Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 442: Chương 442: Điệu bộ biên quân nước Tấn




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngày hôm sau mặt trời dần lên, cũng là lúc chuẩn bị khởi hành.

Đến trong viện rồi, Ngô Minh liền trợn tròn mắt.

Vốn tưởng rằng chỉ có một cái bọc nhỏ, nhưng không nghĩ ra Tiêu nương chuẩn bị túi hành trang lại là một xe ngựa gì đó.

Trong xe chất mấy mươi cái bao, tất cả đều là y vật để thay đổi, còn có áo tơi*, cây dù những tạp vật này. (*áo tơi thường được làm bằng lá cây, thường là lá cọ khâu thành nhiều lớp)

Ngô Minh một cái rồi lại một cái muốn ném ra ngoài, nhưng Tiêu nương lải nhải lẩm bẩm không ngừng: “Đi xa nhà, tại sao có thể không mang theo những thứ này? Thân thể ngươi bây giờ tuy rằng quen với việc luyện võ nhưng chung quy vẫn là nữ hài tử, vạn nhất bị lạnh, ngày sau không dễ sanh nuôi liền phiền phức đến rồi…”

Ngô Minh đổ mồ hôi.

Kỳ thực Hỗ Vân Kiều lưu lại cái bọc nhỏ kia như vậy là đủ rồi, nàng trước khi bế quan rất nghiêm túc mà giúp Ngô Minh mua sắm quần áo mới, thậm chí ngay cả y vật thiếp thân cũng mua đủ cả. Đương nhiên độ lớn bé hơi có sai lệch, may là chưa có nịt ngực các loại đồ vật mang tính chính xác cực cao này, không thì Hỗ Vân Kiều có thể sẽ không biết, thân hình Ngô Minh qua một tháng đã phát dục hơn nữ hài thông thường một năm.

đám người Tông Trí Liên bao gồm Tiêu cha Tiêu nương, cả nhà Ngả Nha Đầu, đưa tiễn Ngô Minh ra vườn, Ngô Minh liên tiếp mà khiến hồi, mấy vị lão nhân mới ngoắc tay cáo biệt.

Tông Trí Liên, Ngả Nha Đầu, Tiêu Mai ba người đưa Ngô Minh vào Tề Đô, Ngô Minh lại lấy ra mấy viên thuốc tranh thủ làm tối hôm qua đưa cho Tông Trí Liên, để khi hắn tụ hợp tổ đội nhỏ của mình lại thì đưa cho những người còn lại đề thăng huyền khí.

Ngô Minh tới Thiên Ba Phủ tìm Phật Soái đưa tin, lấy văn bài thông quan dịch trạm loại món đồ chứng minh thân phận. Người nữ cận vệ kia đã sớm chờ ở đó, do Phật Soái sau khi dẫn ra giới thiệu thì hướng Ngô Minh chắp tay: “Tiêu phụ tá*, thuộc hạ Tề Thường, là đảm nhiệm người dẫn đường cho ngài.” (*quan viên trợ tá cho các tướng soái)

Nữ thị vệ tên Tề Thường là một bé gái trong đám trẻ mồ côi được Tề quốc thu nhận, niên kỷ trên dưới hai mươi tướng mạo bình thường. Nhưng một thân giáp nhẹ ngược lại là nhìn có chút nữ kiệt oai hùng.

Tề Quốc có một cái chế độ, đối với con cái của binh sĩ tử trận không còn mẹ hoặc những cô nhi mồ côi sẽ được nhận nuôi cho đến khi thành niên. Nhưng khi còn bé sẽ được tham gia một ít huấn luyện quân ngũ, tuyển chọn người ưu tú trở thành thị vệ.

Thời đại này khác biệt đẳng cấp thân phận thật lớn, không có luật nhân quyền dành cho trẻ nhỏ gì, mà nguyện ý dùng công quỹ nuôi dưỡng bọn trẻ mồ côi này lớn lên đã được bách tính khen ngợi, tự nhiên không ai dị nghị với việc đám trẻ này từ nhỏ đã phải tiếp thu giáo dục quân ngũ hà khắc.

Họ của nữ cô nhi này vốn là họ Trần, bởi vì có thể tu hành huyền khí nên được đề bạt, hiện tại đã là huyền khí nhị tinh. Nàng thành thật với bản phận tính tình lại cẩn thận. Được Thiên Ba Phủ luôn luôn coi là trọng điểm bồi dưỡng.

Năm ngoái vì làm việc đắc lực lại không có sai lầm gì, càng được đề thăng làm cận vệ, chính là có thể ở bên cạnh bảo vệ thế tử, cũng liền được ban cho họ Tề để tượng trưng cho thân phận. Tương tự với hạ nhân ở một số đại phủ được cải danh họ, dễ dàng cho ngày thường hành sự cùng tăng cảm giác phụ thuộc vào.

Lúc này đem nàng phái cho Ngô Minh dẫn đường đến Tấn quốc, mà không có an bài những nam thị vệ khác làm người dẫn đường, có thể thấy được thế tử, Phật Soái đúng là đã cẩn thận tỉ mỉ an bài cho Ngô Minh.

“Làm phiền Tề cô nương.” Ngô Minh chắp tay.

Tề Thường sợ hãi nói: “Tiêu phụ tá chớ nên chiết sát* thuộc hạ. Ngài chỉ cần gọi ta Tề Thường là được.” (*tức là cảm thấy không xứng với xưng hô đó)

Ngô Minh gật đầu, đã quen với việc người thời đại này chú ý địa vị bất đồng.

Thế tử cái loại này không câu nệ cấp bậc tôn ti lễ nghĩa còn là bình dị gần gũi, đạt được rất nhiều người tán thưởng.

Mà như Ngô Minh loại không câu nệ tiểu tiết thường xuyên vi phạm cấp bậc lễ nghĩa trên dưới này, cũng là bởi vì trên người nàng mang dị bẩm thiên phú kinh người mới không khiến người ta chú ý. Nếu là nàng tư chất bình thường cũng không có chỗ nào quá mức siêu quần, sớm đã bị quân thượng cho là không tuân lễ giáo trách phạt. Đương nhiên thế tử tu dưỡng tốt, có lẽ sẽ nhẫn được một chút.

Phật Soái đã từ thế tử nơi đó hiểu được thói quen của Ngô Minh. Thậm chí thế tử trước khi đi cũng nhắc nhở qua không cần an bài theo lễ tiết trên dưới quá mức cầu kỳ. Ngay sau đó Tề Thường lái xe, Ngô Minh quần áo gọn nhẹ giản dị liền ngồi cùng một chiếc xe ngựa xuất phát.

Có văn kiện thông quan của Thiên Ba Phủ, xe ngựa trên quốc lộ tại trong vòng phương viên trăm dặm được đề phòng sâm nghiêm ở Tề Đô này một đường chạy băng băng.

Kỹ thuật đánh xe của nữ thị vệ Tề Thường này không tệ, Thiên Ba Phủ còn cố ý cung cấp hai con ngựa dự phòng, tùy thời có thể thay đổi để cho tốc độ xe ngựa của Ngô Minh không bị chậm đi.

Ngồi xe ngựa chạy đi rất buồn chán. Ngô Minh thẳng thắn cùng Tề Thường nói chuyện phiếm.

Vị nữ thị vệ này mới đầu còn rất câu nệ, về sau dần dần quen thuộc. Mới thả lòng tâm sự. Nàng cũng thay đổi xưng hô từ Tiêu phụ tá theo quan ngữ ngày thường ở Thiên Ba Phủ, đổi thành Tiêu cô nương, nhưng nhất quyết không chịu xưng hô trực tiếp là Tiêu Nhược Dao.

“Thật chậm a, nếu có cái truyền tống trận thì thật thuận tiện.” Ngô Minh xem lộ trình chặc lưỡi cảm thán, một ngày tối đa hai trăm dặm.

Bởi vì xe ngựa chạy hết tốc lực tuy rằng có thể đạt được vận tốc bốn mươi km, cũng chính là tám mươi dặm đường, nhưng căn bản không thể bảo trì lâu dài. Nếu là muốn một ngày duy trì tốc độ hơn nữa không để tổn thương ngựa, thì vận tốc tối đa chỉ có thể khống chế tại ba mươi dặm, cái này đã coi như là tuấn mã. Sau vài ngày bởi vì ngựa mệt nhọc, chỉ sợ sẽ càng xuống thấp hơn.

Lúc này đường đi cũng không phải là đường gạch lót đá xanh gì, mà là đường đất đã bị nhiều xe ngựa đi qua ép tới tương đối rắn chắc. May là đã có kỹ thuật đóng móng ngựa, cùng phát minh chế tạo ra tới khung xe ngựa, có thể tương đối tăng cường sức bền của ngựa.

Tề Thường cùng Ngô Minh ở chung mấy canh giờ xuống tới, đã biết tính cách của nàng khá tùy ý, rất có phong thái giống như thế tử, không câu nệ lời nói cấp bậc lễ nghĩa, liền chủ động nói: “Cặp ngựa từ Thu Diệp Viên của Tiêu cô nương cùng song mã Thiên Ba Phủ cũng không thua kém gì nhau đã coi như là thượng đẳng. Nếu chúng ta hai người không tiếc mệt nhọc đi suốt đêm, ước chừng là có thể mỗi ngày đi hai trăm dặm. Chỉ là sức ngựa tối đa có thể chịu đựng được ngày rưỡi, liền phải lần nữa trưng dụng tại dịch trạm.”

“Có thể trưng dụng?”

“Chỉ cần không ra khỏi địa giới Tề quốc, đều không có vấn đề.” Tề Thường khẳng định nói.

Sức ảnh hưởng của Thiên Ba Phủ thật lớn a, Ngô Minh tán thán. Tề vương hoàn toàn đem quyền điều hành đất nước hướng lên trên người thế tử, thảo nào huyền vũ nữ tướng Ngụy Linh trên mặt thế lực là người của nhị vương tử cùng Thích tướng quân, lại giống như cỏ đầu tường vậy chủ động hướng thế tử lấy lòng.

Đáng tiếc bản thân mình lại không có cái cảm giác gì gọi là vai chính ngăn cơn sóng dữ a, quá xuôi chèo mát mái. Ngô Minh nghĩ sứ mệnh truyền thống của Long Ngạo Thiên khi xuyên qua sẽ rất khó khăn, nhưng hiện tại bản thân quả thực cảm thấy như đang chơi trò phụ tá quân chủ với độ khó là easy vậy. Có lẽ bản thân biến thành nữ, nên độ khó cũng được giảm bớt?

“Nước Tấn cùng nước Tề kỳ thực có một cái thông đạo truyền tống có thể qua lại trong nháy mắt, là di tích trăm ngàn năm trước do tiền nhân lưu lại. Nhưng hơn trăm năm qua không có được sử dụng, nói là chữ khắc trên truyền tống trận bị tổn hại khó có thể sửa chữa.” Ngô Minh rơi vào loạn tưởng, Tề Thường lại tiếp tục giới thiệu: “Có điều dù là được sửa xong, loại vật này cũng sẽ không được dùng a? Hai nước tuy rằng giao hảo nhưng cũng không yên tâm về nhau. Nếu không phải vậy trái lại sẽ thuận tiện rất nhiều.”

Nước Tấn cùng Tề Quốc mặc dù là liên bang, nhưng là không cho phép các loại như truyền tống trận tồn tại. Không thì khẳng định sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Như là truyền tống trận đi tới quê nhà Mục Thanh Nhã ở phía bắc Tề Quốc, chính là duy trì tự hành trong nội hạt Tề Quốc. Còn chịu quân đội nghiêm ngặt quản chế.

Cái này cũng có thể lý giải, ai muốn người khác có thể nối thẳng đến cửa thành mình đây? Quân đội khởi binh nhổ trại sẽ là phi thường tiêu hao nhân lực cùng công phu, thời gian càng trọng yếu, cho nên mới có câu binh quý thần tốc.

Thân phận càng cao càng sợ chết, thân là quân chủ một nước càng sợ hơn so với ai khác. Dù cho truyền tống trận phần lớn ở trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào truyền tống được quá nhiều người, nhưng vẫn là đại cấm kỵ của nhà quân sự cùng người đang nắm quyền. Cho phép quốc gia khác đặt truyền tống trận ngay trước cửa nhà mình, đây chính là quận chúa có bao nhiêu sự độ lượng cùng lá gan mới có thể cho phép?

“Cứ cho là tốc độ chạy mỗi ngày gần hai trăm dặm đi a, vậy chúng ta đại khái mấy ngày thì đuổi kịp?” Ngô Minh hỏi.

Tề Thường mỉm cười nói: “Không phải lúc hành quân mà nói. Thế tử xe dựa vào tốc độ xuất hành thông thường là mỗi ngày tám mươi dặm. Lo lắng vì Tiêu cô nương phải bắt kịp, phỏng chừng thế tử sẽ cho tốc độ chậm xuống đến năm mươi dặm.”

Ngô Minh xuy một tiếng: “Cắt

, hắn rõ ràng là vì muội muội mới đi chậm có được hay không?”

“Không phải nha, thế tử nhà ta rất là quan tâm Tiêu cô nương ngươi. Hắn lúc gần đi thế nhưng không ngừng căn dặn đám người Phật Soái…

“Ừ? Ngươi đừng có nói mãi một câu thế tử nhà ta thế này, thế tử nhà ai thế nọ nữa được không, rõ ràng là ngươi chú ý thế tử mà?” Ngô Minh trêu ghẹo nói: “Ngươi sẽ không phải là phương tâm ám hứa với hắn a?”

Tề Thường đỏ mặt lên, dây cương trên tay đều run lên: “Ta nào có cái phúc ấy?”

Ngô Minh tặc tặc lưỡi cười nói: “Ngươi hình như là cận vệ của hắn a? Nói cho ngươi biết đây chính là cơ hội tốt. Sau này lúc ở bên cạnh thế tử, nhớ kỹ đem giáp trụ làm cho thả lỏng một điểm. Cổ áo làm cho thấp một chút, lúc chuyển trình thư uốn cong vòng eo chuẩn xác hướng ánh mắt của hắn một điểm…”

“…” Tề Thường trợn tròn cặp mắt, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Ngô Minh.

Nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, thậm chí không nghĩ tới còn có thủ đoạn cùng bí quyết câu dẫn nam nhân như vậy.

“Mê hoặc, nhớ kỹ phải chủ động biểu hiện ra mình vô cùng mê hoặc có hiểu hay không? Nam nhân luôn mồm không sợ trời không sợ đất chết cũng không sợ, nhưng trên thực tế sợ nhất câu dẫn.” Ngô Minh tiếp tục dạy nàng: “Ngươi nhớ kỹ phải làm bộ tay chân vụng về nhiều một chút. Hắn loại nam tử có thân phận này, trước mắt giỏi giang, nữ tử quyến rũ thấy cũng nhiều. Không bằng tự mở ra một con đường mà bán chút manh, ách, ý tứ của ta chính là khả ái.”

Tề Thường đều nghe choáng váng.

“Còn có thể cân nhắc úc nào cùng hắn ở một chỗ không cẩn thận mà rơi vào trong nước, làm bộ do giáp trụ nặng mà không bơi được, khiến hắn anh hùng cứu mỹ nhân mà đem ngươi cứu lên. Sau đó tại trong nước nhớ kỹ đem giáp trụ cởi ra. Sau khi lên bờ làm bộ theo bản năng mà ôm hắn, đem vị trí đặy đặn nhất dán của mình dán tại trên người hắn…” Ngô Minh buông lời như xả lũ nhồi nhét lý niệm bất lương cùng thủ đoạn mê hoặc vào trong đầu Tề Thường.

Thật lâu. Ngô Minh lấy tay tại trước mắt nữ thị vệ Tề Thường quơ quơ, bởi vì nàng như tượng gỗ mà giơ cương ngựa trong tay đờ ra, đều bảo trì cái tư thế này thật lâu: “Này, Tề Thường, ngươi nghe hiểu không?”

“Trách, trách không được…” nữ thị vệ Tề Thường một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, lấy giọng điệu như bừng tỉnh đại ngộ mà chậm rãi nói: “Trách không được thế tử nhớ mong Tiêu cô nương như vậy, thì ra là thế a…”

“Đó là đương nhiên…” Ngô Minh rung đùi đắc ý, nhưng rất nhanh biết ý vị có chút không đúng, vội la lên: “Hả? Ngươi là có ý gì? Chờ chờ đã, ngươi hiểu lầm!”

“…” nữ thị vệ Tề Thường đem đầu quay một cái, hướng mặt phía trước như cái gì cũng đều không nghe được.

“Này này! Ngươi hiểu lầm.”

“…” Tề Thường len lén hướng bộ ngực Ngô Minh liếc mắt một cái sau, như cũ bảo trì không nói lời nào, nhưng trên nét mặt rõ ràng cho thấy càng thêm vẻ xác định.

Ngô Minh tại sau khi huyền khí đề thăng, thân thể phát dục tựa hồ cũng khó mà khống chế tăng trưởng. Hiện tại ngực đã rõ ràng tiếp cận C cúp, thậm chí có thể nói tuy ăn mặc dày một chút nhưng căn bản liền không che giấu được. Huống hồ Ngô Minh luôn luôn đem mình bao rất nghiêm cẩn không lọt cảnh xuân, trái lại càng gia tăng một loại sức dụ hoặc nào đó.

“Tề Thường! Ngươi thực sự hiểu lầm! Ta mới không có đối với thế tử bán manh!”

“…” Nữ thị vệ gật đầu biểu hiện mình đã minh bạch, ta cũng tin tưởng ngươi, nhưng tư thế cứng đờ lôi kéo dây cương cũng nửa điểm không thay đổi.

“Ngươi thực sự hiểu lầm rồi! Ta cũng không có rơi xuống sông để thế tử cứu qua, ngươi nghĩ sai rồi!” Ngô Minh trong lòng lệ rơi đầy mặt.

Chuyện bát quái là được sinh ra thế nào? Phỏng chừng đều là họa từ mồm mà ra a? Lúc này, trong đầu Ngô Minh đều có ý niệm giết chết Tề Thường diệt khẩu đây.

Ngày thứ hai, chạy đi vẫn yên bình như cũ.

Hai ngày này làm việc và nghỉ ngơi có chút hơi rối loạn, nhưng Tề Thường rõ ràng cho thấy tại Thiên Ba Phủ được huấn luyện để hầu hạ người, phi thường chu đáo mà giúp đỡ Ngô Minh xử lí sinh hoạt hàng ngày.

Ngoại trừ dịch trạm cung cấp nhu yếu phẩm ra, hai người cũng thường ở ven đường đánh chút món ăn thôn quê. Tề Thường là nhị tinh huyền khí bắt sơn thú điểu cầm đã là dễ như trở bàn tay, lại biết cách bỏ da lông nội tạng, tuy rằng không tính là thuần thục nhưng cũng hữu mô hữu dạng.

Hơn nữa Tề Thường làm món nướng tiêu chuẩn cũng không sai, chỉ là khuyết thiếu đồ gia vị. Ngô Minh đang lo lắng nên ý niệm tự tay động thủ làm cơm canh cũng không có. Ngô Minh từ trong túi lấy ra lọ gia vị rắc lên.

Ngày thứ ba, đến biên cảnh Tề Quốc rồi.

Sau khi đi qua cửa khẩu nghiệm ngặt do nước Tề đóng quân, hai người biết thế tử hai ngày trước đã đi qua chỗ này.

Xem ra dự tính cùng thực tế có chút khác biệt a, với tốc độ nhanh hơn nữa có thể một hoặc hai ngày tới hẳn là có thể hoàn toàn bắt kịp. Nữ thị vệ Tề Thường cùng Ngô Minh thương lượng một chút sau, hai người thẳng thắn vứt bỏ xe ngựa, mang theo hành trang gọn nhẹ mà dẫn dắt bốn con ngựa chạy đi.

Ta cũng là thổ hào, cưỡi một con ngựa cùng dắt một con ngựa. Ngô Minh trong lòng thầm nhũ một câu.

Đây là vì tiến trình thay đổi sức của đôi bàn chân chạy đi nhanh hơn a.

Tiến nhập biên cảnh nước Tấn, tại bên đường cũng có quân đội nước Tấn trú đóng.

Nhưng tác phong binh sĩ nước Tấn cùng nước Tề hoàn toàn không có cách nào so sánh.

Thời điểm tại cảnh nội Tề quốc, xe ngựa các nàng cách cự ly doanh trại quân đội trú quân còn phải năm dặm liền bị phát hiện. Một phi mã của trạm canh gác hồi báo trú quân, mà phi mã thứ hai của trạm canh gác theo dõi các nàng từ rất xa, một mực nắm giữ hành tung.

Mà ở nước Tấn thì sao đây? Cách cự ly trú quân còn mười dặm mới bị phát hiện!

Ngô Minh quả thực không thể tin được, đây dĩ nhiên là biên quân vốn được huấn luyện hoàn mỹ của quân đội nước Tấn sao.

Không giống như Tề quốc bên kia có doanh trại quân đội cùng thành lũy trạm gác bố trí tương hỗ lẫn nhau. Ở đây cũng chỉ có doanh trại quân đội, hơn nữa cảm giác phòng giữ vô cùng lỏng lẻo.

Lúc hai người tại bên ngoài doanh trại thông báo nghiệm quá quan văn, cũng không thiếu binh sĩ từ các lộ cánh chạy đến, hướng về hai người bọn họ huýt sáo, thậm chí buông lời cợt nhả.

Ngô Minh rất muốn nổi đóa, nhưng bị Tề Thường thấp giọng can ngăn, thậm chí giữ chặt tay nàng.

Quên đi, không cùng bọn họ tính toán. Dù sao xung đột với biên quân thế nhưng lại là tội lớn, thậm chí khiến cho hai nước mâu thuẫn.

Chỉ là không nghĩ đến, rõ ràng văn bản không có ghi lầm, nhưng tuần trường biên quân nước Tấn lại không chịu buông đi, lằng nhằng dây dưa mà nói cái gì văn tự nhìn không rõ lắm.

Thẳng đến lúc Tề Thường dâng một đĩnh vàng nhỏ, vị tuần trường biên quân nước Tấn này nhất thời mặt mày rạng rỡ, lập tức gọi người mở cổng cho các nàng thông qua.

Cách doanh trại trú quân nước Tấn, Ngô Minh một lần nữa lên ngựa lầm bầm: “Biên quân Nước Tấn cũng quá kém a? Chính ngươi bỏ ra hầu bao, cũng đừng quên tìm thế tử thanh toán, a, chính là kiểm tra sổ sách khiến Thiên Ba Phủ bỏ tiền.”

“Cái đĩnh vàng này là Thiên Ba Phủ đã sớm chuẩn bị cho.” Tề Thường mới vừa lên trên ngựa ngồi vững vàng, bất đắc dĩ nhún vai một cái: “Chúng ta đã thành thói quen, đến nước Tấn rồi đây đều là nhất định. Có người nói mặc dù là Tấn Tề, cũng không thể tránh sẽ có chuyện như vậy.”

“Lĩnh giáo.” Ngô Minh hồi tưởng một chút, chỉ bằng biểu hiện não động kinh yêu cầu Du Du quận chúa làm chất nữ của lão Tấn vương, biên quân có tác phong như vậy thì cũng chẳng có gì lạ. (chưa xong còn tiếp…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.