Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 329: Chương 329: Máy thu dọn mảnh vỡ huyền khí?




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Dòng huyền khí lạ tiến vào trong cơ thể của một người khác, ở trong kinh mạch chầm chậm chuyển động, tất nhiên dẫn đến kinh mạch đối phương ít nhiều có thay đổi.

Chỉ có Ngô Minh có tiến hóa khung máy móc, mới có thể cảm nhận được những biến hóa cực kỳ nhỏ bé này, cũng chuyển hóa thành cảm quan giống như việc đi dạo mà phản hồi lại, tiến tới có độ công phá kinh mạch tắc nghẽn làm chút cải tạo hữu ích.

Nàng còn quả thật là lớn mật, mới ba sao liền muốn thử làm như thế, được xem là gan to bằng trời.

Ngô Minh thúc dục huyền khí, bắt đầu ở trong cơ thể Hỗ Vân Thương chậm rãi tiến lên.

Đồng thời Tông Trí Liên mọi người ở bên cảnh giới, cũng thi thoảng nhìn xem phản ứng của Hỗ Vân Thương. Thấy cũng không có dáng vẻ gì là thống khổ, khiến cho người an tâm một chút.

Đang ngưng thần tĩnh khí Hỗ Vân Thương cảm giác một luồng huyền khí ấm áp từ sau vai gáy tiến nhập vào trong kinh lạc của mình. Huyền khí tuy rằng cuộn trào, nhưng cũng không hung mãnh, thậm chí là phi thường thân thiết cùng kinh mạch của mình dung hợp.

Chính kinh mạch của mình cũng như là đang hoan nghênh bạn cũ vậy, đối với cỗ huyền khí này không có một chút bài xích nào. Dù cho là mình muốn chống lại cỗ khí tức ngoại lai này, nhưng huyền khí bên trong đan điền giống như là do do dự dự vậy. Chỉ cần mình không có hết sức biểu thị bài xích đối với cỗ huyền khí này, thì cảm giác ấm áp hòa hợp vẫn sẽ luôn hiện hữu.

Đây là hiệu quả của việc Tự Tại Thần Công bắt nguồn từ tự nhiên đi, có thể thân cận với bất kỳ bản nguyên huyền khí nào. Ngô Minh ở dưới hình thức tu luyện vốn là bao quát 100% của khung máy móc, càng thêm biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Hỗ Vân Kiều ở ngoài cửa vẫy tay để Tông Trí Liên đi ra ngoài canh chừng, chính mình rón ra rón rén cùng Mục Thanh Nhã đi vào.

Nhìn một lát, Hỗ Vân Kiều dùng âm lượng đã được khống chế cực nhỏ hỏi Mục Thanh Nhã: “Ca ca ta sẽ không có chuyện gì chứ?”

Bởi vì nàng chú ý tới sự vận hành huyền khí trong kinh mạch Hỗ Vân Thương rất nhanh chóng, cả người bắt đầu toát ra từng giọt mồ hôi hột. Mà Ngô Minh nhưng đến nửa giọt mồ hôi cũng không có, đừng nói không chảy mồ hôi, quả thực lại giống như là đang ngủ vậy, hai tay duỗi về phía trước cũng không nhúc nhích.

Mục Thanh Nhã nhẹ nhàng xua tay. Cũng không để cho nàng quấy rối hai người vận công, nên cũng biểu thị là không có vấn đề gì.

Ngô Minh đương nhiên không có ngủ, nàng bắt đầu tập trung thao túng huyền khí của mình thu thập khí tức rải rác ở bên trong kinh mạch.

Tu hành huyền khí cấp thấp, thật giống như không ngừng vận chuyển hàng hóa ở bên trong kinh mạch. Nếu pháp môn tu luyện huyền khí có đẳng cấp thấp, thì tương đương với việc dùng một chiếc xe kéo hàng cũ nát. Có pháp môn tu luyện huyền khí đẳng cấp cao, dĩ nhiên là vận hàng vừa ổn lại vừa nhanh.

Nhưng điều đó cho thấy vận chuyển năng lượng cũng như vận chuyển hàng hóa vậy. Trong lúc vận chuyển chắc chắn có lúc xóc nảy mà rơi xuống một ít mảnh vụn huyền khí tán nát.

Mảnh vụn huyền khí rơi xuống rải rác, không chỉ có làm cho hiệu quả tu luyện huyền khí bị giảm thiểu, càng tương tự như trên đường có rác rưởi vậy. Thời điểm vẫn còn ít thì không đáng lo ngại lắm, nhưng tích lũy dần dà đối với kinh mạch dù sao cũng có chút ảnh hưởng, gây trở ngại cho việc tu luyện huyền khí sau này.

Đủ loại người tu luyện đủ loại công pháp, thành tựu có cao có thấp cùng thiên phú, và hiệu quả tu luyện có quan hệ rất lớn.

Nếu là dựa theo tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh cái loại hệ thống tương tự như máy vi tính này tới nói. Những mảnh vỡ huyền khí cũng giống như là những mảnh vỡ văn kiện bên trong phần cứng. Ngô Minh khai thông những chỗ ngưng tụ mảnh vỡ huyền khí, tựa như là cái phần mềm cao tốc thu dọn mảnh vỡ phần cứng, có thể khiến cho tốc độ vận hành hệ thống huyền khí tăng cao.

Ngô Minh từ vừa mới bắt đầu tu luyện huyền khí, đã là hoàn toàn ăn khớp với phương thức vận hành. Thứ nhất không để rơi lại mảnh vỡ, thứ hai sẽ không có vật cản nằm trên đường, đây chính là tư chất tốt đẹp có thể tiện sát* tất cả mọi người. (*khiến mọi người ao ước)

Hỗ Vân Thương tâm tính trầm ổn. Tu tập công pháp Hỗ Đao môn tuy rằng không tính là thần công, nhưng cũng là loại cương chính ngay thẳng, thuộc về pháp môn tu luyện chính đạo điển hình, mảnh vỡ huyền khí dù sao cũng xem như khá ít.

Ngô Minh khống chế huyền khí giống như quét dọn con đường vậy, từ dọc theo kinh mạch hắn tiếp tục đi, không ngừng hấp thu và dung hợp mảnh vỡ huyền khí rải rác ở các nơi.

Mặc dù là dòng huyền khí quen thuộc do chính bản thân mình tu luyện, cũng sẽ không thể khống chế được chuẩn xác như Ngô Minh vậy.

Dần dà gần như một vòng chu trình đã hoàn tất. Dòng huyền khí lưu chuyển giống như có sự sống của Ngô Minh đã hình thành một tấm lưới to lớn, ở trong cơ thể Hỗ Vân Thương quét dọn được hơn 90% mảnh vỡ huyền khí.

Đến vùng đan điền, huyền khí Ngô Minh phi thường cẩn thận mà đem dòng huyền khí lưu mò mẫm tiến vào.

Phương pháp này phi thường mạo hiểm, đối với người bên ngoài tựa là vùng tử địa. Đem mảnh vỡ huyền khí đã tinh luyện quay về đan điền? Nói tới nghe thật nhẹ nhàng a!

Nhưng Ngô Minh lại thành công.

Nơi đan điền này, đối với huyền khí tới nói như một cái lò luyện.

Đổi làm người khác khống chế huyền khí đi vào, khẳng định không có khống chế được như Ngô Minh vậy, chỉ có thể lệnh cho huyền khí vọt vào. Cái này nhưng lại giống như việc nhỏ nước vào trong chảo dầu sôi, tất nhiên sẽ dẫn đến chuyện xấu là làm cho nó phát nổ.

Nhưng Ngô Minh lấy lực khống chế siêu cấp chính xác của tiến hóa khung máy móc. Cùng như lực quan sát và cảm thụ trực tiếp, phi thường chậm rãi nhẹ nhàng đem nguồn huyền khí thu thập được từ những mảnh vỡ vừa nãy đi vào.

Những nguồn năng lượng huyền khí này vốn là do Hỗ Vân Thương tự mình tu luyện, chỉ có điều ở trong lúc vận hành bị thoát ly lực khống chế mà trôi đi nằm rải rác. Giờ khắc này Ngô Minh đi qua thu lại, một lần nữa đem chúng trở lại đan điền luyện nấu lại, đối với Hỗ Vân Thương có rất nhiều bổ ích.

Chừng nửa cái canh giờ, Ngô Minh chậm rãi thu hồi huyền khí, mở mắt ra.

Nhược Dao lông mi quá cong dài. Mắt to cũng vụt chớp vụt chớp, Hỗ Vân Kiều nhìn đều có chút ước ao.

Hỗ Vân Thương nhưng còn đang ở trạng thái ngưng khí quy nguyên.

“Thế nào?” Hỗ Vân Kiều không dám lên tiếng, dùng khẩu hình hỏi Ngô Minh.

Ngô Minh gật gật đầu: “Được rồi, chúng ta nói chuyện hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến hắn. Vừa nãy ta rót vào huyền khí. Liền như quét rác vậy đem kinh lạc trong người hắn thanh lý một lần.”

“A? Tẩy tủy dịch kinh a? Lại như trong lý thuyết của một ít thư tịch vậy?” Hỗ Vân Kiều giật mình.

“Không có lợi hại như vậy, nhưng ít ra hiệu quả không sai. Chờ chút nữa chính hắn thu công rồi liền nói cho ngươi.” Ngô Minh đứng lên hoạt động một chút, phát hiện khung máy móc của mình không có vì phải ngồi xếp bằng quá lâu ở trên đệm mà quá mức tê dại, chỉ có một chút cảm giác không thoải mái, xem ra thể năng tiến bộ phi thường lớn.

Hỗ Vân Thương chậm rãi mở mắt ra.

Tông Trí Liên vừa vặn từ bên ngoài đi vào, vội vàng hỏi: “Thế nào? Có phải là có cảm giác tương tự như lúc trợ giúp thợ rèn Vương Đại Chuy khi đó?”

“Đâu chỉ tương tự, hiệu quả càng sâu.” Hỗ Vân Thương đứng dậy nghiêm túc nói: “Hết thảy kinh lạc trong cơ thể giống như là được một cơn mưa tẩy rửa qua vậy, việc vận hành huyền khí ở trong lúc đó, đột nhiên cảm giác phi thường khoan khoái nhẹ nhàng.”

Tông Trí Liên vui vẻ nói: “Chuyện tốt a. Nhược Dao ngươi nghỉ ngơi một lúc, rồi để những người khác lại thử xem thế nào?”

Ngô Minh thử điều động huyền khí: “Không có chuyện gì, ta căn bản không mệt.”

Nhưng mọi người cũng không để cho nàng quá mức vất vả.

Ngô Minh đột nhiên nhớ tới đêm qua đem bảy vị ngưng khí đan khỏa đường tất cả đều ăn sạch, vội vã lấy ra ngũ vị ngưng khí đan còn lại bắt đầu hỗn hợp.

Tông Trí Liên và mọi người tụ ở một chỗ, thảo luận Hỗ Vân Thương vừa nãy huyền khí được phụ trợ vận hành tâm đắc. Mục Thanh Nhã tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng dùng giấy bút cũng có thể tinh giản nói ra ý nghĩ của chính mình.

Tông Trí Liên cuối cùng tổng kết: “Nói như vậy, huyền khí của Nhược Dao có thể giúp chúng ta thu hồi mảnh vỡ huyền khí rải rác ở các vị trí cơ thể. Tuy rằng loại huyền khí này không thu về cũng có thể chậm rãi tiêu trừ, nhưng xác thực bất lợi cho vận hành huyền khí thông thường, bỏ đi cũng lãng phí không ít.”

Ngô Minh bên kia từ trong ngũ vị ngưng khí hoàn lấy ra mười viên, hỗn hợp thành công tám viên, tỷ lệ thành công rất cao. Còn lại tạm thời tiếp tục để đó, chuẩn bị trước tiên đem những viên thành phẩm này đưa đến trên tay Phúc chấp sự, Hỉ chấp sự bọn họ.

Sau đó, Ngô Minh ước lượng tinh thần lực đã tiêu hao quá nhiều, đình chỉ hỗn hợp, ngược lại để Tông Trí Liên ngồi xuống xếp bằng hai lòng bàn tay đặt lên nhau ngưng khí, vì hắn khai thông mảnh vỡ huyền khí lắng đọng.

Ngô Minh vốn định sớm vì Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều thu dọn kinh lạc, nhưng ngẫm lại tốt nhất để thủ pháp thuần thục hơn một chút sẽ tốt hơn, liền kế đó nắm Tông Trí Liên đi luyện tập.

“Vinh hạnh a! Không nghĩ tới bản đội trưởng còn rất có địa vị.” Tông Trí Liên trêu ghẹo nói.

Ngô Minh bĩu môi: “Bình thường ngươi chính là một vật biểu tượng*, có cũng được mà không có cũng được, đội trưởng có cái tác dụng gì?” (*ý ở đây là con linh vật)

“Thời điểm trả tiền ngươi đừng tìm ta a.” Tông Trí Liên rầm rì ngồi xuống.

Ngô Minh đặt lòng bàn tay ở trên lưng hắn, Tông Trí Liên lại miệng tiện rên một tiếng: “Tiểu thư, tay của ngươi thật nhuyễn a… Ai nha!”

Hắn bị Ngô Minh đạp đến xoay tròn cút ra thật xa.

Tông Trí Liên bắt đầu khai thông kinh lạc. Nhưng sau nửa canh giờ, lại vẫn chưa hoàn thành.

Mục Thanh Nhã mọi người âm thầm lau một vệt mồ hôi.

Hỗ Vân Thương như có phỏng đoán, lại không dám nói lời nào, thẳng thắn lấy giấy bút của Mục Thanh Nhã viết: “Tinh cấp của hắn cao hơn ta không chỉ một bậc, đương nhiên phải khó xử lý hơn một chút. Đội trưởng hẳn là sẽ không có chuyện gì.”

Hỗ Vân Kiều cười viết: “Ai quản hắn a? Ta chỉ lo lắng Nhược Dao.”

Bỏ ra đầy đủ một cái canh giờ, Ngô Minh đối với kinh mạch của Tông Trí Liên mới coi như khai thông hoàn tất.

Ngô Minh sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ai oán đứng lên hoạt động một chút: “Thiệt thòi lớn rồi! Trong kinh mạch đội trưởng làm sao lại có nhiều mảnh vỡ như vậy?”

Tông Trí Liên chính đang ngưng khí quy nguyên, hai lỗ tai không nghe thấy.

Mãi đến tận sau khi đứng lên nghe Hỗ Vân Thương hỏi, Tông Trí Liên mới phỏng đoán nói: “Ta tu luyện không chuyên tâm, dựa cả vào các loại đan dược bổ phẩm tăng lên tinh cấp, vì lẽ đó mảnh vỡ huyền khí bên trong kinh lạc sẽ càng nhiều chứ?”

Hả? Ngô Minh nghe được câu này, đột nhiên nghĩ đến tình huống Tề vương. Nếu là mình thử vì Tề vương khai thông kinh mạch, sẽ có hiệu quả gì?

Tề vương vận hành huyết mạch gần như đình trệ, chỉ còn dựa vào Tự Tại Thần Công treo mệnh. Tông chủ đối với lực khống chế huyền khí có thể có sở trường đặc biệt, nhưng tiến hóa khung máy móc sẽ càng có sở trường hơn chứ? Hay là cùng tông chủ đồng thời trị liệu cho Tề vương?

Bất quá mình mới ba sao huyền khí, ý nghĩ thế này cơ bản không cần cân nhắc. Trợ giúp Tông Trí Liên bọn họ bất quá chỉ là nhóm người huyền khí bốn sao kém cỏi, thu gom mảnh vỡ huyền khí tản mác còn có thể làm được. Còn Tề vương loại trị liệu nghịch thiên cải mệnh kia, chỉ sợ có lòng nhưng không đủ lực. Chỉ có thể sau đó suy nghĩ thêm.

Lúc này, Mục Thanh Nhã tay ngữ nói: “Ta cùng Hỗ Vân Kiều khai thông hơi chậm lại chút cũng được, Nhược Dao ngươi không nên quá mệt mỏi.”

Ngô Minh phiên dịch cho mọi người, Hỗ Vân Kiều bọn người tán thành.

“Vậy bốn người các ngươi đi Trường Hận Các xem chuyện làm ăn đi, chính ta đi Thiên Ba Phủ.” Ngô Minh lấy ra lông mi các loại đồ nghề hoá trang đã sớm chuẩn bị tốt, để cho các nàng không muốn làm lỡ việc kiếm tiền.

Hỗ Vân Kiều lo lắng: “Một người nhiều nguy hiểm? Ngươi nhưng là người kế thừa y bát của tông chủ trong tương lai, vạn nhất Thiên Yêu Cung cái gì đó muốn giết ngươi thì phải làm sao bây giờ?”

Ngô Minh suy nghĩ một chút: “Nếu là giết như vậy, bọn họ không sợ tông chủ tức giận sao? Hình như thái tử cũng không có bị tông chủ giết chết đó ư?”

Tông Trí Liên cũng nói: “Đúng, ngày đó ở phân đà Tề đô tông môn, thái tử cơ bản đã bị tông chủ bắt được. Đúng là không có đem hắn giết đi? Phỏng chừng là giết nhân vật trọng yếu của đối phương lung tung, rất dễ dàng dẫn đến song phương không nể mặt mũi xung đột nghiêm trọng gì đó.”

“Một loại lực chấn nhiếp lẫn nhau?” Hỗ Vân Kiều suy đoán.

Tông Trí Liên gật đầu: “Tựa là như vậy. Huống hồ nơi này là Tề đô.”

Còn có một chút, hắn không dễ tại trước mặt nói ra: Tiêu Nhược Dao đã đạt đến đẳng cấp ba sao, đã không cần chúng ta bảo vệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.