Vào thư phòng, Tạ Ung lấy từ trong áo ra một vật, là một chiếc túi vải bông đã ố vàng, bên trong đựng một thứ bột kích thích tuyến lệ, vô sắc vô
vị, hiệu quả tuyệt cao, còn hơn cả bột tiêu rất nhiều.
Hóa ra thứ khiến hắn khóc —— bí mật của Hoàng cung đại nội, chính là do hoàng thượng bệ hạ Huyền Dục ban thưởng.
Nhớ tới lần đầu tiên được chứng kiến uy lực của thứ này, Tạ Ung không nhịn được nhăn mặt lại, bộ mặt xám đen.
Tạ Ung lên làm Trạng nguyên khi tiên đế còn tại vị, nhưng không lâu sau
tiên đế băng hà, Huyền Dục kế vị, lúc tiểu Hoàng thượng Huyền vừa lên
ngôi quyền lực đều rơi vào tay Trịnh Thái hậu, Huyền Dục rất uất ức, vì
vậy thường tìm một người trẻ tuổi vào cung nói chuyện tâm tình, coi như
là bồi dưỡng tình cảm, thấu hiểu văn võ bá quan. Tam nguyên như Tạ Ung
đương nhiên sẽ được Huyền Dục vô cùng coi trọng.
Ngay lúc đó Tạ
Ung còn trẻ tuổi anh tuấn, mắt phượng cuốn hút, Huyền Dục mỗi lần thấy
hắn cũng phải thèm thuồng, hận không thể nhào tới bên người Tạ Ung.
Đối với kiểu người như Tiểu Hoàng thượng nam nữ đều ăn sạch không tha này,
Tạ Ung dĩ nhiên là muốn trốn càng xa càng tốt, e sợ sẽ chuốc phải rắc
rối.
Hắn thà làm quan võ ra ngoài chém giết chứ không thể dùng gương mặt này để làm nịnh thần.
Có một lần, Tạ Ung vừa bước vào Ngự Thư Phòng, Huyền Dục ngẩng đầu nhìn
lên thấy hắn, ngồi ở long vị mà chảy nước mắt, Tạ Ung sợ hết hồn, hắn
nghĩ là Thái hậu lại làm cái gì gây biến chốn hậu cung, hắn kinh hoảng
đứng đó, Huyền Dục lại tiến lên kéo tay hắn, lệ rơi đầy mặt mà nói: "Ái
khanh, trẫm muốn ngươi đến nỗi nước mắt rơi không ngừng, ngươi xem!
Ngươi xem! Ngươi xem mắt trẫm đi!"
Tạ Ung im lặng, nhưng ít nhiều cũng có chút cảm động, mặc cho Tiểu Hoàng thượng không ngừng đem nước
mắt bôi ở trên vạt áo hắn, thậm chí còn bị Huyền Dục nhân cơ hội giở trò ăn không ít đậu hũ, cuối cùng Tạ Ung đẩy Huyền Dục ra, thì Huyền Dục
liền trở mặt cười ha hả.
Hắn lau sạch lệ trên mặt, lấy ra thứ ảo
thuật biến ra nước mắt từ trong túi áo, cười hì hì nói với Tạ Ung: "Trẫm chỉ biết nước mắt của nữ nhân là vũ khí bí mật, thì ra nước mắt của
trẫm cũng rất có lực công kích đó chứ."
Sắc mặt Tạ Ung nhất thời đen ba phần.
Huyền Dục đem thứ gây khóc đó nhét vào tay Tạ Ung, nhân tiểu quỷ đại, ngữ
trọng tâm trường vỗ vào cánh tay của Tạ Ung: "Ái khanh a, nghe nói ngươi gần đây thường ở lại trong quan phủ bởi vì rơi vào tình thế khó xử kẹp
giữa mẫu thân và phu nhân, có nhà mà không thể về, đáng thương, đáng
thương chẳng khác gì Trẫm."
Huyền Dục trên đầu có ngọn núi lớn là Thái hậu, Tạ Ung cũng bị Tạ mẫu lấy chữ "Hiếu" làm khó, quân thần hai
người ở một góc độ nào đó mà nói, quả thật đồng bệnh tương liên.
Điều này làm cho Tạ Ung khó tránh khỏi mấy phần thương tiếc đối với Huyền
Dục, Huyền Dục còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi, bên ngoài phải cai quản cả một
nước, bên trong còn phải đấu đá cùng Thái Hậu, quả thật không hề dễ
dàng.
Huyền Dục lại nói: "Trẫm coi trong sách sử, mặc dù minh
quân đều có thành tựu về văn hoá giáo dục võ công, nhưng cũng có đủ loại thủ đoạn dụ dỗ, thỉnh thoảng bày ra để trị người khác cũng rất tốt, cái thứ gây khóc này cũng có ích đó chứ, trẫm tìm mẫu hậu khóc hai lần, mẫu hậu liền rộng lượng hơn với trẫm rất nhiều, ngươi cũng nên thử đi."
Mặc dù Huyền Dục luôn luôn thích đùa giỡn nhưng vị quan đẹp trai, nhưng hắn chưa từng thật sự xuống tay, hắn kiềm chế rất tốt, chưa từng chạm tới
danh giới cuối cùng. Mà hắn đối với những người này đều rất quan tâm
chăm sóc, khiến họ cam tâm tình nguyện vì vua mà dốc sức.
Tạ Ung
lúc ấy đón nhận lòng tốt của Huyền Dục, hắn hiểu Huyền Dục muốn hắn dùng cái này để đối phó với Tạ mẫu, từ từ thay đổi người, giống như Huyền
Dục đối phó với Trịnh Thái hậu.
Thế nhưng lúc đó Tạ Ung tuổi trẻ
khí thịnh, kiểu nam nhân kiêu ngạo, nguyện đổ máu không đổ lệ, tuyệt đối không thể chạy tới bên mẫu thân khóc lóc cầu xin thương xót, cho nên
liền đem cái thứ gây khóc kia vứt vào xó.
Nhưng nhờ dùng cái thứ
gây khóc này mà Huyền Dục đã cướp lại được quyền lực từ tay Trịnh Thái
hậu, còn buộc Thái hậu cho hắn tự chọn vợ, lập nữ nhân mình yêu thích là Tiết Trân lên làm hoàng hậu, ở bên ngoài hay bên trong hậu cung, Huyền
Dục cũng có thể coi như là toàn thắng.
Còn Tạ Ung đây? Rõ ràng là một đại nam nhân, lại để cho phu nhân mất mạng, hai tiểu thiếp lại mất
khả năng sinh đẻ, còn rơi vào cảnh bất mãn với mẫu thân, đúng là hoàn
toàn thất bại.
Trước đến giờ Tạ Ung luôn tự cao tự đại, mắt cao
hơn đầu, lúc này mới rút kinh nghiệm xương máu mà tỉnh lại, hiểu ra sự
khác nhau giữa mình và Huyền Dục. Huyền Dục không chỉ là dựa vào xuất
thân mới được làm hoàng thượng, người ta có năng lực thật sự, co được
dãn được, chỉ cần hiệu quả, đâu để ý sử dụng thủ đoạn gì?
Đến hôm nay, Tạ Ung đã từng trải ở chốn quan trường mười năm, không dám nói là
người lão luyện, tối thiểu cũng đã vững tâm như sắt, nước mắt càng khó
có thể chảy ra, nhưng không cách nào dàn xếp với mẫu thân, hắn đành dùng tới cách này.
Dĩ nhiên cái thứ kia hoàng thượng cho đã sớm vô dụng, cái này là do Tạ Ung mới được Hoàng thượng cho hôm trước.
Lúc ấy biểu tình Huyền Dục nhìn Tạ Ung rất là phức tạp, "Ái khanh, Nghi Chi là một cô nương tốt, thật ra thì trẫm cũng đã từng ngầm chọn nàng làm
hoàng hậu, nên ngươi ngàn vạn lần không được phụ nàng."
Huyền Dục không thể nạp Nguyên Nghi Chi vào hậu cung, nguyên nhân lớn nhất là do
Nguyên phủ thế lớn, nhân tài lại đông đúc, thật sự không thể coi thường, không cẩn thận còn có thể bị lấn lướt.
Hoàng thượng cùng Nguyên
phủ có quan hệ thân thiết, tình cảm với mấy vị công tử Nguyên phủ cũng
rất tốt, quan hệ này các đại thần khác cũng khó có thể mà so sánh, Tạ
Ung hiểu sự lo lắng của Hoàng thượng với Nguyên Nghi Chi.
Tạ Ung đem thứ gây khóc kia cất đi, hắn hy vọng lần này sẽ hiệu quả, về sau không bao giờ phải dùng vật này nữa.
Nếu như có thể, hắn không muốn lôi vật này ra đùa giỡn với mẫu thân, nhưng
mẫu thân cứ cố chấp như vậy còn đáng sợ hơn, hắn không muốn mẫu thân gây hại cho người còn hại cả mình, Tạ Ung quyết định không thể giả bộ hồ đồ nữa, mặc dù có câu "Quan Thanh liêm thường khó giải quyết việc gia
đình" , nhưng lửa cháy đến nơi rồi, phải thay đổi nếu không nhất định sẽ loạn, sẽ có kết cục khó lường.
Tạ Ung tĩnh an trong thư phòng, trong vô thức tay chạm đụng phải miếng hoàng kim Trường Mệnh Tỏa của Tạ Chiêu.
Cái Trường Mệnh Tỏa này thật ra thì rất bình thường, năm đó Kim Lăng một
lần lưu hành bất ngờ gặp được người đó, vật này đi theo Tạ Ung mười một
năm, không biết chủ nhân của nó còn nhớ nó hay không ?
Tạ Ung cảm động và nhớ nhung người chủ nhân đó, hắn cứ nghĩ rằng họ vô duyên không thể gặp mặt, ai có thể ngờ rằng qua vài chục năm, hai người cuối cùng
lại thành người một nhà chứ.
Phải chăng cái Trường Mệnh Tỏa này chính là dây trói nhân duyên của bọn họ rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Ung không nhịn được mỉm cười, mắt phượng dưới trời chiều khẽ khép lại, lòng người ấm áp dịu dàng.
Buổi tối không đến chỗ Tạ mẫu phục vụ khiến Nguyên Nghi Chi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không phải là một cô gái không hiểu đạo hiếu, chỉ là đối mặt với ánh
mắt hà khắc của Tạ mẫu, thật có một áp lực khổng lồ đè nén, rất không
thoải mái.
Xem ra nàng cần phải điều chỉnh tâm tình nhiều hơn,
một khi đã về làm dâu nhà người ta, về sau sẽ phải làm tròn đạo hiếu,
không thể mang oán giận trong lòng.
Buổi tối Tạ Ung cùng Nguyên
Nghi Chi dùng cơm, sách dạy lễ nghi cũng không nói gì nhiều, dùng xong
cơm tối nghỉ ngơi một lát sau đó hai vợ chồng tách ra tắm rửa, đêm động
phòng hoa chúc rồi cũng đến.
Bọn nha hoàn đều lui đi ra ngoài, trong phòng yên tĩnh, nến long phượng vẫn đang lẳng lặng cháy.
Nguyên Nghi Chi có chút khẩn trương.
Nàng dùng sức hít thở sâu mấy lần, cố gắng thở bình thường dù tim nàng đang
nhảy loạn trong lồng ngực, nhưng vẫn không thể bình tĩnh được, đầu óc có chút choáng váng .
Bây giờ Nguyên Nghi Chi mới ý thức rằng, thật ra thì nàng đang nghĩ lại mọi chuyện về hôn sự này.
Số tuổi càng lớn càng cảm thấy rõ áp lực làm gái lỡ thì không ai thèm lấy, các thiếu nữ kinh thành cùng lứa với nàng, mười người thì tám chin
người cũng đã sớm lập gia đình, thậm chí đã có hai, ba người có con.
Ngày xưa, khi nàng còn khuê trung, bàn bè nhiều vô số, khi rãnh rỗi,
nhàn hạ, mấy tỷ muội gặp mặt uống trà, trò chuyện rất nhiều đề tài, còn
hứa sẽ không rời bỏ nhau dù có chuyện gì xảy ra. Bây giờ, các nàng ây đã có phu quân cùng con cái, những đề tài trò chuyện đã không còn hợp với
khuê nữ Nguyên Nghi Chi như nàng, nàng thường cảm thấy mình rất lạc
lõng, bạn bè cũng vì thế mà dần dần xa lánh nàng, Nguyên Nghi Chi cũng
càng ngày càng cô độc.