Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 313: Chương 313: Ai nói ta sủng nha đầu này?




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Ách… Khách khanh?” Ngô Minh biết ý tứ đại khái, nhưng cũng không hiểu khách khanh đến cùng phải làm cái gì, cùng có cái gì kiêng kỵ hay không.

“Đúng vậy. Tại hạ phi thường nghiêm túc mời cô nương.” Thế tử chắp tay chân thành nói: “Tuyệt đối không phải hư ngôn. Tiêu cô nương trở thành khách khanh Thiên Ba Phủ, hơn nữa còn là loại hình tẩu du* khách khanh. Chỉ cần mỗi tháng khi tại hạ tổ chức nghi thức có thời gian cố định thì đến, bình thường rảnh rỗi đến ngồi một chút cho tại hạ lĩnh giáo một số vấn đề. Những thời gian khác thì ngoài những sự kiện khẩn cấp ra, đều cho cô nương tự mình chi phối. Bạc nhận được mỗi tháng chiếu theo quy củ bên trong phủ, mà lại có nhân thủ trông nom…” (*được tự do đi lại không bị bó buộc)

Ngô Minh rất muốn hỏi, có tam hiểm nhất kim* sao? Có bổ sung quỹ tích luỹ hay không? Hàng năm có từ nửa tháng ngày nghỉ trở lên không? Thời gian phụ trách họp hằng năm có sắp xếp “Nv you” cùng đi ăn tối sao? (*ba loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở)

Đây là muốn đem ta xếp vào biên chế dự bị a… Ngô Minh nghĩ tới nghĩ lui, vốn chuẩn bị từ chối, nhưng đột nhiên liên tưởng đến Tông Trí Liên mọi người, dứt khoát nói: “Thế tử thứ lỗi, chuyện xảy ra đột ngột, ta muốn suy tính một chút.”

“Đương nhiên đương nhiên. Cô nương muốn cân nhắc một khoảng thời gian cũng rất dễ hiểu.” Thế tử hớn hở nói: “Dù cho cô nương từ chối, cả gan trước tiên nói một câu… Mặc dù cô nương không phải khách khanh, tại hạ vẫn là muốn hướng về cô nương ngài lĩnh giáo nhiều, hy vọng chớ từ chối.”

“Cái này đương nhiên. Có vấn đề gì nói là được, nhiều nhất đến thời điểm đó ta thu phí.” Ngô Minh gật đầu.

“Ha ha, Tiêu cô nương trả lời thật khôi hài.” Thế tử ha ha mà cười.

“Đó không phải nói giỡn, ta là làm ăn, đương nhiên muốn thu phí.” Ngô Minh nói xong câu đó, đột nhiên nghĩ đến mình cần gì làm khách khanh, còn không bằng thu lệ phí tính theo sản phẩm mà giúp thế tử giải quyết vấn đề đây!

Tề vương chen lời nói: “Ồ? Cô nương nói thật thú vị. Nếu giống như là lần Phật Soái sinh bệnh này vậy, cô nương sẽ tính bao nhiêu ngân lượng?”

“Bây giờ Phật Soái đã khỏi, hơn nữa ta xem như là nửa muốn ân tình nửa muốn lấy tiền, thế tử đã đưa không ít lễ vật, hai cái này bù trừ lẫn nhau.” Ngô Minh một bộ tương đối rộng lượng nói: “Bằng không cương độc khó giải phải hao phí bao nhiêu tiền mới có người giải độc cho? Giá tiền này khá cao, ta nhưng đã coi như là rất tiện nghi cho ngươi.”

Tông chủ trách mắng: “Ngươi nha đầu này lại còn dám tính toán đối với thế tử?”

“Đâu có tính sổ chứ, không phải vậy liền gảy bàn tính. Ta đều đã nói hai cái việc này bù trừ đã không còn muốn tính toán nữa.” Ngô Minh một mặt oan ức lại chuyển hướng ông lão đang ngồi ngay ngắn trên vị trí đầu não: “Đại thúc, ngươi nói đúng không?”

“Ách… Thật là…” Tề vương tương đối khó mà trả lời.

Công nhiên để cha nói nhi tử không đúng như vậy, cái Tiêu Nhược Dao này quá bẫy người. Không phải là trước đó chỉ là không muốn trực tiếp nói thân phận của mình cho nàng thôi ư? Thật đúng là thù dai. Cư nhiên lại nho nhỏ trả thù.

Thế tử tràn đầy thành ý nói: “Tiêu cô nương tính toán, không phải không có lý. Mọi người đều biết Trường Hận Các chính là làm ăn, há có thương nhân đồng ý lỗ vốn? Nhưng ta vẫn là chờ mong cùng ngươi có thể lấy thân phận bằng hữu với nhau.”

“Được đó, thân phận bằng hữu. Chỉ là vừa nãy ai đề ra khách khanh?” (edit: khi thái tử tỏa ra NGÔN TÌNH và bị CRUSH phản damage)

“Ách…” Nàng cư nhiên lại chờ câu này a.

Thế tử nhất thời nhận ra được mình không thích hợp, vội vàng tạ lỗi nói: “Tiêu cô nương là muốn cùng tại hạ luận hữu, lại bị coi là quan hệ công danh lợi lộc. Giáo huấn thật đúng, là tại hạ lỗ mãng.”

Kỳ thực hắn giờ khắc này ngược lại mừng thầm trong bụng.

Tề vương cùng tông chủ âm thầm trao đổi một cái ánh mắt.

Hai người tương giao nhiều năm. Đều biết tâm tư của đối phương.

Ngươi nhìn đi, cái đồ nhi tương lai này của ta so với con trai của ngươi lợi hại không? Tông chủ không khỏi đắc ý vuốt cằm hài lòng. Kỳ thực làm khó dễ đồ đệ nhất tựa là hắn.

Phi! Tiểu cô nương nhà nào sớm muộn gì cũng sẽ bị nam nhân đè ở phía dưới. Tề vương nhiều năm vương thất ngạo khí, tự nhiên trong lòng không phục.

Ngô Minh lại thuận miệng nói vài câu, mới chuyển hướng tông chủ nói: “Sư phụ, cương độc của Phật Soái đã giải, đặc biệt tới để bẩm báo.”

“Không tồi không tồi. Đã như vậy. Ta tuy vẫn chưa yên tâm cho ngươi làm đồ đệ nhập môn, nhưng ít ra có thể học ba tầng đầu cảnh giới thứ nhất của Tự Tại Thần Công ta.” Tông chủ vẫn không có đáp ứng thu đồ đệ, chỉ là tiến dần từng bước làm ra vẻ nhượng bộ nói: “Ba tầng đầu của Tự Tại Thần Công cảnh giới thứ nhất, ngươi cần phải tập luyện nhiều, không thể lười biếng. Ta yêu cầu ngươi trong vòng mười ngày tăng lên đến cảnh giới một tinh, có thể làm được chứ?”

Ngô Minh nghe tông chủ không có che giấu chuyện cảnh giới Tự Tại Thần Công với thế tử, cũng là làm ra nói thẳng. Hơn nữa nàng còn muốn trêu đùa đám người tông chủ một thoáng.

“Cái này quá khó rồi!” Ngô Minh nhếch miệng biểu thị khó làm.

“Ha ha. Chuyện này có khó khăn gì? Năm đó ta tu luyện tới cảnh giới một tinh, chỉ bỏ ra bảy ngày mà thôi.” Tông chủ khoe khoang khoác lác.

Kỳ thực năm đó sau khi hắn mới vừa học được Tự Tại Thần Công, huyền khí nguyên bản mất hết. Một lần nữa tìm về nhất tinh gập ghềnh trắc trở, hơn nữa lúc đó mọi người có việc gấp. Tâm bất ổn thì lại càng tốn sức, tăng lên đến một tinh lại không đứng vững được, rơi xuống chập trùng bất định, thực tế bỏ ra trên dưới nửa tháng.

Tề Vương nói: “Năm đó ta tuy rằng không phải tu luyện Tự Tại Thần Công, nhưng cũng không phải công pháp tầm thường. Dù vậy. Tu luyện tới một tinh cần dùng tới gần cả tháng, với một tiểu nha đầu thật rất không dễ dàng.”

Liền thế tử cũng nói trợ giúp: “Tông chủ, tại hạ cho rằng từ huyền khí sơ manh đến cảnh giới một tinh, không bằng vững vàng…”

“Không phải, ta là nói ta đã đạt đến cảnh giới một tinh, ngươi lại để cho ta một lần nữa đạt đến, cái này không dễ làm a. Vì lẽ đó quá khó.” Ngô Minh ngồi ở trên xe lăn hai tay xòe ra.

“Hả?” Mọi người nhất thời chưa kịp phản ứng.

Nàng một bộ dáng vẻ bất đắc dĩ, thật giống như rất là ủy khuất: “Buổi tối ngày hôm ấy ta xem ngươi diễn võ, trong lòng như có ngộ ra. Kết quả lại luyện tiếp, không cẩn thận liền đạt đến cảnh giới một tinh.”

Ngô Minh nhấc lên huyền khí.

Tất cả mọi người ở đây đều có thể nhận ra được. Ngô Minh nguyên bản giống như phàm phụ tục nữ không có nửa điểm huyền khí tại người, lại đột nhiên truyền ra một trận huyền khí gợn sóng.

Phục Linh trưởng lão cả kinh nói: “Nhất tinh huyền khí?! Ngươi mới học Tự Tại Thần Công bao lâu a?”

“Không tới hai ngày, hẳn là huyền khí sơ manh mới đúng…” Thế tử nhỏ giọng thì thầm.

Hắn còn đã từng cảm giác mình cũng coi như là kỳ tài luyện võ, tuy rằng không sánh được với Thiên Yêu Cung thế tử, nhưng ở trong nhiều năm nhờ các loại đan dược thượng đẳng phụ trợ, huyền khí tiến bộ hơn xa người bình thường. Hơn nữa chính mình làm đến đâu chắc đến nấy, một điểm tham công liều lĩnh đều không có, là căn cơ huyền khí chân thật.

Nhưng mà giờ khắc này cảm nhận khí tràng từ Tiêu Nhược Dao, thế tử hoàn toàn có thể xác định đối phương nắm vững một tinh không kém gì chính mình, căn bản không phải mù quáng tăng lên.

“Hả? Lẽ nào hai ngày nay ngươi đều ở trong việc cần tu khổ luyện?” Tông chủ trố mắt ngoác mồm, hắn đều quen thuộc Tự Tại Thần Công hơn so với bất luận người nào, như thế cũng không nghĩ đến từ sơ manh tới một tinh sẽ nhanh như thế. Hơn nữa có thể khẳng định cái huyền khí gợn sóng này là luồng khí tràng cùng mình giống mạch mà sinh, nửa điểm không giả được.

Bất quá, hắn cũng rất nhanh phản ứng lại: “Không đúng, không thể dễ dàng như thế, nhất định là ăn không ít ngũ vị, bảy vị ngưng khí hoàn chứ?”

“Ngươi nói những cái này?” Ngô Minh tiện tay đổ ra một cái túi, đều là bảy vị ngưng khí hoàn mặt ngoài bọc lấy một lớp đường.

“Cái kia không phải đường đậu* sao?” Thế tử kinh ngạc. (*chỉ những viên kẹo bọc đường)

Ngô Minh tùy tiện quăng đến quăng đi ở trong tay mấy viên: “Những viên kẹo này chính là bảy vị ngưng khí hoàn a. Ta ghét mùi vị nguyên bản, liền bọc lấy một lớp đường.”

Tề vương tức giận hướng về tông chủ liếc mắt: “Trước đó ai nói ta sủng nha đầu này? Ngươi đều đem bảy vị ngưng khí hoàn đưa nàng làm đường đậu ăn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.