Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 703: Chương 703: Tam Thánh Tông




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Nhàn tập…” Ngô Minh tự mình đọc xong, không khỏi cười nói: “Hai chữ này nói thật hay, nhàn đến không có chuyện gì đi tham quan tu tập sao?”

Báo lão giải thích: “Tựa là không xác định tư chất một người, khiến người ta qua xem một chút, trắc tư cách lại nhìn một cái xem thích hợp tu tập cái gì. Đây chính là vinh dự hiếm thấy, người bình thường thì khỏi phải nói, mặc dù là không ít con cháu gia đình giàu có, chen chúc rách đầu cũng không có cơ hội như vậy.”

Độc Cô Mặc nói: “Xem ra là Báo lão vì Chu cô nương của chúng ta tranh thủ cơ hội tốt không sai.”

“Đa tạ Báo lão dẫn tiến.” Ngô Minh hơi khom người lại.

“Không không không, lão phu làm không nổi.” Báo lão vẫn tính thẳng thắn, cũng cảm thấy ở trước mặt nàng không dám ẩn giấu, bằng không sớm muộn cũng muốn bại lộ ra, mau vội nói: “Lão phu còn chưa kịp hướng về tông môn dẫn tiến, việc này không phải nhờ phía ta mà đến.”

“Không phải Báo lão dẫn tiến?” Ngô Minh giả ngu sững sờ, sau đó nhìn hướng về Độc Cô Mặc.

Kỳ thực nàng đã sớm suy đoán ra không phải Báo lão, vừa nãy chỉ là hùa theo cho mặt mũi.

Độc Cô Mặc lắc đầu một cái.

“Như vậy Thạch Lựu tỷ thì sao đây?” Ngô Minh lại hỏi một câu: “Có người tới tìm nàng hay không?”

Độc Cô Mặc vẫn là lắc đầu: “Không có người nào tìm nàng. Hiện tại Thạch Lựu lại trở về bên trong phòng.”

Không cần phải nói, ba người cũng biết Thạch Lựu là chạy trở về ngắm Kim Ngọc Phượng Trâm của mình.

Ba người không đếm xỉa tới Thạch Lựu, Ngô Minh vỗ trán một cái: “Thảm, nhất định là có người nhìn thấu ta giữ nàng làm bia đỡ đạn.”

“Không thể nào?” Báo lão thực thà mà hỏi: “Lẽ nào đại vương tử đã nhìn ra Thạch Lựu là cái cố vấn giả?”

Độc Cô Mặc lại nói: “Đại vương tử không có đủ thực lực ảnh hưởng Tam Thánh Tông.”

“Đúng đúng đúng.” Báo lão bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Lão phu bị hồ đồ rồi, Tam Thánh Tông chính là người nhà của Mặc vương tử. Như vậy là tam thánh? Không đúng, tam thánh không ở Vũ đô.”

Độc Cô Mặc sầm mặt lại: “Sẽ không phải là…”

“Ai vậy?” Ngô Minh hỏi.

“Chu cô nương biết rõ còn hỏi, nên đã nghĩ đến khả năng là Huyền Vũ Hoàng.” Độc Cô Mặc vẫn là không gọi phụ hoàng, mà là xưng hô Huyền Vũ Hoàng càng quen thuộc hơn.

Không có ai sẽ hoài nghi Huyền Vũ Hoàng có thể nhìn thấu tiểu động tác che giấu trí tuệ của Ngô Minh.

Ngô Minh nhất thời nở nụ cười: “Lời này chung quy phải công tử ngươi nói ra đến mới tốt hơn.”

Báo lão nghe xong không chỉ có căng thẳng: “Hoàng thượng muốn Tam Thánh Tông triệu Chu cô nương đi làm cái gì?”

Độc Cô Mặc tiếp tục mặt âm trầm không nói lời nào.

“Yên tâm, đó là một lão già. Nhìn liền không vừa mắt. Còn có gần vua như gần cọp, vẫn là ở bên người công tử tương đối nhẹ nhàng.” Ngô Minh cười he he nói rằng.

Báo lão nghe rõ ràng, tâm thoáng thả xuống.

Độc Cô Mặc sắc mặt xu hoãn: “Chu cô nương chớ trách, tại hạ chỉ là lo lắng mà thôi.”

“Có thể lý giải.” Ngô Minh gật đầu: “Nếu ta là cái chưởng quỹ, hảo tiểu nhị dưới tay cũng không hy vọng bị người khác đào đi. Bất quá xin công tử yên tâm, hoàng thượng phỏng chừng chẳng qua là cảm thấy ta ở bên cạnh ngươi không chỉ là có thể phát huy khả năng cố vấn. Còn muốn có thể cảm thấy ta là cái hạt giống tu tập huyền võ tốt.”

Độc Cô Mặc mỉm cười, hiếm thấy nói móc một câu: “Trên một hạng huyền võ, Chu cô nương không khỏi khó có thể liệu sự như thần.”

“Ngươi có ý gì?” Đổi lại Ngô Minh sầm mặt lại: “Nếu không là xem ở sáng sớm nhiều đồ trang sức đắt giá như vậy, ngươi đánh giá thấp ta cũng đã đắc tội ta.”

“Như vậy sau này nếu là đắc tội cô nương rồi, liền dùng đại lượng tiền bạc mua đồ vật bồi tội là được.” Độc Cô Mặc đánh cái ha ha, chuyển qua nói: “Được rồi, như vậy Chu cô nương xem ra là dự định đi Tam Thánh Tông một chuyến? Ta cùng Báo lão sẽ cùng đi, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, cũng có thể giúp đỡ nói lên vài câu.”

Bên cạnh Báo lão nghe xong. Trong lòng không khỏi nói thầm: Chủ nhân quả nhiên là lo lắng Chu cô nương theo người chạy…

Ngô Minh ừ một tiếng: “Vậy thì không khách khí rồi. Ngày mai không có chuyện gì, chúng ta liền đi. Bất quá theo ta đi ra ngoài cũng không bao cơm, chính các ngươi ở Tam Thánh Tông tìm việc kiếm ăn đi.”

Độc Cô Mặc nở nụ cười, xoay chuyển đề tài một thoáng: “Hôm nay ta đi Sở gia, có một cái chuyện lý thú. Chu cô nương dù thần cơ diệu toán như thế nào, cũng tuyệt đối không đoán được.”

Ngô Minh kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Sở gia đã ám chỉ đính hôn? Quá nóng ruột đi.”

Độc Cô Mặc lúng túng: “Đương nhiên không phải. Mà là Sở gia cố ý sắp xếp cơ hội bắt chuyện với Sở nhị tiểu thư cho ta, nhưng nàng tựa hồ căn bản mất tập trung, trái lại nhiều lần muốn đem câu chuyện chuyển đến trên người Chu cô nương ngươi.”

“A…” Ngô Minh so với hắn lúng túng hơn.

Ngô Minh đối với Sở nhị tiểu thư. Chỉ có tâm tư chiếm tiện nghi, không có cơ sở tình cảm gì. Ở trải qua một cái đêm tình kia sau. Không đúng, là một mã xa tình kia sau, Ngô Minh kỳ thực đã không muốn cùng nàng lại có thêm quá nhiều liên luỵ. Không phải vậy hiềm nghi cho Độc Cô Mặc bị cắm sừng quá lớn, dễ dàng hỏng rồi đại sự.

Độc Cô Mặc nói: “Điểm này tại hạ liền không rõ, không biết Chu cô nương có biết ngọn nguồn? Chẳng lẽ nàng cũng chú ý tới ngươi mới là cố vấn bên cạnh ta?”

“Hẳn là sẽ không đi, dù sao cố vấn là ai không có quan hệ gì với nàng…” Ngô Minh nói: “Đúng rồi. Thời điểm ngày đó mua Kim Ngọc Phượng Trâm, nàng đem ta nhận lầm là tỷ tỷ của nàng, có thể có liên quan với chuyện đó?”

Độc Cô Mặc suy nghĩ một chút: “Sở nữ tướng đã qua đời, có thể nàng là cảm giác được các ngươi có chỗ nào tương đồng đi.”

Còn nói vài câu, ở dưới tình huống Ngô Minh giả ngu. Độc Cô Mặc tuy rằng thông minh cũng nhất thời không nghĩ tới mặt XXX trên xe ngựa mà đi.

Ngày hôm sau, Độc Cô Mặc tìm cớ sắp xếp Thạch Lựu làm những chuyện khác, cùng Báo lão mang theo Ngô Minh đi Tam Thánh Tông.

Tổng đàn Tam Thánh Tông tự nhiên không ở Vũ đô, cũng giống như Trượng Kiếm Tông vậy tọa lạc ở trong dãy núi cách Vũ đô gần trăm dặm.

Lầu các xây dựa lưng vào núi kéo dài mấy chục dặm, rất nhiều sạn đạo cầu thang lan tràn mà lên.

Đại môn ngọc thạch khí thế, bên trên ba chữ lớn Tam Thánh Tông là do tiên vương nước Vũ tự tay đề viết. Đương nhiên Huyền Vũ Hoàng xưng đế sau, tiên vương liền bị truy nhận làm tiên hoàng.

Độc Cô Mặc cùng Báo lão đưa ra thân phận bài của mình, Ngô Minh dựa vào triệu giản cũng được cho phép chuẩn nhập.

“Ha, nhìn vị mỹ nữ kia. Nàng không phải đệ tử, đưa ra chính là triệu giản.”

“Thật là đẹp nha đầu, xem trang phục là cái đại nha hoàn gia đình giàu có?”

“Ngươi bị hồ đồ rồi? Vị kia không phải Độc Cô Mặc sao?”

“A, xem ra là thiếp thân thị nữ hắn thu ở bên người.”

“Đâu chỉ là thu ở bên người, khẳng định là người trong phòng. Đáng tiếc đáng tiếc.”

Đệ tử thủ vệ Tam Thánh Tông nhìn thấy Ngô Minh đưa ra triệu giản sau cũng là rất kinh ngạc, bao nhiêu năm rồi cũng là lần thứ nhất nhìn thấy nữ tử sử dụng triệu giản. Hơn nữa cô gái này còn là vị tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, không khỏi cũng làm người ta mơ tưởng viển vông.

Xuyên hành giữa núi rừng, vòng tới vòng lui.

Chuyển qua một đoạn cầu thang, là một chỗ dòng sông giữa rừng núi.

Mặt nước sông không rộng rãi, chỉ có không tới mười bộ. Dòng nước cũng rất chậm chạp, nhàn nhã chảy về phía chỗ càng cao hơn của dãy núi.

Chờ chờ đã? Chảy về phía chỗ càng cao hơn? Làm người kinh ngạc chính là, dòng thủy lưu của con sông này…

“Ồ?” Ngô Minh kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Sông nước này là nghịch lưu?”

“Chưởng môn đời trước thánh nhân công lực gia tăng bên trong dãy núi, càng khiến cho nước sông chảy ngược ba mươi năm, cho đến hôm nay chưa nghỉ ngơi.” Báo lão kiêu ngạo mà giới thiệu: “Đây chính là đệ nhất cảnh trong môn phái Tam Thánh Tông —— nghịch thủy hà!”

Ngươi hống quỷ* a? Ngô Minh nghe xong, nhưng trong lòng không tin. (*lừa gạt ai đó dựa trên màu sắc huyền bí)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.