Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 393: Chương 393: Phóng khách không ngừng




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

A? Thế tử làm người thật không tệ sao? Cái gì với cái gì a?! Ngô Minh mặt liền xụ xuống, xoay người liền chuồn mất.

“Khuê nữ là đang thẹn thùng.” Tiêu nương ở phía sau nói.

“Nữ nhi đã lớn khó tránh khỏi nghĩ muốn gả cho người.” Tiêu cha khẳng định gật gù.

Ngô Minh không chịu được, bắt đầu lấy phương thức chạy trối chết nhanh chóng thoát đi.

Có thể nàng như một làn khói chạy mất, xong đảo mắt lại sượt dài* mà chạy trở về. (*lướt trên mặt đất)

“Sao thế?” Tiêu cha Tiêu nương nhìn hành động quái dị của nàng.

Ngô Minh vội la lên: “Cha mẹ nhưng tuyệt đối đừng xen vào hôn sự của ta. Hiện tại ta là một đệ tử nội môn, càng là đệ tử thân truyền của tông chủ, chuyện như vậy không thể dễ dàng liền sắp đặt xuống.”

Nàng vừa nãy chạy đi thời gian, đột nhiên nghĩ đến nhị lão nhưng đừng quyết định bừa bãi. Vạn nhất nghe bùi lỗ tai, chọn được con rễ làm ra cái chuyện đính hôn gì liền náo nhiệt, vì lẽ đó vội vàng chạy trở lại đây.

“A —— đúng đúng đúng, tông môn là việc lớn.” Hai vị lão nhân là người hiểu chuyện, lập tức tỉnh ngộ, liên thanh đáp ứng. Vừa nãy còn có chút ý nghĩ muốn tìm một người tốt cho con gái liền tan thành mây khói.

“Tiêu Mai cũng không muốn dễ dàng đính hôn a, nên tỉ mỉ trưng cầu ý kiến của nàng ấy.” Ngô Minh nói: “Bởi vì duyên cớ của ta, khả năng có người cố ý tới làm thân. Nếu như để Tiêu Mai gả cho một tên bợ đỡ, vậy cũng là hãm hại nàng.”

Tiêu cha Tiêu nương đối với chuyện không thể làm chủ việc kết hôn của hai đứa con gái, hơi có chút không tình nguyện. Nhưng ngẫm lại bây giờ trong nhà đã cùng Trượng Kiếm Tông có quan hệ, có lẽ sẽ có loại người như vậy lại đây làm thân. Đặc biệt cách một đêm trước ấn tượng bị bà mối trong thôn đạp cửa còn in đậm sâu sắc, có thể đừng hại cả đời nữ nhi. Hai vị lão nhân rất nhanh liền gật đầu tán thành.

Có lão nhân văn minh như vậy thật tốt, thấy bọn họ cũng không có tư tưởng bảo thủ. Ngô Minh âm thầm cao hứng.

Cái này xem như là một phần may mắn. Nếu là đụng phải cha mẹ tiện nghi* có tính nết ngoan cố trong truyền thuyết kia, kết quả sẽ có nỗi lo về sau. (*cha mẹ lụm được, ý nói nàng không phải con gái thật của bọn họ)

Tiếp theo. Lại là nội cung đại tổng quản thái giám Mặc Thế Nhân tới chơi.

Mặc Thế Nhân lấy thân phận khách mời tự xưng, quả thực liền đem cái trang viên này xem như là tài sản của Ngô Minh. Cho dù người gác cổng căn bản sẽ không cản hắn, hắn cũng khách khí đứng ở trước cửa nhờ người gọi chủ nhân tiếp đi vào.

Ngô Minh phi thường nhiệt tình đi ra ngoài đón.

“Tiêu muội hôm nay khí sắc không tệ a, chắc chắn gần đây số mệnh rất là tốt.”

“Nhờ hồng phúc đại tổng quản.”

Hai người khách khí một phen, tiến vào nghị sự đường.

“Hôm nay đến, là có chính sự.” Mặc Thế Nhân đối với Ngô Minh nói: “Tề vương gần đây cả ngày luôn nhắc tới ngươi, hi vọng ngươi tiếp tục cái kia… Đúng, gọi là đổi mới!”

“Đổi mới?” Ngô Minh cũng là sững sờ.

“Tề vương hay thích nói đùa. Hắn nói đều đã cầm phí đặt mua, hi vọng có năng lực nhìn thấy phần tiếp theo của 《 xạ điêu anh hùng truyện 》.” Mặc Thế Nhân cười nói: “Ngày hôm nay ta đều đã đến nơi này rồi, nếu là không lấy được bản mới, sợ là đều không có mặt mũi trở lại gặp Tề vương.”

Không nghĩ tới đây là chính sự mà hắn nói. Bất quá ngẫm lại Tề vương chính là vua nước Tề, hầu hạ Tề vương ham muốn tựa là chính sự của Mặc Thế Nhân.

“Dễ bàn dễ bàn, vậy lúc này ta liền viết cho ngươi.” Ngô Minh vội vã đến thư phòng, hai bút cùng múa nhanh chóng viết.

Nàng đã sớm sắp xếp người chế tác nga quản bút* từ lâu. Hơn nữa hai tay cùng viết, tốc độ tăng cao vài lần. (*giống như bút máy bây giờ nhưng thân bút làm bằng lông ngỗng)

“Tiêu muội thông tuệ kinh người, loại bút này có thể truyền vào trong cung hay không, để mọi người học tập sử dụng?” Mặc Thế Nhân thấy nga quản bút viết nhanh chóng, vội vàng hỏi một câu.

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Ngô Minh vừa viết vừa nói chuyện với Mặc Thế Nhân cái gì cũng đều không làm lỡ, hướng về trên bàn bên cạnh gố gắng nói: “Đúng rồi. Bên kia có mấy viên đường đậu ta tiện tay làm, ngươi lấy về nếm thử xem?”

Đường đậu? Mặc Thế Nhân nghe được ngạc nhiên. Là tiểu cô nương nổi hứng sao? Còn có thời gian làm đường đậu?

Mặc Thế Nhân đi qua đó cầm lấy lọ sứ, mở ra xem, bên trong có bốn vật hình cầu quấn lấy dịch đường.

Theo nắp mở, một luồng hương thơm thấu mũi mà vào.

Mặc Thế Nhân nhưng là người biết hàng. Vừa nghe mùi liền biết đây là bảy vị ngưng khí hoàn, sợ hết hồn nói: “Cái này có thể quá mức quý trọng. Làm sao ta có thể tùy tiện nếm thử?”

“Ta ở tại chỗ này của ngươi, còn khách khí làm gì?” Ngô Minh cười nói: “Những thứ đồ này đều là tự chế. Nói thực ra chi phí không lớn, đại tổng quản không cần ngại.”

“Vậy tại hạ nếu từ chối thì thành bất kính.” Mặc Thế Nhân vui mừng nhận lấy.

Hai người bắt đầu trò chuyện một ít phong thổ. Mặc Thế Nhân biết Ngô Minh ý tứ, liền bắt đầu từ Chung tuần thị, đến hổ dực quân Thích tướng quân, lại tới bọn người Ngụy Linh lần lượt đem ra giới thiệu.

Thích tướng quân là bè phái của nhị vương tử, Ngụy Linh là do Thích tướng quân bên này tốn hao đại lực đề bạt lên, gần đây nhất đã quật khởi lên làm huyền vũ nữ tướng.

Ngô Minh từ trong miệng Mặc Thế Nhân biết được rồi không ít sự tình tranh quyền đoạt lợi.

Vừa nãy thế tử tới bên này bái phỏng Ngô Minh, Mặc Thế Nhân Làm sao lại không biết. Hắn giờ khắc này nói như thế, tự nhiên là trong lòng có ý định làm sáng tỏ quan hệ đội ngũ.

Sau đó Ngô Minh viết xong 《 anh hùng xạ điêu truyện 》trung quyển, Mặc Thế Nhân đại hỉ, kích động tiếp nhận một xấp trang giấy dày cộm.

Ngô Minh nhắc nhở: “Đại tổng quản trước tiên nói một câu thật không tiện a, đừng làm mất đi. Qua một thời gian ngắn lại đưa ta, dự định in ấn, chỉ có điều Tề vương có quyền ưu tiên xem trước. Vừa vặn nếu là bên trong có cái chỗ nào mạo phạm, nói cho ta liền không in ra.”

“Tiêu muội còn muốn xuất thư?” Mặc Thế Nhân hỏi một tiếng.

“Có thể kiếm ít tiền cũng không tồi.”

“Rất tốt. Sách này hẳn là không cái chỗ vi phạm lệnh cấm gì, trái lại có hiệu quả trợ giúp tinh thần dân chúng nước Tề nghênh chiến Vũ quốc.” Mặc Thế Nhân luôn đứng ở bên nhìn, nội dung bên trong truyện đã bắt đầu liên quan đến không ít tình tiết chinh chiến Tống Kim, cảm thấy rất nhiều chỗ có thể dùng, không khỏi cười nói: “Tiêu cô nương có thể nghĩ đến việc lấy chuyện kể đến khích lệ dân chúng, quả thật là cơ trí vô song. Không cần phải nói cái gì mà kiếm ít tiền?”

Ngô Minh suy nghĩ một chút: “Nếu như có thể được, nên kiến nghị Tề vương sắp xếp người kể chuyện, ở trong dân gian truyền lưu rộng khắp. Cái này gọi là làm thế tiến công dư luận, hơn nữa liền đem Kim quốc ám chỉ là Vũ quốc.”

“Hay lắm hay lắm. Tiêu cô nương quả thực có mưu lược, có thể đem một phần chuyện kể tăng lên tới trên phương diện quốc gia, đây chính là hảo tính toán có lợi cho hưng binh kháng Vũ quốc.” Mặc Thế Nhân tán thưởng không ngớt.

Ngô Minh khách khí hai câu xong lại thầm nhủ trong lòng, đây lại là nhờ Kim Dung đại sư tài nghệ cao.

Mặc Thế Nhân là độc giả trung thành của 《 anh hùng xạ điêu truyện 》, cầm cái trung quyển nguyên bản này hưng phấn không thôi, lại đến xem cha mẹ Ngô Minh nói rồi mấy câu sau mới cáo từ.

“Làm sao còn có công công đến bái phỏng?” Tiêu cha Tiêu nương tương đối buồn bực. Nhưng có thể là do tầng quan hệ với tông chủ kia, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.

Tiếp đó, dĩ nhiên là Chung tuần thị đến bái phỏng. Mấy ngày nay hắn luôn phái người lưu ý tin tức trên phố, liền nghe tin Ngô Minh sắp về tới rồi. Nhưng lại không dám làm quá mức lộ liễu, hắn vẫn luôn kiên trì đợi được tới sáng hôm nay mới đi ra.

Hắn ở cửa nhìn thấy Mặc Thế Nhân đi ra, cùng Ngô Minh ngang hàng tương luận, nhất thời thấp thỏm không yên không dám vào phủ. Ngô Minh cười để hắn đi vào, khoản đãi một phen nói chuyện phiếm một trận.

Chung tuần thị lòng tràn đầy vui mừng rời đi.

Lại có một ít kẻ không quen biết đến bái phỏng, Ngô Minh nhưng không có đồng ý tiếp kiến. Nàng cũng không muốn để cho mình xuyên qua liền biến thành một hồi cung đình kịch hoặc thăng quan ký. Tiếp đón ba đợt người đã làm lỡ thời gian nửa ngày, nàng còn muốn luyện tốt huyền võ xây nhà tắm nữ đây.

Buổi chiều, Ngô Minh đi tới chỗ tông chủ bên kia rồi.

Đám thị vệ Thiên Ba phủ đã sớm quen thuộc với nàng, quả thực tựa như là thái độ nhiệt liệt hoan nghênh vậy.

Trượng Kiếm Tông thị kiếm đệ tử càng là đặc biệt tôn kính, nàng là đệ tử thân truyền của tông chủ, ai dám coi thường?

Đám người Bạch trưởng lão không ở đây, tông chủ dẫn nàng đến trong sân, một luồng huyền khí sức mạnh được triển khai, đem phạm vi chung quanh phong cấm lên.

Ngô Minh nghiêm nghị, đây là tông chủ lần thứ nhất muốn đích thân dạy võ công cho mình.

“Nhân sinh ở trong thiên địa, nên giúp nhược trừ gian, thiện hạnh tích đức, không thể làm xằng làm bậy…” Không nghĩ tới chính là, tông chủ lại mở miệng nói một lô lớn các loại đạo đức tín điều trước tiên.

Ngô Minh kiên trì nghe. Tuy rằng thứ này khi còn bé trong giờ học đạo đức đã có nghe qua, nhưng tông chủ lần này giáo dục nhưng là không có cái yếu tố chính trị gì ở bên trong, không bao gồm ủng hộ cái gì, dọc theo con đường nội dung, không gặp qua những lời nói tẩy não khiến người ta cảm thấy tẻ nhạt.

Ngô Minh đối với việc giáo dục tín ngưỡng đạo đức thuần túy, vẫn là vui vẻ tiếp thu. Hơn nữa có thể chú trọng dạy dỗ phẩm đức trước, vị lão sư này cũng đáng giá tôn kính.

“… Mặc kệ như thế nào, Nhược Dao, ngươi ở trên giang hồ, còn muốn dựa vào chính ngươi phân rõ thị phi.” Tông chủ nói một phen đạo lý thiện ác rồi, lúc này mới bắt đầu đưa về đề tài chính, lấy bàn tay phải giơ lên hướng về Ngô Minh: “Ngươi lại đem huyền khí hoàn toàn bộc phát ra, sau đó hướng vào trong lòng bàn tay ta toàn lực công kích. Không ngừng thôi phát huyền khí, mãi đến tận khi khô cạn, để ta xem huyền khí của ngươi đến cùng tới trình độ nào.”

Ngô Minh gật gù, huyền khí từ không có gì đến ngăn ngắn mấy tức thời gian bên trong liền tăng lên tới năm sao trình độ.

Nếu không kích phát, thật sự một chút cũng không cảm giác được huyền khí của nàng a, tông chủ cảm thụ tính đặc dị của huyền khí Ngô Minh.

Trước liền đã phát hiện qua điểm này, bây giờ càng thêm xác nhận. Có thể là nàng trời sinh dị bẩm, dĩ nhiên có năng lực ẩn giấu huyền khí, như vậy khi làm sát thủ tuyệt đối sẽ có hiệu quả lớn.

Sau đó còn càng làm cho tông chủ kinh ngạc.

Ngô Minh huyền khí năm sao, nhưng huyền khí gợn sóng đạt đến thất tinh, đây là trong lòng đã sớm biết rõ.

Nhưng mà khi một quyền nặng nề đánh vào trong lòng bàn tay, tông chủ mới cảm nhận được cái khổ mà trước đó kiêu ngạo đạo sĩ Mã Chuyên phải chịu đựng. Cứ việc lấy đẳng cấp của tông chủ, chính là mạnh mẽ chịu một đòn này của Ngô Minh cũng đều sẽ không có thương tổn đến da lông. Nhưng nàng huyền khí liên miên không dứt, như không có điểm cuối cùng.

Điểm ấy rất kinh người. Bình thường huyền khí cao thủ đều là một làn sóng huyền khí tiến công ban đầu rất mạnh, giống như đầu ngọn sóng vậy, tiếp sau đó liền sẽ dần dần yếu bớt. Nhiều nhất cũng chính là một làn rồi tiếp một làn, nhưng huyền khí của Ngô Minh nhưng là không ngừng ở trên đỉnh sóng, duy trì ở trạng thái đỉnh điểm hồi lâu cũng không thấy suy yếu xuống.

Nếu là hai vị huyền khí cao thủ ở thời khắc đánh nhau đến người chết ta sống, bản lĩnh như thế này nhưng là chiếm ưu thế tuyệt đối. Có thể nói, Ngô Minh cùng một vị huyền khí cao thủ ngang trình độ quyết đấu, nhất định là nàng thắng lợi.

Bởi vì đủ kéo dài, đủ cứng chắc* mà. Đương nhiên nàng rất bi ai, nếu là khi xuyên qua không biến thân, bản lãnh này nhất định là đáng giá kiêu ngạo… (*các nàng sẽ bắt gặp câu này ở mấy cái quảng cáo bổ thận tráng dương rẻ tiền)

Tông chủ lấy khổng lồ huyền khí chặn lại thế tiến công của Ngô Minh, lòng bàn tay hai người đơn chưởng chống đỡ.

Chu vi Ngô Minh kình phong huyền khí không ngừng xoay quanh, là nàng sau khi đem huyền khí thôi phát đến mức tận cùng, tạo thành một loại hiệu ứng.

Tông chủ bên người nhưng không có chút nửa điểm rung động nào, không hề có một chút tình huống khác thường. Hiển nhiên trình độ huyền khí sâu đến mức không lường được.

Có tới non nửa thời gian uống cạn chén trà nhỏ, huyền khí của Ngô Minh mới bắt đầu suy sụp, nhưng cũng không phải ở mức độ cạn kiệt, chỉ vẻn vẹn bắt đầu đi xuống dốc.

Kình phong huyền khí dần dần trở nên dịu nhẹ.

Mãi đến tận thời gian uống cạn hai chén trà, Ngô Minh mới kêu một tiếng: “Không còn sức lực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.