Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Nghe được âm thanh triệu tập binh lính ngoài trướng, Ngô Minh cảm khái huyền vũ binh sĩ thật sự là thuận tiện, không cần tiếng trống liền có thể tập hợp binh lính, đây chính là một phần ưu điểm huyền vũ chỉ huy.
Không cần giống như trong sách cổ nói cái gì ba hồi trống vang, vẫn có thể lặng yên tập hợp binh lính. Ngô Minh hoài nghi chính mình nếu là mang theo một đội võ giả, nói không chừng có thể trở thành đội đặc công ám sát.
Bởi vì giữa một cái đoàn đội thì tính phối hợp là phi thường trọng yếu. Đặc biệt là với bộ đội làm nhiệm vụ ám sát, tuyệt đối có thể nhân lên uy lực nếu trong lúc đó phối hợp thích đáng.
Trong đầu Ngô Minh đang tính toán huấn luyện huyền vũ đặc công, Tình công chúa bên này nói: “Áo giáp trên người ngươi không nặng sao? Đi lại như thế nào?”
“Thật đúng là rất nặng a.” Ngô Minh cố ý phóng xuất ra một chút huyền khí, bước đi một cách vững chãi, cùng Tình công chúa cùng nhau đi ra đại trướng.
Ngô Minh lấy thân thể một vị nữ hài tử mười sáu tuổi, tự nhiên không thể không phóng thích huyền khí mà có thể dễ dàng khống chế trọng giáp như thế. Nữ tử bình thường mặc vào sau muốn đứng thẳng đã không dễ dàng, mà Ngô Minh còn muốn bảo trì phong thái đi lại.
“Tham kiến Vũ thống lĩnh, Chu thống lĩnh!”
Ngoài trướng vài chục bước ngoại, đã muốn tập hợp một ngàn năm trăm danh huyền vũ binh sĩ.
Những binh sĩ này tay phải cầm theo hoa thương* cùng hoa đao** không có lưỡi, quỳ một gối xuống cùng nhau thi lễ. (*vũ khí cổ giống thương nhưng ngắn hơn) (**đao ngắn)
Bởi vì không phải tác chiến trên trận mạc thực sự, cho nên không cần nhiều binh lính lắm. Năm vị huyền vũ nữ tướng đều tự triệu đến đây ba trăm tên binh sĩ.
Này đã muốn thực cấp cho Ngô Minh mặt mũi. Dựa theo bình thường phán định, ba trăm huyền vũ binh sĩ đối phó một vị cửu tinh võ giả tuyệt đối là đủ dùng. Sở dĩ tiếp cận đến số lượng một ngàn năm trăm, vì làm cho Ngô Minh cao hứng mà thôi.
Đường nữ tướng tương đương biết lấy lòng người. Lời nói phía trước ở thời điểm Ngô Minh mặc áo giáp, rất nhiều nữ tử nghe xong sẽ mừng thầm, chẳng qua Đường nữ tướng không thể tưởng được dùng ở trên người Ngô Minh lại thu được hiệu quả nghịch đảo mà thôi.
Áo giáp Chu thống lĩnh thật rất khác biệt. Có huyền vũ binh sĩ chú ý tới Ngô Minh mặc giáp, đều tự nói thầm lấy.
Nhưng thật ra có vài vị bách phu trưởng ở khoảng cách gần, chú ý tới áo giáp trên người Chu thống lĩnh có phân lượng không nhẹ, chỉ cần nghe âm thanh cước bộ của nàng đáp xuống đất có thể nghe ra một chút.
“Bình thân. Xếp thành hàng đi diễn quân tràng.” Tình công chúa phát ra chỉ lệnh.
Không cần mấy vị nữ tướng mở miệng phát lệnh, một ngàn năm trăm danh sĩ binh đã muốn ở trong đầu nhận được thanh âm điều phối của nữ tướng, đều đứng dậy xếp thành hàng đi đến diễn quân tràng.
Tình công chúa, Ngô Minh cùng mấy vị huyền vũ nữ tướng, ở trên điểm tướng đài tại diễn quân tràng đứng xếp một hàng dài.
Thân phận tối cao như Tình công chúa ở chính giữa, bên cạnh chính là Ngô Minh cùng Đường nữ tướng. Các nữ tướng còn lại lần lượt sắp xếp sang hai bên sườn, còn có vài vị cao thủ nữ thị vệ.
Nhưng dễ chú ý nhất trong đám người. Chính là một thân Lữ Linh Khởi áo giáp Ngô Minh.
Còn lại vài vị nữ tướng cũng có chiến giáp trên người, nhưng thân thể của nàng mà nói liền đẹp hơn cả.
Tình công chúa dung mạo không kém gì Ngô Minh, nhưng là không có áo giáp trên người khuyết thiếu anh khí.
Nhóm nữ tướng có áo giáp mặc trên người anh khí bức nhân, nhưng là vô luận là dung mạo hay còn là dáng người, đều không thể cùng Ngô Minh đánh đồng.
Toàn trường một ngàn năm trăm tên huyền vũ binh sĩ, cùng với nhóm binh sĩ đứng xung quanh diễn quân tràng, ánh mắt đều tập trung ở trên người Chu Chỉ Nhược.
“Đó chính là Chu Chỉ Nhược sao.”
Giữa sân lặng ngắt như tờ, bên sân lại lặng yên nghị luận không nghỉ.
“Chính là nàng, chính là mỹ nữ ngực đại Chu Chỉ Nhược trong truyền thuyết.” Có binh lính hắc hắc cười nói: “Nhìn chỗ giáp ngực kia mà xem. Ta tin tưởng bên trong tuyệt đối không phải không khí. Không phục theo ta hạ thề đánh cược!”
“…” Binh sĩ chung quanh đều im lặng hướng hắn nhìn một lúc lâu sau không nói lời nào.
“A, ta nói sai!” Binh sĩ kia vẻ sợ hãi phát giác chính mình có thể lỡ lời rồi. Tại đây trong cái trận doanh huyền vũ nữ tướng này nói lời vô lễ với nữ thống lĩnh, vạn nhất có người báo cáo thủ trưởng, chỉ sợ là mấy chục quân côn đều tránh không được.
Ngay sau đó, chung quanh ầm ầm vang lên một mảnh thanh âm phủ định: “Phi! Ai muốn cược với ngươi?”
“Đây là cửa thua, ngốc tử mới cùng ngươi cược.”
“Đúng vậy đúng vậy, ta cũng tin tưởng bên trong là căng tràn a.”
“Ai nha, ta còn tưởng rằng mọi người đều ngượng ngùng đâu. Nào huynh đệ chúng ta cùng mở chủ đề vóc dáng con gái nhà người ta.”
“Nhìn một cái vòng eo kia quá tinh tế mi nhon. Thắt lưng có thể bó buộc đến loại trình độ này tuyệt đối chỉ có Chu đại mỹ nữ có thể làm được.”
“Nhóm nữ tướng cùng nàng đứng chung một chỗ tuyệt đối cả người khó chịu a, dù sao ta chỉ muốn nhìn chằm chằm nàng.”
“Thật đúng là đừng nói. Ngày xưa cảm thấy bộ dạng Khâu nữ tướng đã muốn không sai. Hiện tại mới phát hiện nguyên lai mỹ nữ còn có cái mẫu người xinh đẹp như vậy.”
“Đúng đúng, đều nói nữ nhân béo mới có ngực đại. Chu thống lĩnh tuyệt đối đảo điên phán đoán trước kia của ta.”
“Mặc dù là Tình công chúa ở bên cạnh, so ra cũng to hơn một chút.”
Tuy rằng thanh âm này đó cách Ngô Minh rất xa, nhưng là một tầng lâu thính lực trở lên vẫn là thu hết ở trong tai. Đồng thời tiến hóa khung máy móc trong lúc đó có thể tiến hành phân tích lượng lớn dữ liệu, chỉ cần để tâm có thể biết một đám binh sĩ đang bàn tán cái gì.
Hoàn hảo Ngô Minh đã muốn dần quen những bình luận như vậy, không có nổi bão ngay tại đương trường.
“Các ngươi thả ra kết giới chỉ huy đi.” Tình công chúa nhìn Ngô Minh. Đối với nhóm nữ tướng hạ đạt mệnh lệnh nói.
“Mạt tướng tuân mệnh.” Mấy vị huyền vũ nữ tướng một đám chắp tay lên tiếng trả lời.
【 Hạt hạ chư quân, duy sát là mệnh. Cước đạp chi địa, thủy khô huyết kiệt!】
【 Cẩn ký tổ bối thệ ngôn, dữ ngã đạp huyết lộ nhi hành!】
【 Tiền phương kinh cức biến bố, tất tương thứ mãn địch quân thi thể!】
Một đám huyền vũ chỉ huy tuyên cáo từ vang lên. Bốn lục sắc chỉ huy kết giới mở ra. Liền ngay cả Đường nữ tướng cũng phóng xuất ra chỉ huy kết giới màu xanh.
“Oa, màu xanh chỉ huy kết giới! Lục cấp huyền vũ nữ tướng, Đường nữ tướng không hổ là nữ tướng đứng đầu đại Vũ quốc chúng ta.” Tình công chúa thấp giọng tán thưởng một tiếng.
“Bội phục! Hâm mộ a!” Ngô Minh nói nhỏ một tiếng.
Vài vị nữ tướng đứng ở trên đài, dưới đài một ngàn năm trăm danh sĩ binh dưới chân bắt đầu xuất hiện vòng sáng chỉ huy.
Ở dưới sắc trời dần dần hôn ám, đạp hoàn tuy rằng không sáng rọi bằng ánh sáng bó đuốc, nhưng là so với ban ngày rõ ràng có thể thấy được.
Trong đó Đường nữ tướng sở hữu màu xanh đạp hoàn là chói mắt nhất, so với binh tướng của bốn phương trận còn lại mà nói càng thêm nổi bật.
Ngô Minh khách khí hai câu sau, nhảy xuống điểm tướng đài.
Oanh ——
Nàng rơi xuống đất cùng với chấn động rất nhỏ, âm thanh phát ra càng như là trọng vật rơi xuống đất.
Nếu là nữ tử thông thường sẽ sợ người khác cảm thấy nàng nặng, nhưng mà Ngô Minh không cho là nhục ngược lại lấy làm vinh, mỹ tư tư* cảm thấy uy thế mười phần. (*như cảm giác thỏa mãn)
Các huyền vũ sĩ đã muốn từ trong đầu nghe được lệnh nữ tướng biết phải làm cái gì, tạm thời tránh ra một cái đại lộ, để cho Ngô Minh thông qua đến cuối sân diễn quân tràng.
“Các ngươi dùng hoa thương hoa đao, ta nên dùng cái gì đây?” Ngô Minh hướng cái giá treo binh khí bên sân nghiêng đầu xem sau một lúc lâu, thở dài: “Không có thứ thích hợp.”
Thanh âm của nàng mang theo dao động huyền khí, toàn trường có thể nghe thấy.
“Chu thống lĩnh thỉnh chớ lo lắng. Cứ việc dùng tự nhiên đi.” Đường nữ tướng cao giọng nói.
Bên cạnh có người dâng binh khí, cũng có người hầu mang đến hoa đao hoa thương, nhưng Ngô Minh lắc đầu.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy bên sân cách đó không xa có một chiếc xe ngựa.
Xác thực mà nói, nên gọi là bánh xe ngựa… (chưa xong còn tiếp)