Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 211: Chương 211: Nguyệt giai thánh giả!




Hừ hừ, ta muốn nói ra thân phận của ngươi, ngươi liền không sợ sao? Ngô Minh một bộ dáng vẻ đã có định liệu từ trước, cùng ông lão che mặt ngang nhiên đối lập.

Ông lão che mặt đứng bất động một thoáng, tựa hồ bị lời nói của nàng làm cho có chút bị dọa sợ, nhưng không tới một tức thời gian liền cười nói: “Ngươi nha đầu này, nếu đã biết ta là ai, chắc chắn sẽ không làm ra biểu hiện thần bí như thế. Muốn lừa gạt ta? Ngươi còn quá non đi.”

“Hừ, ta lừa gạt ngươi? Vậy mới không có.” Ngô Minh đồng dạng nở nụ cười hai tiếng nói: “Có muốn ta hiện tại liền nói ra thân phận của ngươi hay không?”

Ông lão che mặt do dự một chút, vẫn đúng là không có nắm chắc.

Then chốt là hắn không dám thua.

Vạn nhất bị nàng gọi ra thân phận, mặt mũi này nhưng là thiệt thòi lớn rồi.

Bởi vì ông lão che mặt không phải người nào xa lạ, chính là Trượng Kiếm Tông chủ vừa mới nãy trốn khỏi đám người Triệu tiêu đầu.

Vừa nãy là tông chủ đánh đổ người của phân đà mình, nói thì dễ mà nghe thì khó a!

Trước, hắn lấy thân phận ông lão hạch tâm nhiệm vụ, thoát khỏi đoàn người hộ tống hắn, xoay chuyển vòng trở lại Trượng Kiếm Tông phân đà Tề đô.

Bằng tu vi huyền khí của hắn, coi như là thái tử cùng Lôi cung phụng cũng không có cách nào cảm giác được hắn đến.

Biết vừa nãy Lôi cung phụng có khả năng đánh trọng thương thái tử, hắn mới ra tay lấy mái ngói ngăn cản, vì thái tử ngăn cản một đòn nguy hiểm.

Tuy rằng Thiên Yêu Cung ở bề ngoài cùng Trượng Kiếm Tông là quan hệ thù địch, hơn nữa thái tử ở khắp nơi cùng Trượng Kiếm Tông đối nghịch, thậm chí vừa bị các trưởng lão Trượng Kiếm Tông thiết lập bao vây truy bắt. Nhưng quan hệ của tông chủ cùng thái tử phi thường đặc thù, ở bước ngoặt khẩn yếu nhất, vẫn là ra tay cứu lại.

Nghe được Ngô Minh mạnh miệng, lão đầu che mặt nói: “Ngươi con nha đầu khốn này, đồ tranh đua miệng lưỡi. Muốn nói cứ việc nói thẳng, uy hiếp lão phu thì có ích lợi gì?!”

Lão già này kinh nghiệm dày dặn a, trong lòng Ngô Minh hiểu rõ, ngoài miệng lại nói: “Uy hiếp? Ngươi nếu là không sợ ta uy hiếp, hiện tại liền đem khăn che mặt lấy xuống được chứ?”

“Hừ.” Ông lão che mặt hừ một tiếng, nhưng không có làm động tác gì.

Trong lòng tông chủ đã sớm đối với việc Ngô Minh mấy lần mua đi bán lại mình đã rất là khó chịu, lại thấy nàng thường thường ở những thời điểm không nên ra mặt lại cậy mạnh, trong lòng có chút tức giận.

Nha đầu này thực sự là quá lỗ mãng. Quả thực như là trong mắt không coi anh hùng thiên hạ ra gì vậy.

Lẽ nào nàng không biết. Thái tử nếu là muốn hạ sát thủ, nàng lúc nào cũng có thể mất mạng?

Tông chủ trong lòng thật có dự định đem Ngô Minh thu làm đồ đệ.

Nhưng vừa nghĩ nàng lừa chính mình giống như chơi đùa vậy, còn không có bản lĩnh tự vệ gì lại hết làn này tới lần khác làm náo động lớn như vậy, thực sự là không sợ trời không sợ đất không biết giang hồ lớn bao nhiêu a!

Ức thuật kinh người, ngôn từ sắc bén, ý nghĩ độc đáo đây là ưu điểm của nàng. Nhưng mà thiếu hụt lễ tiết, làm việc kiêu căng, không biết giấu dốt, kinh nghiệm ít ỏi chính là những khiếm khuyết của nàng.

Loại tính tình này, có năng lực an ổn sống đến hiện tại, đều coi như nàng gặp may.

Nếu như không cẩn thận trêu chọc cái kẻ hung hăng, nói không chừng liền phải chịu thiệt thòi.

Giả như tự mình ra tay. Để cho nàng học được bài học, dù sao cũng còn hơn để người ngoài cho nàng ăn thua thiệt.

Đặc biệt một cô gái, vạn nhất xảy ra cái chuyện bất ngờ gì, khả năng là một đời đều không gánh nổi tổn thất.

Bởi vậy, tông chủ sớm liền bắt đầu cân nhắc, hẳn là tìm dịp giáo huấn tiểu nha đầu này một phen.

Trượng Kiếm Tông mọi người nghe được hai người không ngừng đối thoại. Tuy rằng thế cuộc hung hiểm hầu như tất cả đều nằm trên đất, nhưng nhưng lại không biết vì sao lại căng thẳng không đứng lên nổi.

Cái này một già một trẻ, lão cáo già không bị lừa gạt, tiểu cô nương thì quỷ linh tinh quái dùng ngôn ngữ bức người, gặp phải nhau đúng là được xem như nhân tài hội ngộ.

Ngô Minh cười ha ha, loan đao một lần nữa thu hồi về bên chân, hai tay ôm quyền nói: “Tiền bối công lực trác tuyệt. Tại hạ là tâm phục khẩu phục. Hơn nữa thấy tiền bối ra tay có lưu lại đường sống, tuy rằng đánh bại tông môn huynh đệ ta, nhưng không có tạo thành thương tổn, tất nhiên là cái quân tử thiện tâm thiện hạnh, bởi vậy...”

Ông lão che mặt nâng tay lên: “Ngươi nha đầu này không nên lén vuốt mông ngựa, cẩn thận ta hiện tại liền cho ngươi ăn mười mấy cái bạt tai!”

“Ngươi dám?! Ngươi như dám đánh ta, ta liền loan khắp thiên hạ nói ngươi bắt nạt nữ nhân!” Ngô Minh đảo mắt trở mặt, nổi giận nói: “Ngươi huyền khí võ kỹ nếu là vượt qua ta. Bẻ gẫy cánh tay đánh gãy chân ta đều là bản lãnh của ngươi, người khác sẽ không nói ngươi. Nhưng ngươi ỷ vào thực lực mạnh mà bạt tai nữ tử, đây chính là nhân phẩm ngươi có vấn đề!”

Ông lão che mặt vừa nghe, còn quả đúng là như thế.

Đương nhiên hắn vừa nãy cũng chính là thuận miệng nói, sẽ không làm như thế thật.

“Ngươi nha đầu này, miệng mồm lanh lợi như vậy, nên vả miệng rồi!” Ông lão che mặt hướng về phía trước một bước. Một luồng khí thế chèn ép lại đây.

Hắn từ lúc thành danh tới nay, làm gì có người dám uy hiếp hắn như thế?

Thân hình Mục Thanh Nhã thoáng lay động một cái, nàng chỉ có một tinh huyền khí chịu không được loại áp lực này.

Ngô Minh bị huyền khí nhập thể nhưng vẫn bình thường không có vấn đề gì lớn, thấy Mục Thanh Nhã có chút không chịu nổi. Vội vã chắp tay nói: “Được rồi được rồi! Tiền bối, ta hướng về ngươi nhận sai. Ngươi nói mau ngươi muốn làm gì, cứ ra tay ta theo!”

“Ngươi đã biết, hành vi cá nhân sẽ trực tiếp nguy hại đến người ở bên cạnh. Nếu ngươi không muốn để cho nàng liên lụy, thì đừng nên mở miệng lung tung gây rắc rối!” Ông lão che mặt lại tiến lên trước một bước, khí thế càng tăng lên.

“Biết rồi biết rồi!” Ngô Minh cảm giác thân thể Mục Thanh Nhã vịn tay mình đang phát run, vội vã nhận sai.

Không nghĩ tới huyền khí áp bức dĩ nhiên lại lợi hại như vậy.

“Nguyệt giai cường giả!” Cách đó không xa toàn lực đề phòng Lôi cung phụng kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Hắn cả người cũng cảm thấy một loại cảm giác run rẩy, trình độ áp bức tuyệt đối như thế này không phải tinh cấp huyền khí có khả năng đạt đến.

Một tinh đến chín tinh huyền khí, đây là đẳng cấp huyền khí võ giả.

Nhưng chín sao đỉnh cao tựa là một bình cảnh*, rất nhiều người cả đời đều không tiến thêm được. (*một cửa ải khó vượt qua)

Chỉ khi nào đã đột phá được, vũ đồ rộng rãi sáng sủa, liền đến…

Cấp bậc nguyệt giai cảnh giới!

Thường nói là nhập thánh, tức cấp bậc võ thánh!

Thánh giả nguyệt cấp, đối với thực lực võ giả tinh cấp tựa là sai biệt quá lớn.

Khác biệt lớn tới mức độ nào?

Làm cái so sánh. Mười vị chín sao huyền khí cao thủ, muốn vững vàng cầm chân một vị cao thủ nguyệt giai, cơ bản thuộc về nói chuyện viển vông. Trừ khi có bảo vật, trận pháp hoặc phối hợp cùng đánh phụ trợ mới có thể.

Đương nhiên, nếu là có hơn mười vị cao thủ chín sao đỉnh cao, Nguyệt giai cao thủ cũng phải châm chước. Chất lượng ở một mức độ nào đó vẫn chưa đủ để chiến thắng số lượng.

Dù sao sức người có hạn, bốn phương tám hướng đều không thể chú ý hết. Hơn mười vị cao thủ như ong vỡ tổ tiến công lại đây, vũ thánh cũng phải đau đầu.

Cái ông lão che mặt trước mắt này, lại sẽ là nguyệt giai vũ thánh?!

Lôi cung phụng cùng Bàng quản sự và mọi người, trong lòng không khỏi bắt đầu không ngừng phỏng đoán người này sẽ là ai.

Hơn nữa, tựa hồ địch ý đối với Trượng Kiếm Tông cũng không lớn, bằng không sẽ không đánh bại nhưng lại không vấy máu.

Nghe lời thoại mà phán đoán, có thể là cố nhân của một vị tông môn trưởng lão nào đó?

Mọi người đang nghĩ ngợi, thái tử ở một bên nhưng lại hưng phấn nói: “Chà? Cái ông lão này rất lợi hại a! Huyền khí bức người như vậy, chúng ta đến đánh một trận được chứ?”

Vừa nói xong, thái tử đã thả người lại đây.

Ông lão che mặt tùy ý xoay người lại tung một chưởng, oành một tiếng, thái tử bay ngược ra ngoài.

Tất cả mọi người nhìn há hốc mồm.

Cái tên thái tử hung hăng kia thậm chí ngay cả một chưởng đều không tiếp nổi? Thái tử nhưng là chín sao huyền khí cao thủ a!

Người lão giả này quả nhiên là nguyệt giai thánh giả!

Ông lão che mặt nếu đã ra tay, liền không muốn che giấu thực lực nữa, thân hình loáng một cái.

Ngô Minh chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, âm thanh khung máy móc kim loại lập tức ở trong đầu nhắc nhở: (phát hiện vật thể di động với tốc độ siêu cao! Tiến hành truy tìm quỹ tích. Cảnh báo, khung máy móc hiện tại không đủ khả năng để bắt kịp* động tác!) (*nghĩa là có thể nhìn thấy nhưng động tác thân thể lại không theo kịp)

Trong đầu Ngô Minh giống như phim quay chậm vậy, biểu diễn ra quỹ tích cử động vừa nãy của ông lão che mặt.

Lúc này tốc độ xử lý thu phóng, cũng không tiêu tốn thời gian như máy chiếu phim bình thường vậy, mà là ở bên trong khung máy móc gần như không cần tiêu tốn thời gian xử lý.

“Nguy hiểm!” Ngô Minh kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Nàng thông qua hình ảnh quay chậm nhìn thấy ông lão che mặt đánh úp về phía Mục Thanh Nhã, nàng tự nhiên muốn bảo vệ, nhưng thân thể lại giống như trì độn vậy không thể theo kịp tốc độ ông lão.

Trong một cái chớp mắt nàng kinh hoảng kêu thành tiếng, cái trán Mục Thanh Nhã đã bị ông lão che mặt điểm nhẹ một cái.

Mục Thanh Nhã ai nha một tiếng rên nhỏ.

Tiếng kinh hô của nàng mới vừa cất lên, thân hình ông lão đã cực tốc chuyển động nhoáng lên, lại đến trước người Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương, tương tự cũng là điểm nhẹ vào cái trán bọn họ.

Thân hình ông lão trong thời gian ngắn, đã trở lại vị trí đứng ban đầu, quả thực như không hề nhúc nhích vậy.

Toàn trường, chỉ có ánh mắt Ngô Minh là bắt được động tác của hắn.

“Lão già đáng chết, còn quả thật rất lợi hại!” Thái tử có chút chật vật từ chỗ bị đánh bay bên kia nhảy vọt trở về.

Thái tử căn bản không chú ý tới cách ông lão che mặt di chuyển vừa nãy, lại là một quyền đánh về phía hắn, kết quả tự nhiên lại là bị một quyền tiện tay đánh bay.

Ngô Minh vội vàng kiểm tra thương thế Mục Thanh Nhã và mọi người.

“Thật giống như không bị cái gì?” Mục Thanh Nhã sờ trán của mình kinh ngạc nói.

Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương cũng có chút sững sờ. Bọn họ tay chân mất cảm giác không thể động đậy, nhưng thần trí tỉnh táo, cũng không có cảm giác mình bị thương.

“Các ngươi trong vòng một tháng không có việc gì. Ta ở ngạch tâm bọn họ truyền vào ba cỗ huyền khí, tạm thời sẽ không bạo phát.” Ông lão hai tay chắp sau lưng, trong miệng tuyên bố: “Mà ngươi, Tiêu Nhược Dao. Chỉ cần giúp ta hoàn thành ba chuyện, bọn họ sẽ không còn lo bị bạo đầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.