Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 472: Chương 472: Ngươi không có giá trị gì




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Tuyên vương tử không sợ Ma Mị thanh âm, là có cái căn do khiến cho người ta không giải thích được.

Ma Âm Cốc hiến vật quý biểu thị chân thành.

Ngô Minh tự nhiên không biết được, sau khi Ma Âm Cốc triệt để nương nhờ vào Vũ quốc, bởi tính đặc thù của âm ba công tông phái, vì biểu hiện trung tâm nên đã đem bí pháp Ma Mị thanh âm nộp cho Huyền Vũ Vương.

Đương nhiên, đây là nửa bị cưỡng bức. Không người nào nguyện ý để thủ hạ dưới quyền mình, lại có một loại kỹ xảo nào đó mà mình khó có thể nắm bắt. Tuy rằng thế lực của Huyền Vũ Vương căn bản là có thể đem Ma Âm Cốc coi là con kiến mà dẫm chết, không sợ bọn họ lén lút động thủ động cước làm cái gì. Nhưng vạn nhất một cái đệ tử Ma Âm Cốc mắt còn chưa mở nào đó phạm sai lầm thì sao đây?

Cái Ma Âm Cốc Ân cốc chủ kia, có thể coi là ngậm lấy nước mắt đem bí pháp dâng lên đi.

Ai muốn đem bí pháp của mình giao cho thế lực khác? Nhưng là địa thế so với người hơn*, nếu đã đầu phục Vũ quốc, liền không muốn vọng tưởng lại dựa vào nước Tề. (*dưới góc độ quân sự, hơn về địa thế sẽ tốt hơn so với hơn về nhân số)

Ân cốc chủ ở tại trong tông phái cũng là chịu sức ép từ rất nhiều ý kiến phản đối. Tuy rằng người biết chuyện này không nhiều, chỉ là nhân vật cấp bậc trưởng lão, nhiều nhất chỉ tới cấp độ đám người Cổ lão, nhưng vẫn chịu đến rất nhiều ý chống lại.

Có ít nhất hai vị trưởng lão kiên quyết phản đối đưa ra bí pháp Ma Mị thanh âm, cũng có trưởng lão kiến nghị đưa ra bí pháp giả, trải qua bóp méo.

Lúc đó lòng dạ rất cao Ân cốc chủ nhìn chín vị trưởng lão mỗi người nói một kiểu, trong lòng âm thầm rơi xuống sát ý.

Bất quá chỉ mấy ngày, có hai vị chương lão nổ chết, hoặc là bị kẻ địch trả thù.

Đương nhiên người sáng dạ tự nhiên sẽ liên tưởng đến trên chuyện này.

Hai vị trưởng lão chết đi này, là hai vị đi đầu nói ra ý kiến ở bên trong nghị sự đường lúc đó. Một tên phản đối hướng về Vũ quốc đưa ra bí pháp Ma Mị thanh âm, một vị khác đưa ra đưa ý kiến giao nộp bí pháp đã trải qua bóp méo.

Ân cốc chủ xuống tay với người bên trong tông phái mình, đặc biệt là trưởng lão kiên quyết phản đối đưa ra bí pháp, cái này có thể lý giải, bởi vì bị nghẹt quá lớn rất có khả năng dẫn đến sau này sụp đổ.

Phàm là trưởng lão, ai cũng có thế lực vây cánh đáng kể. Nếu là không hợp tất nhiên gây nhiều chuyện. Trong ngày thường ý kiến không hợp nhau thì còn chấp nhận được, thế nhưng đang đối mặt với việc tỏ thái độ nương nhờ vào Vũ quốc, nhưng không cho phép có bất kỳ thanh âm bất đồng nào, bởi vậy có thể thấy được thái độ của Ân cốc chủ là phi thường sáng tỏ, thậm chí có thể nói là một mực khăng khăng theo Vũ quốc rồi.

Cho tới vị trưởng lão đưa ra ý kiến giao nộp bí pháp trải qua bóp méo kia, chết rất oan. Thuộc về Ân cốc chủ tặng lễ vật phụ.

Bởi vì hắn muốn hướng về Vũ quốc chứng minh quyết tâm của mình.

Trong lòng Ân cốc chủ nghi ngờ chính bên trong đám trưởng lão tông phái, có hay không có người đã sớm nằm vùng cho Vũ quốc hoặc là cùng Vũ quốc ngấm ngầm xã giao. Nếu là loại mưu toan lừa gạt Vũ quốc này không bị lập tức đập nát, chính mình còn muốn làm sao lăn lộn? Thậm chí khả năng vị trưởng lão đưa ra ý kiến như vậy, tựa là cố ý muốn thử mình một chút.

Giết đi, một đạo giết hết đi. Ân cốc chủ dã tâm không nhỏ, mưu toan mượn bá nghiệp chi phong của Vũ quốc mà lên như diều gặp gió, vì lẽ đó liền đem hai vị trưởng lão mà lòng hắn có hơi nghi ngờ ám sát.

Ân cốc chủ tỏ thái độ kiên quyết như thế, tự nhiên được Vũ quốc coi trọng, nhận được không ít ban thưởng cùng trợ giúp. Đám người Cổ lão trình độ tinh cấp nguyên bản không tới cấp bậc tám sao. Cũng là nhờ đan dược Vũ quốc trợ giúp thừa thế đột phá. Đáng tiếc vết thương cũ của Ân cốc chủ chưa khỏi hẳn, huyền khí tông chủ Trượng Kiếm Tông có sức phá hoại bá đạo như vậy, từ đầu đến cuối lại không có gì chắc chắn tiến triển thêm.

Vì lẽ đó Ân cốc chủ nuốt lượng lớn đan dược nhưng vô hiệu, bắt đầu đánh chủ ý lên gia tộc Liên Âm.

Bởi vì có nước Vũ toàn lực chỗ dựa sau khi, Ân cốc chủ tuy rằng kiêng kỵ Trượng Kiếm tông tông chủ, nhưng song phương vốn là thế cừu, vì lẽ đó hắn cân nhắc một mạch tiêu diệt gia tộc Liên Âm.

Chỉ đáng tiếc chính là, đừng nói gia tộc Liên Âm không có bị tiêu diệt. Còn hoàn cảnh tạo anh tài khiến Mục Thanh Nhã người lĩnh ngộ Liên Linh thanh âm mới này ra đời. Thậm chí liền ngay cả Ân cốc chủ cũng bỏ mình vào, còn muốn liên lụy âm công tử cùng mấy vị trưởng lão. Ma Âm Cốc nhất định sẽ thất bại hoàn toàn thậm chí là muốn diệt cốc.

Một bên khác. Bên trong vương thất Vũ quốc, mấy vị tuyệt đỉnh cao thủ lợi dụng bản gốc Ma Mị thanh âm làm tham khảo, khai phá một bộ giải âm pháp bí mật, có thể cho phép người đang đối mặt với loại mê hoặc âm ba công này duy trì tỉnh táo. Loại giải âm pháp này tự nhiên cũng bảo mật, chỉ có vương tộc dòng chính Vũ quốc mới biết. Đừng nói quận chúa, liền ngay cả không có phong hào vương tử cũng không nhận được truyền thụ.

Tuyên vương tử là một vị vương tử chưởng khống binh quyền trọng yếu. Tự nhiên được biết cách phá giải âm pháp, bởi vậy tiếng sáo Ngô Minh thổi hoàn toàn liền thành âm nhạc bình thường cho hắn thưởng thức, nửa điểm hiệu quả mê hoặc đều không có.

Kết quả giờ khắc này ở thành đất thô sơ, Ngô Minh dưới sự bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ra độc châm, thử hù dọa Tuyên vương tử một thoáng.

“Đi ra đời đều là cần phải trả? Câu nói này nói tới thật tốt.” Tuyên vương tử nhìn Ngô Minh đang nhẹ nhàng lay động độc châm phát hàn quang lam nhạt lạnh lẽo. Cười khổ một tiếng: “Ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Nếu bắn ra cây độc châm này, tựa là xem các ngươi có phải cam lòng để thế tử cùng ta chết chung hay không.”

Lúc này, thế tử mang theo Bi Thu ông lão mọi người, vừa vặn đi tới bên này.

Tuyên vương tử nhìn tề Thế tử nói: “Xem ra độc tính của ngươi chưa có được giải toàn bộ, bằng không vị cô nương này cũng sẽ không lấy thêm độc châm đến hù dọa ta.”

Tề Thế tử không hề trả lời hắn.

Bi Thu ông lão trừng mắt Tuyên vương tử cả giận nói: “Vũ Tuyên, ngươi là thà rằng bị độc châm đâm?”

Tuyên vương tử cười ha ha, trên mặt đều là vẻ mặt đã hiểu ra: “Ta nếu bị các ngươi bắt, hiển nhiên đã đến nước thảm bại hoàn toàn. Chỉ có thể đi tới, không thể lùi về sau, bằng không còn có ý nghĩa gì nữa?”

“…” Thế tử lặng lẽ không nói mà nhìn hắn.

Tuyên vương tử như là cổ vũ chính mình vậy chậm rãi nói rằng: “Nếu như ta hướng về các ngươi khuất phục, kế hoạch kỳ tập thất bại. Coi như bình yên về nước, nhưng vị trí vương tử của tất nhiên khó giữ được, liền con cái đều phải gặp tao ương. Các ngươi hẳn phải biết quý tộc bị tước đoạt phong hào vương tử, kết cục so với nô lệ cũng không tốt hơn bao nhiêu.”

“…” Chúng người không lời.

Ngô Minh mang theo một điểm ánh mắt thương hại nhìn Tuyên vương tử.

“Nhưng nếu là ta mạnh mẽ lôi kéo thế tử các ngươi chịu tội thay cùng đi chết thì sao đây? Hiện trạng Tề Vũ hai nước tuyệt nhiên không giống, nước Tề các ngươi không thể để mất thế tử. Dòng dõi vương thất kiệt xuất quá thiếu, nhị vương tử cũng không giúp ích được, tuyệt không thể là tài năng đảm nhiệm chức trách lớn!” Tuyên vương tử thoải mái nở nụ cười: “Nước Vũ nhưng lại không vậy, ta có ca ca có đệ đệ, đều là người có tài có thể cùng Tề thế tử các ngươi ganh đua. Mà phụ vương ta Huyền Vũ Vương chính đang ở tuổi trung niên cường thịnh, còn Tề vương nhưng là gần đất xa trời…”

“Ta rất chán ghét loại người thông minh này.” Ngô Minh thở dài.

“Ta so với ngươi còn muốn chán ghét hắn.” Tề thế tử chỉ tay Vũ Tuyên vương nói rằng.

Ngô Minh cùng Tề thế tử đồng thời cười.

“Các ngươi còn muốn cười được.” Bi Thu lão giả lườm một cái.

Tuyên vương tử chỉ hận không cách nào giang ra hai tay, không phải vậy hiện tại nhất định là mở ra hai tay bày ra tư thế, chỉ nghe tử ý sáng tỏ đến cực điểm của hắn, trái lại đắc ý nói: “Vì lẽ đó về công về tư, ta đều sẽ không hướng về các ngươi khuất phục. Các ngươi thích bắt ta xử lý thế nào thì liền xử lý như thế ấy đi, đâm độc châm cũng không đáng kể.”

Bi Thu ông lão tức giận đến bốc khói rất muốn động thủ đánh người, thế tử nhưng lắc lắc đầu ngăn cản hắn.

“Như vậy ngươi sẽ không có giá trị gì.” Ngô Minh khà khà cười đưa tay khoát lên bả vai Tuyên vương tử, rót vào huyền khí niêm phong lại huyệt đạo: “Đi với ta tới miệng lỗ châu mai, chúng ta chơi đùa trảm thủ đi!”

*********************

Mị khóc, hôm nay chuẩn bị vạn tự canh

Tối hôm qua tuyên bố ở phía sau là đại chương tiết, chẳng lẽ là mị đã quên tuyên bố, đằng sau còn là dán áp phích, quay về với chuyện chính kết quả là không có tuyên bố ra ngoài! Khốc tử khốc chết!

Nếu như còn muốn được khen thưởng chuyên cần của toàn bộ tháng này, ý nghĩa tựa là mị ngày hôm nay phải bồi thường gấp đôi, đạt được vạn tự.

Có thể làm được sao? Mị nỗ lực…

Được rồi, lại xảy ra sự tình bi thôi như vậy, như vậy ngày hôm nay mọi người sẽ thấy canh tân một vạn năm nghìn chữ. Vừa nãy đã ban bố năm nghìn chữ, còn cần một vạn chữ, đối với kiêm chức mạn thủ mị mà nói đây là tình thiên phích lịch*… (*ý tác giả nói mình viết chậm, gặp chuyện này chẳng khác nào sét đánh ngang tai)

Cầu phiếu, cầu khen thưởng cầu đề cử cầu tán… Trấn an một chút mị cực kỳ bi thương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.