Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 275: Chương 275: Ngô Minh cùng mọi người tưởng bở đoán sai




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Mọi người nhìn sắc mặt Ngô Minh, nhìn ra ý tứ đại khái.

Không thể nào, nàng thật giống như là muốn từ chối lời mời của Tề phi?

Quá tốt rồi! Hỗ Vân Thương đột nhiên phát hiện trong lòng mình có chút vui vẻ, vội vã ổn định tâm thần mình. Không đúng, ta không nên nghĩ như thế… Nhược Dao có thể có được chỗ tốt, chính là thay nàng cao hứng mới đúng, thế nhưng…

Tuy rằng hiện tại chỉ là nhận lời mời của Tề phi, cũng không có nghĩa là ra mắt cái gì, nhưng nỗi niềm trong lòng Hỗ Vân Thương tựa là khó có thể tiêu tan.

Muội muội của hắn Hỗ Vân Kiều nhẹ nhàng chọc vào Ngô Minh một cái: “Ngươi không muốn đi?”

Ngô Minh đem thiệp mời hướng nàng đưa tới: “Ngươi thay ta đi được chứ?”

Hỗ Vân Kiều lắc đầu thật mạnh: “Không đi không đi, nàng chỉ mời ngươi. Cái này có khả năng là xem mắt thế tử phi nha, với ta cũng không quan hệ.”

Ngô Minh đùa giỡn cười nói: “Nếu là ngươi đi rồi, các nàng không đến nỗi đem ngươi đuổi ra ngoài chứ? Vạn nhất thế tử bởi vậy đối với ngươi ưu ái rất nhiều, thành Vân Kiều nương nương đây?”

Hỗ Vân Kiều phi thường có tự mình biết mình, hừ một tiếng: “Ta như tiến cung, không chừng chưa được mấy hôm liền vì xúc phạm cấm kỵ mà bị đánh chết. Coi như không đánh chết, cũng đứng ngốc ở trong cung tẻ nhạt buồn muốn chết. Loại địa phương quỷ quái kia ngẫm lại liền cảm thấy phiền, ta mới không muốn đi.”

“Nhược Dao, đây là một cơ hội.” Tông Trí Liên lắc cây quạt nói: “Vân Kiều chỉ nói là ý nghĩ của nàng, nhưng vào cung chính là hy vọng cao xa của rất nhiều thiếu nữ. Ngươi nên cẩn thận suy tính một chút, không nên võ đoán mà từ chối.”

Tất cả mọi người thử khuyên Ngô Minh một thoáng, nhưng nàng chết sống cũng không chịu.

“Ngươi quả thật là không muốn đi?” Tông Trí Liên cuối cùng hỏi xác nhận.

Ngô Minh phi thường dùng sức mà gật đầu.

“Vậy ngươi cũng phải biết, từ chối như vậy là không thích hợp.” Tông Trí Liên đem cây quạt đùng một cái gấp lại. Cười hắc hắc nói: “Thân là đội trưởng, liền giúp đội hữu ra ý kiến hay đi. Không bằng liền đi. Chỉ là ngươi tới nơi thì…”

Ngô Minh lập tức rõ ràng: “Ồ ~ đúng rồi! Được, ta đi, để cái Tề phi kia đứt đoạn phần tâm tư này!”

Nói rồi lời này, nàng cũng bắt đầu khà khà vui vẻ.

Có thể cố ý uống nhiều một chút tửu, mượn rượu làm càn cũng không sai…

*

Tề An phủ.

Nơi này là một tòa phủ đệ mà Tề vương thiết trí ở bên trong nội thành Tề đô, đại khái là dưỡng một ít hoa hoa thảo thảo, tựa là địa phương cho thành viên vương thất nhàn rỗi không chuyện gì đi giải sầu.

Tề An phủ cũng thường thường dùng để chiêu đãi một ít bằng hữu không thích hợp vào bên trong cung.

Đặc biệt tính cách Tề phi khá là thích tự do, ở bên trong nội cung ngồi ngốc không chịu được. Tỷ như đánh đánh cái quyền gì ở bên trong cung khó mà thực hiện. Cũng là đến bên này.

Lâu dần, cái Tề An phủ này liền thành sân chơi cá nhân của Tề phi…

Tiệc rượu đêm nay đã sớm an bài xong, cũng không phải là vì Ngô Minh mà thiết trí.

Hảo khuê mật của Tề phi là Dương phu nhân, vốn định nhìn ánh trăng uống lão tửu.

Dương phu nhân tựa là thê tử của Dương tướng quân ở Thiên Ba phủ.

Tề phi biết Tề vương gần đây phi thường yêu thích mấy bài thơ từ, đặc biệt [ hướng thiên lại mượn năm trăm năm ] cái thủ từ khúc kia, đều là Tiêu Nhược Dao làm. Mà quan hệ luôn luôn không tệ Mặc Thế Nhân vừa vặn nhắc tới Tiêu Nhược Dao đã đi tới Tề đô, càng là lấy được chữ Tề Vương viết tặng.

Lại sau khi nghe ngóng, cái Tiêu Nhược Dao này có ức thuật vô đối thiên hạ. Tề phi nhất thời đối với tiểu nha đầu này cảm thấy hứng thú.

Bởi vậy, đêm nay nàng muốn mời Ngô Minh đến dự tiệc, thật sự cùng Thế tử không có nửa mao tiền quan hệ…

Tề phi thậm chí cũng không biết thế tử cải trang đi gặp Ngô Minh, thuần túy là tâm huyết dâng trào liền đem nàng gọi tới.

Dùng lời nói thầm của Tề phi lúc đó, nguyên văn tựa là: “Tiêu Nhược Dao? Thật có thể nhìn lướt qua là không quên? Yêu, lợi hại a. Gọi đến thử xem.”

Cùng Ngô Minh đồng thời bị gọi tới, còn có mấy vị nghệ nhân ở dưới đêm trăng sẽ hát hí kịch.

Vì lẽ đó, Tông Trí Liên mọi người ồn ào bàn tán tình huống [ gặp con dâu ], thuần túy là tưởng bở.

Đáng thương Ngô Minh ngồi xe ngựa đi tới Tề An phủ, một đường còn muốn cuồng tưởng ở trước mặt Tề phi làm sao để làm bại hoại hình tượng của chính mình…

Đến cửa Tề An phủ. Ngô Minh để cho Mục Thanh Nhã ôm xuống xe ngựa.

Đám người Tông Trí Liên cùng đi đứng ở cửa phủ.

“Cảm phiền chư vị dừng bước, kể cả vị cô nương này.” Tiểu thái giám cung kính mà đối với đám người Tông Trí Liên và Mục Thanh Nhã đang đẩy xe lăn nói: “Tề phi nương nương nếu mời Tiêu cô nương đến rồi. Tất nhiên sẽ chăm sóc chu toàn. Chư vị nếu không nguyện rời đi, kính xin ở bên tiểu trạch nghỉ ngơi.”

Tông Trí Liên mấy người cũng không có tiện dị nghị cái gì.

Người không được vương thất mời, tự nhiên không tiện đi vào.

Có hai vị cung nữ thay thế Mục Thanh Nhã, hai bên trái phải đẩy nhẹ xe lăn đi vào.

Vừa muốn vào phủ môn, Tông Trí Liên đột nhiên tiến đến bên cạnh xe Ngô Minh, thấp giọng nói: “Nhược Dao, trước khi vào phủ ta muốn căn dặn ngươi một câu cuối cùng.”

Ngô Minh đang tò mò nhìn xung quanh, vừa nghe hắn nói lời thật tình như thế, vội vã chú ý lắng nghe.

Tông Trí Liên nhỏ giọng, khống chế âm độ chỉ có Ngô Minh nghe được: “Thấy Tề phi nương nương, nhất định phải dẻo mồm gọi là mẹ chồng a!”

“Ngươi đi chết đi!” Ngô Minh một đấm đánh tới.

Tông Trí Liên nhưng sớm có phòng bị, cười ha ha né tránh.

“Ngươi chờ ta!” Ngô Minh múa múa quả đấm, để cho cung nữ đem xe lăn đẩy mạnh vào phủ đệ.

Tông Trí Liên mọi người đến tiểu trạch bên cạnh nghỉ ngơi.

Tề An phủ trang trí rất tốt, dù sao cũng là địa phương nương nương thường đến. Tề vương lại rất là yêu thích vị phi tử này, cũng là phi tử duy nhất được chấp thuận có thể xuất cung bất cứ lúc nào.

Tòa phủ đệ này có kinh phí chi ra không hề keo kiệt, bởi vậy phủ trạch rường cột chạm trổ, cây rừng chim muông bố trí tinh tế. Chỉ tiếc Ngô Minh đến chính là buổi tối, không nhìn thấy các loại tiên hạc điểu cầm.

Kỳ thực trình độ xây dựng tòa kiến trúc này còn chưa đạt tới cấp độ như Cố Cung, Di Hoà Viên các loại trình độ lâm viên cung đình, nàng cũng căn bản không đặt ở trong mắt.

Tiểu thái giám một đường bồi tiếp, trong lòng thầm kinh ngạc.

Bé gái này hẳn chỉ mới được vào phủ đệ vương thất lần đầu, lại không có nửa điểm căng thẳng sao? Thậm chí đối với cảnh vật trong phủ, sau khi nhìn qua liền không còn cảm thấy hứng thú nữa?

Không hổ là nữ đệ tử Trượng Kiếm Tông nổi danh làm ra cái thủ khúc hào hùng kia a, tiểu thái giám trong lòng khen một câu.

Chuyển qua một mảnh hoa viên lớn, trông thấy một chỗ chòi nghỉ mát.

“Bẩm nương nương, Dương phu nhân, Tiêu Nhược Dao cô nương đến.” Tiểu thái giám cất cái giọng ai ái bẩm báo.

Chính phi của Tề vương có thể được gọi là nương nương.

Tề phi tuy rằng không có gia phong chính phi, nhưng bao nhiêu năm qua chiếm lấy chữ [ Tề ] danh hào chính cung suốt ngần ấy năm, mà nguyên bản chính phi đã sớm qua đời hơn hai mươi năm trước. Quan trọng hơn chính là, Tề vương đã từng ở trước mặt mọi người nhiều lần không để ý quy củ kêu lên [ gọi Tề phi nương nương đến ], cho nên nàng cũng được gọi là nương nương.

Người thông minh đều hiểu, Tề vương đã sớm đem Tề phi coi là chính phi. Chỉ là bị vướng bởi gia tộc của phi tử nguyên phối, không có thay đổi mà thôi.

Ngô Minh nhìn sang, chỉ thấy trong sảnh có hai cái nữ tử ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn.

Dựa vào ánh trăng cùng ánh nến quan sát đánh giá, hai nữ tử đều là bốn mươi tuổi từ nương.

Trong đó quần áo hoa lệ hiển nhiên là một vị phi tử. Trên người mặc đại hồng bào hàm chứa họa tiết chim công sợi vàng, ánh lên từng tia từng tia kim quang. Dung mạo xuất chúng, nhìn ra được khi còn trẻ khá là mỹ mạo.

Một vị nữ tử khác dung mạo thì lại thua kém rất nhiều, hơn nữa quần áo cũng kém một bậc.

Mỹ mạo phi tử nói: “Đến rồi? Nhanh để cho nàng lại đây ngồi.”

Nàng chính là Tề phi, lời nói tương đối tùy ý.

Tiểu thái giám vội vã hướng về bên cạnh nhường đường, để cho cung nữ đem xe lăn Ngô Minh đẩy qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.