Tạ Ung thấy mặt nàng lo lắng, tâm tình trong
nháy mắt tốt hơn nhiều.
Nguyên Nghi Chi gật đầu, "Làm thê tử tin tưởng phu quân."
Tạ Ung cầm tay của nàng, "Chỉ có hai người chúng ta, hiểu được là tốt rồi."
Nguyên Nghi Chi ngẩng đầu vừa cười rạng rỡ vừa nhìn hắn"Được."
"Những thứ này coi như của riêng để dành vài năm nay của ta, về sau sẽ giao
cho nàng bảo quản." Tạ Ung đem hộp đồng tử khóa lại lần nữa, giao chìa
khóa vào tay Nguyên Nghi Chi.
Nguyên Nghi Chi có chút chần chờ, hỏi: "Này?"
Nguyên Nghi Chi vạn không nghĩ tới mới vừa gả vào Tạ phủ, Tạ Ung đem tất cả
Tiểu Kim Khố của hắn giao cho mình, nàng có nên thụ sủng nhược kinh hay
không?
"Phu quân, việc này. . . . . . thỏa đáng không?"
Tạ Ung Quay lưng ngồi xuống, tư thế nghiêm túc, tựa như một loại khí thế
sánh ngang trời đất: "Có gì không ổn? Ta và nàng phu thê như một, thẳng
thắng cùng nhau là việc hiển nhiên."
Nguyên Nghi Chi lập tức nói: "Vậy đồ cưới của thiếp cũng cho chàng dùng."
Tạ Ung bật cười, không nhịn được đưa tay vuốt ve bàn tay của nàng, nói:
"Ngốc tử, vi phu sao có thể dùng tiền của nàng? Nàng nếu gả cho ta,
chính là đi theo ta hưởng phúc ."
Nguyên Nghi Chi chột dạ nhếch
miệng cười khúc khích, nhỏ giọng thì thầm: "Thiếp có cảm giác mệnh của
thiếp thực quá tốt rồi thì phải? Liệu có phải thiếp đang nằm mơ ?"
Nàng không nhịn được len lén nhéo đùi mình một cái, kết quả đau đến âm thầm
cắn răng, lại không phát hiện một người khác ngay lúc này vừa cười vừa
nhìn chằm chằm nàng.
Tạ Ung thấy nàng bộ dáng mất hồn, tâm tình
càng trở nên tốt hơn: "Nàng có thể đem toàn bộ những thứ này để trong
phòng, đừng để người khác biết, đây là tài sản riêng của phu thê ta."
Nguyên Nghi Chi ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời len lén nghĩ, quả nhiên sinh
con trai không đáng tin, có thê tử rồi thì quên mất mẫu thân, về sau
nàng sinh hài nhi có phải khi nó lớn lên cũng sẽ như vậy? Nàng có khi
cũng giống bà bà thương tâm khổ sở không?
"Lại suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Số tiền này thu vào cũng không quang minh chính đại gì, mỗi khi thu vào đều phải ghi rõ , có một số thứ không cần phải trả lại,
nhưng có vào tất có ra, sau này khi có món nào vào nàng cũng cần phải
ghi chép. Chỉ có nàng cùng ta biết rõ những kẻ lui tới kia là ai, có hay không có liên quan tiền bạc, mới có thể cùng phu nhân bọn họ qua lại ,
phải dùng thứ thích hợ đáp lễ thì mới không đắc tội kẻ khác."
Nguyên Nghi Chi vẫn chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Trước kia nàng cảm thấy mẹ cả
Trịnh phu nhân cũng đã rất lợi hại rồi, bây giờ mới biết Trịnh phu nhân
thật ra thì cũng bị phụ thân nàng hạn chế rất nhiều.
Nếu so ra thì nàng hẳn là may mắn hơn?
Mặc dù hạnh phúc này đến quá bất ngờ, nàng cảm thấy giống một giấc mộng,
vẫn không dám tin, nhưng mà ánh mắt của Tạ Ung ánh lên như muốn nói"cứ
thử không tin ta thử xem" thế là dù nàng không dám tin cũng không dám
nói ra.
"Đem cất hộp đi."
"Dạ." Nguyên Nghi Chi vội vàng ôm lấy hộp đồng đỏ.
"Tốt lắm, nàng trở về nhà trước đi, ta còn phải xử lý vài việc công, ngày
mai sẽ phải quay lại nha môn làm việc." Tạ Ung mỉm cười nói.
"Dạ được." Nguyên Nghi Chi ngoan ngoãn ôm hộp rời đi.
Cho đến khi trở lại nội thất, đem hộp đồng khóa lại trong rương của hồi
môn, Nguyên Nghi Chi bất giác nhớ ra nàng còn chưa nói đến chuyện của Tạ Chiêu!
Tạ Ung quá giảo hoạt đi, rõ ràng biết được ý định của nàng lại khiến cho nàng không thể cự tuyệt ra miệng.
Chỉ là. . . . . nhìn vào chiếc rương được khóa kia, Nguyên Nghi Chi đột
nhiên cảm thấy có chút chột dạ, ăn tiền của người ta thì làm việc cho
người ta, hiện tại nàng ăn của Tạ Ung , cầm tiền của hắn, hơn nữa còn
nương tử Tạ Ung cưới hỏi đàng hoàng về, lại không chịu giúp hắn trông
nom hài tử, hình như là có chút đuối lý.
Tạ Ung tin tưởng nàng như thế, nàng cũng nên cho hắn tận tâm tận lực đây?
Cứ nghĩ tới nếu chăm sóc không tốt Tạ Chiêu, hắn sẽ oán hận nàng, nhưng
nàng lại không nghĩ ra rằng cố gắng để không phải chăm sóc một đứa trẻ
thì có phải là nàng có chút ích kỷ. Chăm sóc cho đời sau chính là việc
một chủ mẫu trong nhà cần làm. Nàng đã gả cho người ta rồi thì cũng nên
gánh lấy trách nhiệm đó mà không nên có suy nghĩ đẩy trách nhiệm đó cho
người khác.
Nguyên Nghi Chi siết chặt tay thành quyền hạ quyết
tâm chỉ cần phục vụ tốt phu quân cùng bảo bảo. Chỉ cần nàng không thẹn
với lòng thì sẽ không cần sợ bà bà cho dù đó là cọp mẹ.
Nghi Chi, ngươi có thể! Không phải sợ!
Buổi tối, Tạ Ung và Nguyên Nghi Chi sau khi rửa mặt liền đi ngủ
Liên tiếp sinh hoạt vợ chồng khiến thân thể thương tổn, cho nên hai người
chỉ nằm song song trò chuyện, ôn tồn một chút rồi thôi.
Nguyên Nghi Chi vẫn không yên lòng muốn nói trước với Tạ Ung một tiếng, tránh để sau này xảy ra rủi ro mà không nói trước.